Người Săn Ác Quỷ

Chương 80




Người đàn ông bất đắc dĩ phải ôm ngang hông cậu bé và ẵm cậu lên.

“ Thả tôi xuống. Bỏ tôi ra. Ông bỏ tôi ra không!”

Suy cho cùng cũng chỉ là cậu bé 10 tuổi, người đàn ông không hề hấn gì trước sự phản kháng của cậu bé. Trước mặt cha mình, cậu bé mới được thả xuống đất.

“ Có tiến bộ không?”

Cậu bé cảm nhận được rồi. Cách xa như thế, cậu có thể ngửi được mùi tanh của máu người, xa như khoảng cách giữa cậu và cha. Nhưng cậu cũng biết, cậu sẽ rút ngắn khoảng cách này, có một ngày, cậu sẽ chiếm cứ vị trí đó.

“ Dạ.”

“ Thế thì cho bố xem đi.”

“ Bố.”

“ Chuyện gì?”

Vẻ mặt bố khi hỏi thật đáng sợ. Ánh mắt như nói, cho dù cả thế giới này đều là kẻ thù cũng không sợ. Vết sẹo vắt trên mặt bố hình như đang kể lại cuộc đời của bố.

Cậu bé muốn nói rằng, mình bây giờ có chuyện phải ra ngoài một chút, rằng có một cô bé đang đợi cậu. Nhưng đứng trước ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác của bố, cậu cuối cùng cũng không thể nói.

Tối hôm đó, trời mưa như trút nước, cơn mưa mùa thu lạnh giống như mưa đá và rơi trên người đau buốt.

Hôm sau, sau khi từ trường về nhà, cậu bé vội cầm lấy cây gậy. Cậu muốn nhanh chóng tập xong để ra ngoài chơi. Bỗng nhiên, người đàn ông bảo cậu bé bỏ gậy xuống và nói: “ Thiếu gia, bắt đầu từ bây giờ, cậu nên nghe rõ những gì tôi nói.”

“ Nói gì?”

“ Thiếu gia, cậu phải dẫn dắt tổ chức này tiến tới.”

“ Thế thì sao?”

“ Nếu muốn dẫn dắt tổ chức này, từ bây giờ, cậu phải mang ký hiệu của tổ chức. Có thể sẽ rất đau, rất đau khổ. Nhưng, chỉ cần chịu qua được nghi lễ sắp tổ chức bây giờ, cậu mới trở thành giống như đại ca. Tức là, cậu sẽ mạnh hơn bố cậu, cậu mới có thể dẫn dắt tổ chức tiến lên.”

“ Bây giờ phải làm gì?”

“ Khắc xăm hình chữ thập lên bả vai.”

“ Chỉ có như thế, tôi mới có thể trở thành người giống như bố à?”

“ Phải.”

“ Đau lắm à?”

“ Ừ.”

Cậu bé suy nghĩ rất lâu, nhưng cậu đã nói với cô bé rồi, cậu phải thay cô bé trả thì bọn người đã ăn hiếp cô bé. Nếu muốn thực hiện lời hứa này, cậu phải có sức mạnh như bố.

“ Được, con làm.”

“ Cậu có chịu nổi không?”

“ Cho dù con chịu không nổi, cũng phải làm, phải không?”

“...”

“ Đi thôi.”

Nhìn thấy cậu bé bước đi ung dung, người đàn ông vừa cảm thấy thanh thản, vừa hơi lo lắng.

Cậu bé để lộ bả vai mình và nằm xuống, tay cậu bị cột chặt, miệng được nhét một hòn đá. Tiếp theo là tiếng da thịt bị đốt cháy, sự đau đớn mà cậu không nghĩ tới khiến cậu hét lên thảm thiết.

“ A!”

Cơn đau như xẻ thịt làm cậu bé rơi nước mắt, đau đớn. Không ai ra mặt để ngăn lại, những người xung quanh đều làm như không thấy cậu, cho dù có đau lòng đi nữa, họ cũng chỉ quay mặt đi. Vị sư phụ đưa cậu bé đến, tức là người thứ 3 cạnh bố cậu cũng quay mặt đi. Biểu hiện của người đàn ông làm xung quanh hơi nhốn nháo, bố cậu tát người đàn ông một cái.

“Ông cho tôi xem.”

“ Dạ, đại ca.”

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu bé, gương mặt bố cậu không chút biểu hiện gì. Ông ung dung, khoanh tay đứng nhìn nghi thức của cậu bé.

Sau khi nghi thức kết thúc, cậu bé ngất đi. Hai ngày sau, cậu mới tỉnh dậy.

“ Ơ... a...”

