Vậy hẹn gặp lại lần sau, bác sĩ
...
【Bíp -】
【Chúc mừng người chơi 001 Diệp Phi hoàn thành thăm dò phó bản】
【Chúc mừng người chơi 001 Diệp Phi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thoát khỏi thế giới, kết thúc vòng lặp】
…
【Bíp -】
【Người chơi hãy tận hưởng một ngày tốt lành cùng Lâm Tiêm Tiêm nhé】
Diệp Phi ít nhiều cũng hơi kích động với âm thanh này.
Anh còn đang mơ màng, đầu óc không được tỉnh táo, nghe thấy thông báo mà bực bội che kín lỗ tai.
Nhưng che lỗ tai chỉ làm giảm được âm lượng, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ quen thuộc của người bên cạnh.
“Đệt mẹ! Tôi còn sống!!”
Tiếng hô hoáng này như rung trời lở đất.
“Anh Diệp, anh làm thế nào vậy?! Em chắc không phải đang nằm mơ đâu nhỉ, không phải giá trị tinh thần quá thấp nên sinh ra ảo giác chứ, em còn sống thật??”
“Mẹ kiếp! Đệt! Giá trị sinh mệnh ‘khỏe mạnh’!”
“Anh Diệp! Anh đúng là tuyệt vời!!”
Chu Chính Ninh mới đầu có chút bối rối, lúc mở mắt đang ở tư thế gối đầu trên cánh tay, gương mặt bị ống tay áo hằn lên vết đỏ.
Cậu phát hiện bản thân đang ở lớp ba ban ba, trong phòng trừ người đã chết là Trương Thượng thì mọi người đều có mặt đầy đủ.
Cậu là người thức dậy đầu tiên, sau khi tỉnh có chống mặt một chút, sửng sờ hồi lâu mới nhận ra:
Nếu không phải cậu đang nằm mơ, khả năng bây giờ có lẽ… vượt cấp rồi sao?
Chu Chính Ninh kích động nhảy dựng lên.
Cậu không rõ tình huống hiện tại là thế nào, nhưng ở lần cuối cùng, trạng thái của mọi người đều rớt xuống “nguy cấp”, Chu Chính Ninh vẫn luôn trong tình trạng hôn mê, đối với thế giới bên ngoài chỉ cảm thấy mơ hồ.
Tình huống như vậy nếu muốn dựa vào chính mình, có thêm 800 lần cậu cũng không thể vượt cấp, bây giờ nguyên vẹn đứng ở nơi này cũng thừa biết là công lao của ai.
Vậy nên, anh Diệp một mình giúp cho năm người sống sót, lật ngược tình thế vào giây cuối cùng đưa bọn họ thoát khỏi trò chơi ăn thịt người.
Lần này là “chiến thắng” thật sự.
Chu Chính Ninh sắp bật khóc đến nơi.
Cậu lay lay Diệp Phi ngủ trên bàn:
“Anh Diệp! Em còn sống, chúng ta đều còn sống!!!”
Diệp Phi nghe mấy lời cậu mắng đã muốn suy sụp, không ngờ tới người này còn làm ra hành động tệ hơn, cố gắng lay anh thức dậy!
Diệp Phi theo động tác Chu Chính Ninh lắc lư trên bàn, âm thanh tuyệt vọng rầu rĩ từ trong khuỷu tay truyền đến:
“Pudding, để anh chết đi-”
Anh ngẩng đầu lên, mái tóc hỗn độn che đi quầng thâm ngàn năm không đổi, kết hợp với làn da tái nhợt trông vô cùng tiều tụy.
Chu Chính Ninh xấu hổ thu tay lại:
“Xin lỗi, em hơi kích động.”
Diệp Phi thở dài:
“Ừm, anh hiểu mà.”
Trong lúc bọn họ đang nháo nhào, Tần Cảnh cũng từ vị trí của mình đi đến.
Diệp Phi chú ý rồi ngáp ngắn, mắt nhắm mắt mở nhìn cô.
Tần Cảnh nhìn anh gượng gạo.
Cô ngồi ở bàn phía trên, cau mày theo thói quen nhìn Diệp Phi, sau đó chuyển tầm mắt sờ lên chóp mũi, mơ hồ thấp giọng nói:
"... Cái đó, cảm ơn anh.”
