Người Sống Sót 01

10




Cảnh vật đêm nay hóa phi thường, gió mạnh thổi qua cửa sổ, tạo nên tiếng hú vang của một con quái vật.

Khung cửa bằng thiết lỏng lẻo, khóa ổ bị gió đụng nhẹ, trong căn phòng yên tĩnh lại trở nên đột ngột.

Chu Chính Ninh gấp đễn nỗi như đang ngồi trên chảo dầu nóng, đi tới đi lui trước cửa phòng, lo lắng cắn móng tay.

Trương Thượng ở sau nhìn cậu, người này cứ lẩn qua lẩn quẩn, làm y chống hết cả mặt:

"Rốt cuộc cậu định làm gì đấy? Nghỉ một chút không được à??"

"Anh Diệp còn chưa về, làm sao mà tôi yên tâm được?!" Chu Chính Ninh hạ giọng trả lời.

Lâm Tiêm Tiêm đã ngủ say, lớn tiếng sẽ làm ảnh hưởng đến cô bé.

"Cậu ta cũng chết nhiều rồi, vẫn sống tốt chán, có chết được đâu mà lo."

Trương Thượng gay gắt đánh giá:

"Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp."

"... Này, sao chú có thể ăn nói như thế? Trên đời này còn tồn tại người ích kỷ như chú ư, anh Diệp cũng chưa đụng chạm gì đến chú, phải không?"

Chu Chính Ninh nhịn không nổi nữa.

Từ lúc y đẩy Diệp Phi ra đã khiến cậu thật sự chán ghét.

"Không đụng chạm? Làm ơn đi, sáu năm trước ông đây vẫn còn ở Vườn Địa Đàng, công việc ổn định tiền tài đủ dùng. Nhưng vì thằng ôn thần này mất khống chế năng lực mà ngay cả công việc cũng không có, bị những người đó đá từ Vườn Địa Đàng xuống nhà lao, mỗi ngày chịu theo dõi, giống như một con chó bị gông cổ! Ông đây ở cái nơi đáng chết này đều tại cậu ta mà ra, cậu nói không đụng đến là vậy à? Sao tôi lại không được oán trách?"

Mặt Trương Thượng đỏ bừng, tức đến lộn ruột.

Chu Chính Ninh cũng muốn chịu thua:

"Không, chú này. Vậy sao không đoán xem trước kia chú được sống ở Vườn Địa Đàng? Năm nay tôi 22 tuổi, năm năm trước chỉ mới 17, nhưng tôi cũng biết mọi việc đều là Diệp Phi dẫn đầu Tháp Trắng lên tiếng đòi bình đẳng cho năng lực gia. Nếu không có anh ấy, chúng ta căn bản làm gì có cơ hội bước chân vào Vườn Địa Đàng, huống chi còn tìm được công việc ổn định. Nếu bỏ qua vấn đề này, nói tới nói lui anh Diệp cũng không gây ra chuyện gì, năng lực mất kiểm soát cũng chẳng phải do anh ấy, chú có thể không thích, nhưng chú cũng không cần phải có ác ý lớn như vậy với Diệp Phi. Nói trắng ra là chú sống không được tốt, mang tâm lý u ám nhìn ai cũng không vừa mắt, đúng chứ?"

Chu Chính Ninh không phải người thích gây xung đột, trừ khi sự việc đi quá xa.

Cậu hít một hơi thật sâu, định nói thêm gì đó, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng dép lê đang đến gần.

Chu Chính Ninh phản ứng rất nhanh, lập tức không giảng đạo lý với Trương Thượng nữa, đi vài bước tắt đèn trong kí túc xá, sau đó nhẹ nhàng trở về giường.

Khung giường cũ bị vật nặng đè lên phát ra tiếng "kẽo kẹt" nhỏ, Chu Chính Ninh chậm rãi chui vào chăn. Tuy đã từng trải qua một lần, nhưng đối mặt với NPC cuồng bạo không thể bớt lo lắng.