“ Cậu tỉnh rồi?”

“ A...”

Chỗ vết xăm rất đau.

“ Đau quá...”

“ Đây là chuyện rất bình thường.”

Cậu bé nhìn miếng vải trắng quấn trên vai mình.

“ Hôm nay là ngày mấy? Con đã không đi học.”

“ Tôi đã xin nghỉ bệnh ở trường rồi, cậu đi đâu?”

“ Con phải ra ngoài, con có việc.”

“ Bây giờ, cậu chưa hồi phục, cậu muốn đi đâu với bả vai trong tình trạng như thế?”

“Con có một nơi phải đi. Chú đừng ra ngoài.”

Lúc cậu bé biết đã đến 5 giờ chiều, cậu mặc áo ngủ và chạy ra ngoài. Bả vai lại đau, nhưng cậu bé vẫn chạy rất nhanh. Sau đó, cậu nhìn xung quanh rồi chui vào con đường bí mật.

Cốp!

“ A!...”

Bỗng nhiên có một cái cây đánh vào đầu cậu, cậu nhíu mày và đi vào, thấy cô bé đang nhìn mình mà nước mắt lưng tròng.

“ Cậu đã 3 ngày không giữ lời rồi.”

“ Tớ muốn đến! Tớ muốn đến.... Nhưng tớ bị thương, không thể đến được.”

“ Bị thương à? Chỗ nào.?”

Cậu bé vội cởi áo cho cô bé thấy miếng vải băng trên vai. “ Cậu xem, nhìn thấy chưa?”

“ Bị thương ở đâu?”

“ Bả vai.”

“ Bả vai? Cho nên mới không thể đến?”

“ Ừ. Cho nên mới không thể đến. Xin lỗi.”

“... “

“ Cậu lo cho tớ à? Hôm nay, tớ dạy cho cậu tất cả những gì trước đây chưa dạy.”

“ Được, cậu phải dạy kỹ cho tớ.”

Cậu bé tận tình chỉ cho cô bé, cô đã nắm vững các kỹ thuật sử dụng gậy. Chẳng bao lâu, cậu bé đổ mồ hôi đầy mặt, chỗ đau trên bả vai đang hành hạ cậu. Nhưng, cậu không thể dừng lại. Cái này không giống sự chịu đựng của đứa trẻ, cũng là học từ tổ chức.

“ Cậu nực à? Đổ nhiều mồ hôi như thế.”

“ Ừ, có hơi nóng.”

“ Thế, chúng ta nghỉ một chút đi.”

“ Thôi được...” Cậu bé ngồi bệt xuống đất. Hai người đối mặt với nhau và từ từ thở.

“ Nhưng cậu sao lại bị thương ở vai?”

“ Thật ra, không phải bị thương...”

“ Gì cơ? Cậu nói dối à?” Cô bé cầm cây gậy cạnh mình lên.

“ Không, cậu nghe tớ nói.” Cậu bé vội giải thích.

“ Vai tớ bị xăm hình.”

“ Xăm hình?”

“ Ừ.”

“ Cho tớ xem, tớ sẽ tin cậu.”

“ Xin lỗi, bây giờ đau lắm. Tớ không dám chạm vào nó.”

“ Thế à? Thôi được.”

Nếu lúc đó, cậu bé cho cô bé xem vết xăm của mình, có lẽ câu chuyện sẽ khác.

“ Tớ ghét nhất xăm hình.”

“ Ghét?”

Nghe cô bé nói, cậu bé cẩn thận quan sát nét mặt cô bé và hỏi.

“ Ừ, ghét.”

Nhớ đến hình xăm cây thánh giá trên bắp tay bọn người giết mẹ mình, cô bé lại đau lòng.

Cậu bé nhìn lớp vải trắng, nói:” Thế sau này lớn lên, tớ sẽ xoá nó đi.”

“ Ừ, nhất định phải xoá đi. Nhưng, cậu sao phải xăm hình?”

“ Hả? Phải....”

Cậu bé sợ cô bé nghe được mình đang ở cạnh loại người thế nào thì sẽ chạy trốn, đây là cảm giác sợ hãi đầu tiên mà cậu tưởng tượng ra.

“ Ngay cả cậu cũng không biết tại sao mình phải xăm hình à?”

“ Chỉ là...Chú tớ nói, phải xăm, cho nên, tớ mới xăm. Nhưng rất đau.”

“ Đau! Tớ không thể xăm hình, không, tớ tuyệt đối không xăm hình. Cậu sau khi lớn lên phải xoá nó đi rồi hãy đến tìm tớ.”

“ Ừ, biết rồi.”