Trên người Diệp Phi có chữa khỏi tuyệt đối, trò chơi này với anh không có tính uy hiếp, anh hoàn toàn có thể sống sót thêm một lần nữa, nằm yên chờ đồng đội chết hết, trò chơi kết thúc, vẫn có thể vượt cấp.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Tần Cảnh không tin tưởng anh.
Nhưng bây giờ bọn họ đang êm đẹp đứng tại đây.
Tần Cảnh cảm thấy bản thân nên nói lời cảm ơn, cho dù mình không giỏi việc đó lắm.
Diệp Phi xem được bộ dáng này của cô, cố ý trêu chọc, vươn tay xoa lỗ tai, lười biếng hỏi:
“Cô nói gì? Tôi không nghe rõ?”
“Tôi nói, cảm ơn.”
Tần Cảnh kiên nhẫn lặp lại.
“Hả?” Diệp Phi được nước làm tới.
Tần Cảnh không nhịn được:
“Họ Diệp, đừng để tôi phải mắng anh?”
Tần Cảnh đá vào chân bàn.
Diệp Phi không quậy nữa, cười xua tay:
“Không cần cảm ơn. Đã nói cô có thể tin tôi, sẽ không làm cô thất vọng.”
Nghe thấy lời này, Tần Cảnh có chút giật mình.
Cô ngừng một lúc, lúng túng chuyển chủ đề:
“Vậy lần đó đã trải qua thế nào.”
“À, cũng không có gì.” Diệp Phi chống mặt bàn ngồi dậy, duỗi người:
“Giúp cô gái nhỏ giải quyết vấn đề tí hon, vừa hay, con bé tự nguyện nghe theo tôi.”
“… Không phải, rốt cuộc anh đã bỏ bùa mê gì cho con bé vậy, kêu gì cũng tin.”
Tần Cảnh muốn nói điều này lâu lắm rồi.
Phó bản như được thiết kế riêng cho Diệp Phi, bối cảnh lấy từ một vụ án mà anh đã biết trước đó, NPC chính là người quen cũ, là một con quỷ nhỏ chỉ nghe lời anh.
Nếu đổi thành người khác thì đã bị năng lực của cô bé giết sạch hết rồi.
Diệp Phi im lặng nhún vai.
Anh chỉ cong môi:
“Ít nhất thì tin tưởng tôi không phải chuyện xấu, đúng chứ?”
“…”
Tần Cảnh không đáp.
Lúc sau cô nhìn về nơi khác, tránh tầm mắt của Diệp Phi.
Cơ chế trò chơi đến bây giờ mới hoàn toàn rõ ràng, nó được chia làm hai phân cảnh “trong và ngoài thế giới”.
Phân cảnh đầu tiên người chơi mới tiến vào tựa như thước phim nội tâm của Lâm Tiêm Tiêm, cũng chính là “thế giới bên trong”. Nơi đó có quái vật giương nanh múa vuốt, bầu trời âm u cùng với vòng lặp thời gian không ngừng luân chuyển.
Mà lúc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, lần nữa về lại “thế giới bên ngoài”.
Trở lại nơi này bọn họ mới phát hiện ra, khác với sắc trời âm u trước, ngày 16 tháng 3 năm 3035 vốn là một ngày nắng đẹp.
Nơi này giống như một trường tiểu học bình thường, dì trực ban đầu xoăn vào sáng sớm sẽ đến các tầng lầu đánh thức bọn trẻ, căng-tin cũng trở nên ồn ào, học sinh đi thành nhóm năm nhóm ba, lúc đến lớp, giáo viên dạy toán tiết đầu mang cặp kính hình tam giác cầm theo ê-ke, bên dưới có người nghiêm túc nghe giảng, có người làm việc riêng, là một ngôi trường hết sức bình thường.
Điều duy nhất bất thường là tất cả mọi người đều không nhìn thấy “người chơi”.
Bọn họ dường như không phải là một thật thể, ít nhất những người này có thể đi xuyên qua họ mà chẳng cảm thấy gì, NPC chính Lâm Tiêm Tiêm cũng nhắm mắt làm ngơ.