Giống như lần trước, khe hở ở cửa phát ra ánh sáng nhỏ, một bóng dáng xuất hiện từ phía bên kia, theo mắt mèo nhìn vào bên trong. Chỉ cần không có ai tạo ra tiếng động, chắc hẳn sẽ mau rời đi.

Chu Chính Ninh nhìn bóng dáng kia chăm chú, vô thức ngừng hô hấp.

Bóng dáng ở cửa dừng lại.

Trong lòng Chu Chính Ninh đang đếm số, cảm thấy dì trực ban sắp rời đi, nhưng sự việc lại trái ngược với những gì mình nghĩ.

Bởi vì cậu nghe thấy âm thanh của chìa khóa.

Chu Chính Ninh trở nên căng thẳng, quả nhiên, theo sau chính là tiếng mở cửa rất nhỏ, khoá cửa vặn nửa vòng, "cạch", cửa mở.

Chu Chính Ninh lập tức nhắm mắt lại.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, cậu dùng chăn che nửa mặt mình lại, nhưng chẳng nghe thấy tiếng bước chân nào, dì trực ban chỉ đứng ở cửa, không có ý định vào trong.

Chu Chính Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Hy vọng Diệp Phi không trở về lúc này, vừa về lại mắt to mắt nhỏ với quái vật thì kì lắm.

Trong lòng thầm cầu nguyện dì ta mau chóng rời đi, nhưng chẳng lâu sau, trái tim lại nảy lên thật mạnh.

Bởi vì cậu nghe thấy có âm thanh "kẽo kẹt".

Khung giường được làm bằng kim loại, đã dùng được vài năm, cử động một chút cũng sẽ phát ra động tĩnh, đó là chuyện bình thường.

Nhưng Chu Chính Ninh nghe thấy nó rất dồn dập, giống như có người ở trên giường... đang run rẩy.

Là từ phía Trương Thượng truyền đến.

Tiếng khung giường vặn vẹo càng lúc càng lớn, Chu Chính Ninh thậm chí còn nghe thấy được tiếng thở dốc nặng nề, rất kỳ lạ, nếu phải nói ra, cậu cảm thấy như y đang cố nhịn cười.

Quả nhiên, không lâu sau, tiếng cọt kẹt đó thay thế bằng một giọng cười man rợ, cười đến điên cuồng không thể dừng lại.

Làm ơn đi, cười cái quỷ gì...

Chu Chính Ninh lạnh ngắt, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu không dám nhìn, chỉ nghe thấy tiếng dì trực ban thở dốc, nói:

"Còn có đứa trẻ hư chưa ngủ..."

【NPC: Dì trực ban (bản cuồng bạo)】

Theo thông báo này, Chu Chính Ninh nghe thấy âm thanh duỗi người giòn tan, sau đó, một trận gió hôi tanh thổi qua, bước chân dậm thật mạnh kèm theo giọng khàn khàn của quái vật.

"Đến giờ đi ngủ rồi, yên lặng cho dì...!!"

Móng vuốt của quái vật đã xé toạc chăn bông, nhưng ngay khi đó Trương Thượng vẫn tiếp tục cười.

Y giống như thở không nổi, tiếng cười cũng đứt quãng, xen lẫn giọng điệu sợ hãi bóp méo.

Chu Chính Ninh lo lắng.

Cậu không làm được gì nhiều, nhưng Trương Thượng không phải đồ vật, y vẫn là một người đang sống, không thể nằm yên được.

Cậu đột nhiên xốc chăn lên ngồi dậy, đầu óc còn đang nghĩ phải cứu người thế nào, đôi mắt đã nhìn thấy dì trực ban siết chặt cổ Trương Thượng, dễ dàng nhấc người lên đưa đến miệng mình.