Mà bọn họ tuân thủ hướng dẫn nhiệm vụ luôn theo sát bên Lâm Tiêm Tiêm, cùng nhau trải qua ngày bình thường của học sinh tiểu học.
Trong giờ, Chu Chính Ninh ghé vào hành lang bên cửa sổ, chống cằm nghe giáo viên tiếng Anh giảng bài.
Có lẽ phải ở ngoài hành lang cả ngày, phân cảnh này so với thế giới kích thích trước đó hơi nhàm chán, nhưng nếu để Chu Chính Ninh chọn một trong hai, cậu tình nguyện ở đây cả đời.
Hình như có người cũng giống như cậu.
Diệp Phi ngồi ở bên cạnh bày một đống bao ni-lông, bên trong có bảy bánh dăm bông, hai bịch sữa đậu nành, ba cái bánh bao và năm cây xúc xích nướng, đây là những thứ mà anh đã tự đóng gói ở căng-tin.
Ngồi đó ăn suốt cả buổi sáng.
Tần Cảnh đứng bên chịu đựng, cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Diệp Phi, anh là quỷ chết đói đầu thai à? Miệng như không khép lại được ấy.”
Người này không chỉ giỏi ngủ, mà còn giỏi ăn.
Giống như một con heo chuyển sinh.
Diệp Phi chậm rãi nuốt xuống:
“Có cơm mà không ăn là đồ ngốc, không chừng tương lai không ăn được nữa. Đến lúc đó sẽ rất nhớ bánh dăm bông ấm áp, thứ này là một trong những trụ cột tinh thần vững chắc trong cuộc đời tôi.”
Tần Cảnh cứng đờ dời mắt, từ chối bình luận.
Đến khi nhìn sang bên cạnh, Chu Chính Ninh đứng ở cửa sổ có hơi kì lạ:
“Cậu nhìn gì đấy?”
Không ngờ người này cũng nhàm chán chẳng kém.
“Nhìn bạn học Lâm Tiêm Tiêm làm việc riêng.”
Chu Chính Ninh thở dài nhìn người ngồi ở cuối lớp, nói được nửa câu thì nhỏ dần:
“Một mình ngồi bên cạnh thùng rác chắc chắn không dễ chịu.”
Bọn họ theo Lâm Tiêm Tiêm cả buổi sáng, khác với những đứa trẻ đon đả tụ tập theo từng nhóm. Duy chỉ có Lâm Tiêm Tiêm là người ăn trưa và đến lớp một mình, chỗ ngồi lại bị xếp ngay gốc bẩn nhất.
Cô bé cầm trong tay cây bút đen, cúi đầu không biết làm gì.
Chu Chính Ninh nhìn từ xa, Lâm Tiêm Tiêm dường như cảm nhận được, đột ngột ngước lên nhìn cậu.
Theo lý mà nói, Lâm Tiêm Tiêm chắc là không nhìn thấy họ, nhưng khi đối diện với cô bé, trong lòng Chu Chính Ninh đột nhiên dâng lên cảm giác kì lạ.
Tuy nhiên cũng trôi qua rất nhanh, Lâm Tiêm Tiêm cũng dời đi, lực chú ý chuyển về trên bàn.
Một ngày yên bình buồn tẻ của học sinh tiểu học giống như mặt nước lặng, chỉ là sau đó, có người đã ném một viên đá phá vỡ bề mặt tĩnh lặng ấy.
Nghe nói có một đứa trẻ bên ban sáu không đi học, giáo viên tìm hết cả buổi, cuối cùng phát hiện thi thể của cậu học sinh ở phòng thí nghiệm lầu ba.
Sau đó giáo viên kia báo cảnh sát, không lâu sau thì cả cảnh sát và người thân của đứa trẻ kia cũng đến đủ.
Việc này thật sự gây ồn ào đến mức trường học phải phong tỏa khu dạy học lầu ba, tạm thời cho học sinh nghỉ học, bọn trẻ chỉ biết mình được nghỉ, tụm năm tụm ba ở sân trường.
Sau đó sân trường cũng trở nên hỗn loạn, nghe nói có một cậu học sinh bên ban bốn nổi điên, tự đập đầu mình xuống đất tử vong tại chỗ.
Sau đó nữa cách một khoảng thời gian, cảnh sát tìm thấy xác một nữ giáo viên chết thảm trong rừng cây của trường.
Ba vụ án mạng liên tục xảy ra trong một ngày, buổi sáng vẫn còn rất nhộn nhịp nháy mắt đã trở nên lặng lẽ, chỉ còn lại một nhóm pháp y và một nhóm cảnh sát.
Đây chính là ngày 16 tháng 3 có thật trong lịch sử.
Sảnh chờ cũng là nơi đăng xuất khỏi trò chơi, sau khi khu dạy học được dọn dẹp, bọn Chu Chính Ninh vào phòng chờ đợi, chỉ cần đợi đến 0 giờ thì trò chơi sẽ bước vào giai đoạn tính toán.
Lúc đồng hồ chỉ đến 11 giờ, Diệp Phi nói muốn ra ngoài đi dạo vẫn chưa thấy quay lại.
Chu Chính Ninh hốt hoảng lanh quanh trong lớp, ngay khi đến hàng cuối thì nhìn thấy một chiếc bàn toàn hình vẽ bậy.
Cậu nhăn mày, lẩm bẩm nói:
“Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, sao lại có ác ý lớn như vậy.”
Tần Cảnh nghe thấy được lời này, cô thở dài:
“Ác ý của một đứa trẻ còn đáng sợ hơn cả người lớn.”
Chu Chính Ninh gật đầu:
“Đúng thật.”
Đời này chắc chắn cậu sẽ không thể quên đi nụ cười của Lâm Tiêm Tiêm khi nhìn thấy quái vật cắn đứt đầu Trương Thượng.
Cậu lắc đầu chuẩn bị rời đi, cảm giác dường như có vật gì đó rơi xuống đất.
Chu Chính Ninh hơi bất ngờ, khom lưng nhặt lên, là thẻ học sinh.
Thẻ học sinh của Lâm Tiêm Tiêm, vì mặt trên có in tên của cô bé.
Chỉ là thẻ học sinh và bàn học đều nhìn thảm như nhau, bị bút đen vẽ nguệch ngoạc. Ảnh chụp bị đồ đen, ngoại trừ tên họ ra các thông tin căn bản đều bị đồ đen không thấy chữ.
Đây có lẽ là kiệt tác của mấy trò đùa dai tạo thành.
Chu Chính Ninh thở dài thêm lần nữa.
Cậu không nghĩ nhiều, bỏ thẻ học sinh lại trên bàn Lâm Tiêm Tiêm.
Sau đó mở màn hình led xem đồng hồ:
“Ây, sắp đến giờ rồi mà anh Diệp còn đang ở đâu vậy?”
…
Sân thượng.
Buổi tối ngày 16 tháng 3, bầu trời vẫn còn trong xanh, ánh trăng treo trên đỉnh đẩu, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua mang theo chút lạnh lẽo.
Cô gái nhỏ cô đơn ngồi bên mép sân thượng, tóc ngắn đến ngang tai, thân hình nhỏ gầy, cảm giác như chỉ một trận gió nhỏ cũng có thể thổi bay bóng người.
Diệp Phi đã đến đây được một lúc, anh không muốn đi tiếp, nhưng cuối cùng vẫn bước qua ngồi cạnh Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm thấy anh cũng không ngạc nhiên. Chỉ ghé mắt nhìn.
Diệp Phi treo nụ cười bên khóe môi, theo ánh mắt Lâm Tiêm Tiêm mà ngửa đầu nhìn khoảng không:
“Từ lúc đến đây anh vẫn chưa chào hỏi em câu nào, bây giờ làm luôn nhé. Đã lâu không gặp, Tiêm Tiêm.”
“Ừm.”
Giọng điệu Lâm Tiêm Tiêm nhẹ nhàng, cô bé nở nụ cười:
“Bác sĩ lại đến đây tâm sự à?”
“Lần này thì không.” Diệp Phi hơi nhướng mày:
“Chỉ muốn gặp lại em thôi.”
“Được rồi, đúng là đã lâu chúng ta không gặp nhau. Bây giờ là năm bao nhiêu?”
“3170.”