Dì trực ban mặc một bộ váy ngủ, dáng người mập mạp, như bánh bao ngọt bị ngâm cho nở ra. Đầu rất lớn, mái tóc xoăn như cũ giống một khối u, dễ liên tưởng đến hình ảnh cá giọt nước sống dưới biển sâu.

Dì ta dùng bàn tay sưng vù bóp chặt cổ Trương Thượng, vừa mở miệng vừa đưa "đứa trẻ hư" bỏ vào.

"Rắc-"

Tiếng cười man rợ kéo dài âm cuối rồi dừng lại, thay vào đó là âm thanh của một chất lỏng văng tung tóe.

Chu Chính Ninh nhắm mắt lại quay đầu đi.

Cậu thở dốc, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Sau đó có một vật rơi xuống đất, chỉ còn lại tiếng nhai "nhồm nhoàm" của dì trực ban.

Chu Chính Ninh làm liều nhìn qua, nhưng lúc này, cậu phát hiện trừ mình ra, còn có một người khác đã tỉnh dậy.

Đầu ốc Chu Chính Ninh trống rỗng.

Cậu nhìn thấy, Lâm Tiêm Tiêm bắt chéo chân ngồi bên mép giường nhìn Trương Thượng ở đối diện, khoanh tay.

Ánh mắt lạnh lùng chứng kiến toàn bộ sự việc, chỉ có khóe môi nhếch lên cười nhạt.

Chu Chính Ninh nháy mắt đổ mồ hôi lạnh.

Cậu đột nhiên nhớ đến, chính mình đã từng hỏi Diệp Phi năng lực của Lâm Tiêm Tiêm là gì.

Lúc ấy Diệp Phi chỉ nhún vai, lười biếng nói:

"À... Khống chế cảm xúc."

Cho nên, Trương Thượng không hề vô ý bật cười, mà là vì...

"Loại tép riu này còn dám gây chuyện với bác sĩ."

Giọng Lâm Tiêm Tiêm lạnh lùng, có chút không phù hợp với tuổi.

Âm thanh của cô bé cũng làm cho dì trực ban chú ý đến, dì ta chậm rãi xoay người, há miệng, tiếng gào rống chưa kịp phát ra đã bị Lâm Tiêm Tiêm chặn lại.

Cô bé nhướng mày, nhìn dì ta như đang nhìn cỏ rác:

"Cút."

Thân hình to lớn của dì trực ban đột nhiên run lên, thống khổ ôm đầu hét lớn, rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Lúc đi còn làm rơi một chiếc dép.

Lâm Tiêm Tiêm chán ghét nhìn người phụ nữ mập mạp, nhíu mày.

Lại quay sang người đàn ông đang khó khăn quỳ trên đất, không thể ngừng run rẩy.

Áo kẻ sọc bị nhuộm thành một màu đỏ, tuy rằng ánh sáng khá mờ mịt nhưng Lâm Tiêm Tiêm vẫn nhìn thấy rõ, một nửa đầu của người đàn ông đã biến mất, chỉ lộ ra miệng vết thương thật lớn, chất nhầy ghê tởm rơi xuống mặt đất.

Thấy vậy, tâm tình Lâm Tiêm Tiêm trở nên tốt hơn đôi chút, cô bé khom lưng mang giày lại, lấy khoác đồng phục bên cạnh tròng vào người đi ra cửa.

Lúc đi ngang qua Chu Chính Ninh, bước chân Lâm Tiêm Tiêm đột nhiên dừng lại.

Cô bé nhìn thoáng qua, vừa lúc bắt gặp đối phương đang sợ hãi.

Lâm Tiêm Tiêm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá:

"Tôi nhớ, bác sĩ gọi anh là 'pudding' đúng không? Thái độ của anh với bác sĩ cũng không tệ, nên cảm thấy may mắn đi."

Lâm Tiêm Tiêm hơi nâng cằm lên, tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng khí thế rất trịch thượng:

"Cho nên tôi khuyên anh. Không muốn chết thì đi theo tôi."