Lâm Tiêm Tiêm cúi đầu đếm ngón tay:
“Vậy coi như đã 134 năm rồi.”
“Đúng vậy, đã rất lâu rồi.”
Diệp Phi hơi ngửa đầu, tay chống ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sáng sủa.
“Nhưng bác sĩ vẫn không thay đổi gì.”
“Em cũng không thay đổi.”
“Không giống nhau.” Lâm Tiêm Tiêm dịch qua bên cạnh một chút, nghiêng đầu tựa vào bả vai Diệp Phi:
“Bởi vì em đã chết lâu rồi, anh biết mà không phải sao?”
"Được rồi. Vậy thì anh vẫn như thế này, có lẽ do anh không chết được.”
“Lý do nghe bực bội thật.”
“Anh cũng thấy vậy.” Diệp Phi cười:
“Nhưng mà anh cũng bất lực, anh không thể chết.”
Nghe được câu này, Lâm Tiêm Tiêm hơi ngừng lại.
Một lát sau, cô bé đột nhiên hỏi:
“Bác sĩ, việc chết đi rất đau đớn sao?”
Câu hỏi này làm Diệp Phi hơi ngập ngừng, anh trầm mặt suy nghĩ như đang nhớ lại gì đó.
Cuối cùng gật đầu, mỉm cười nhẹ:
“Ừm, rất đau đớn.”
“Cho nên lúc Trương Trần Khảng chết đi cũng sẽ rất đau đớn ạ?” Lâm Tiêm Tiêm chớp chớp mắt:
“Em thích nhìn những kẻ đó chết đi, tiếng rên rỉ đau đớn của bọn họ làm em rất phấn khích. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đến lượt Trương Trần Khảng em không được vui như vậy. Đây là cảm giác mà bác sĩ muốn em nhận ra đúng không? Coi Trương Trần Khảng là bạn bè?
“Khi em cố giết bạn của anh, bác sĩ cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng nếu cái chết thật sự đau đớn như thế, tại sao bác sĩ lại muốn chết. Em biết bác sĩ vẫn luôn có ý muốn tự sát.”
Diệp Phi bị vấn đề này mắc kẹt lại.
Anh mở miệng như muốn giải thích, nhưng cuối cùng không tìm được lý do nào hợp lí, chỉ có thể cười khổ.
Cũng may Lâm Tiêm Tiêm không làm anh khó xử. Chuyển sang đề tài khác:
“Em nghĩ chắc cũng sắp đến giờ rồi, bác sĩ cũng nên đi đi. Nhân tiện, anh còn nhớ những gì em đã hứa trong lần gặp đầu tiên không?”
Diệp Phi gật đầu:
“Nhớ.”
Lúc ấy Lâm Tiêm Tiêm ôm đầu gối ngồi ở góc tường, sau khi Diệp Phi tự giới thiệu xong thì ngước mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt tối tăm mà nói:
“Cho em ra ngoài được không, bác sĩ?”
Sau đó bổ sung thêm:
“Chỉ cần đưa em ra ngoài, em sẽ luôn bảo vệ anh.”
Bây giờ, Lâm Tiêm Tiêm gật đầu:
“Em khác với những kẻ đó, lời em nói vẫn có giá trị như cũ.”
Diệp Phi nghe cô bé nói, khẽ gật đầu:
“Nhưng điều kiện mà em đưa ra anh vẫn chưa đáp ứng được, không phải sao?”
Lâm Tiêm Tiêm ngước lên nhìn anh, đôi mắt nai con như ẩn giấu xúc cảm sâu sắc.
Chỉ là chưa kịp mở miệng đã bị một âm thanh khác cắt đứt.
“Anh Diệp!”
Diệp Phi bất ngờ quay đầu lại nhìn.
Là Chu Chính Ninh.
Chu Chính Ninh gãi đầu:
“Sao anh ngồi đây một mình?”
Diệp Phi hơi trợn to mắt.
"Sắp 0 giờ rồi, nên đăng xuất thôi, chúng ta mau quay lại đi.”
“… Chờ chút.”
Diệp Phi nhanh chóng bình tĩnh lại sau sự việc ngoài ý muốn.
Anh thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Lâm Tiêm Tiêm.