-

Thư viện.

Diệp Phi ngồi dưới đất, tựa người vào vách tường lạnh lẽo, ngẩng đầu, nhắm mắt hít sâu.

Anh đặt tay lên bụng mình, khó chịu mà xoa nhẹ.

Tần Cảnh để ý đến động tác của anh, hỏi:

"Sao vậy?"

Diệp Phi thở dài, nửa sống nửa chết nói:

"Không có gì, đói bụng. Sáng mai tới căng tin đi, tôi nhớ bánh dăm bông nóng hổi."

"..." Tần Cảnh cảm thấy hơi hối hận.

Cô dừng lại, chuyển đề tài:

"Này, nhân tiện, nếu không chết thì trò chơi này cũng không uy hiếp được anh. Muốn ngủ thì cứ nằm ở ký túc xá là được, sao lại muốn tìm cách qua màn với chúng tôi?"

"A...." Diệp Phi nghe cô hỏi hơi dừng lại, thuận miệng nói:

"Có lẽ là bị giam suốt 5 năm nên chán quá chăng, chỗ này cũng vui mà?"

Nghe được đáp án, Tần Cảnh mấp máy môi, không rõ đang nghĩ gì mà cười lạnh:

"Tôi tưởng còn có lý do vĩ đại hơn."

Diệp Phi có chút buồn cười: "Ví dụ?"

Âm thanh của Tần Cảnh trầm xuống:

"Ví như lật đổ Tháp Trắng, làm lại từ đầu, giành lại tương lai tươi sáng cho năng lực gia."

Nghe giống như những điều Diệp Phi từng nói vài năm trước. Nhưng bây giờ nghe được từ miệng người khác, anh mới phát hiện lời này vô cùng ngu ngốc, rất xa, rất xa so với thực tế.

Diệp Phi miễn cưỡng cười, cố gắng chuyển về quá khứ, thản nhiên nói:

"Rất ngu ngốc đúng không?"

Bản thân bị giam cầm, chính mình còn bị xiềng xích thì muốn cứu người thế nào được.

Diệp Phi rũ mắt, trong lòng bực bội.

Sau đó, anh nghe thấy Tần Cảnh bên cạnh thấp giọng nói:

"Diệp Phi, anh cũng biết là anh ngốc."

Cô tạm dừng, mấp máy môi như phản bác lại nhẹ nhàng:

"Anh ngốc, người tin anh càng ngốc hơn."

Diệp Phi hơi ngạc nhiên, không hiểu ý Tần Cảnh lắm.

Anh ngước lên nhìn cô, cảm thấy lời này có ẩn ý gì đó, nhưng đối người nọ cũng không muốn bộc lộ rõ.

Diệp Phi mở miệng, vừa mới chuẩn bị hỏi lại, nhưng không đợi anh lên tiếng, âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên:

【Bíp -】

【Mạng sống người chơi 892 Trương Thượng bị xóa, xác nhận tử vong】

"?"

Trương Thượng? Trương Thượng là ai?

Không đúng, ngoài hai người họ ra tất cả đều đang ngủ ở ký túc xá, sao lại chết được?

Trong lòng Diệp Phi cảm thấy bất an, cùng lúc đó, ánh sáng phản chiếu khung cửa sổ trên đất nhiều hơn một bóng người, đồng thời nghe thấy tiếng gõ "cốc cốc" từ trên truyền đến.

Có người gõ cửa sổ.

Diệp Phi và Tần Cảnh cùng lúc quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt cười của Lâm Tiêm Tiêm.

Cô gái nhỏ đứng hướng ngược sáng, ánh trăng lạnh lẽo phác họa ra dáng người.

Cô bé cong môi, thậm chí âm thanh rất vui vẻ, cách một tấm kính nên nghe không được thoải mái:

"... Ở đây à, cuối cùng cũng tìm được anh."

"Bác sĩ."