Mép sân thượng có một cây gỗ mộc thẳng đứng treo bóng đèn bên trên, vào ban đêm, những con côn trùng không ngừng va vào nó, phát ra tiếng động ồn ồn.
Lâm Tiêm Tiêm ngồi bên dưới ánh đèn, tóc mái phủ xuống che đi đôi mắt, không thấy rõ sắc mặt.
Lúc lâu sau cô bé cong một bên khóe môi, nhẹ nhàng cười với Diệp Phi.
“Vậy hẹn gặp lại lần sau.”
Bác sĩ.
-
Phòng khám, 3035.
Lọt vào tầm mắt là mảng bóng tối u ám, cuối hành lang chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bụm bặm trôi nổi ở nguồn sáng, vị bác sĩ trẻ ngồi đằng sau cầm chiếc bút máy trên tay, cả phòng đều là âm thanh "sàn sạt" của ngòi bút cọ xát lên mặt giấy.
Qua lâu sau, tiếng mở cửa thật khẽ truyền đến.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dưới nguồn sáng xuất hiện một bóng người, cô gái nhỏ tiến bước, kéo chiếc ghế đối diện bàn làm việc ra rồi leo lên.
Bộ dáng ấy ngọt ngào nhưng biểu cảm lại âm u vượt qua tuổi tác.
Cô bé quỳ gối trên mặt ghế êm ái, nghiêng người về trước nhìn vào mẫu đơn dưới tay bác sĩ, rầu rĩ nói:
“Bọn họ không cho em ra ngoài, bác sĩ.”
Ngòi bút của bác sĩ dừng lại.
Anh đóng nắp bút:
“Vì sao?”
“Chắc có lẽ là vì em quá xấu xa.” Cô gái nhỏ không để ý lắm:
“Bọn họ nói em giết quá nhiều người. Nhưng những kẻ đó vốn nên chết đi mới phải, không đúng sao?”
Bác sĩ không nói tiếp.
Cô gái nhỏ hơi nghiêng đầu, tầm mắt chậm rãi chuyển hướng.
Cô bé nhìn thẳng vào mắt của bác sĩ, bỗng dưng cười lên như muốn nhận được lời khen, nói:
“Em đã giết những hết những kẻ bắt nạt em, bác sĩ.”
Giọng nói của cô bé lạnh lùng:
“Anh có muốn em giúp không?”
“Chúng ta cùng nhau đưa những kẻ đối xử tệ với anh xuống địa ngục.”
Phòng khám lâm vào trạng thái im lặng thật lâu.
Cuối cùng, bàn tay đeo găng trắng của bác sĩ dừng lại ở đỉnh đầu cô bé, xoa nhẹ:
“Đừng nói những lời này nữa, về đi.”
Cô gái nhỏ mếu máo leo xuống ghế.
Cô bé vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía bác sĩ, giống như đang đợi anh đưa thứ gì đó cho mình.
Bác sĩ dừng lại, sau đó cầm một tấm thẻ đưa cho cô bé.
Cô gái nhỏ im lặng cầm tấm thẻ, ra khỏi nguồn sáng biến đi mất vào trong bóng tối.
Dưới đèn bàn, mấy phiếu thông tin nằm rải rác lộn xộn.
Trong đó, mực đen trên một tờ vẫn chưa khô, phản chiếu mờ nhạt dưới ánh sáng.
Chỉ có một dòng chữ viết gọn gàng, trang nhã giữa khoảng trống lớn được ghi đầy đủ nội dung.
Phòng số 3:
“Lâm Tiêm Tiêm”
Tác giả có lời muốn nói:
Đã thu thập hoàn chỉnh hồ sơ nhân vật:
【Lâm Tiêm Tiêm】
Giới tính: Nữ
Tuổi: 9
Chiều cao: 123cm
Sinh nhật: 3.3
Năng lực: Khống chế cảm xúc
Cấp bậc: S
Người thân: Bác sĩ
Thích: người khác đau đớn, sợ hãi, tuyệt vọng
Không thích: Áp lực, không gian kín/người có ác ý với bác sĩ
Danh tính: Học sinh/bệnh nhân phòng số 3
Sự kiện: Án tự tử liên hoàn của trường tiểu học số ba Lữ Giang năm 3035