Chương 4: Người điên (2)
Phát có chút không thể nào đoán được, nhưng cũng đúng thôi vì nơi kia hình như là ở nước ngoài, có vẻ như giao tiếp thường ngày sẽ là nói bằng ngôn ngữ quốc tế.
May mắn trình độ tiếng Anh còn tạm được, mà cũng vừa mới chỉ nghỉ được có hơn một tháng một chút, kiến thức vẫn chưa rơi rớt, nên hắn có thể nhẹ nhõm hiểu được ý nghĩa câu này.
Nhưng PDIC là cái quỷ gì?
Hắn bèn xem lại tờ hướng dẫn, may thay bên trên có nội dung về bước đầu này, cũng có giải thích về PDIC là cái gì. Personal Data Identification Card, hay `Thẻ dữ liệu định dạng cá nhân` có viết tắt là PDIC, được mô tả trên giấy là loại thẻ mà mỗi người học sinh có thể được cấp phát sử dụng.
Thứ này được Sở nghiên cứu và chế tạo tích hợp đủ các loại công năng, như thẻ ngân hàng, bảo hiểm y tế, thẻ học sinh, vân vân.
Đến đây, Phát cũng phải âm thầm cảm khái trình độ khoa học kĩ thuật của Học viện bí ẩn này đỉnh cao, vượt qua hiện tại.
Hiểu được, Phát cũng thử đặt nó lại gần đồng hồ thử. Dòng chữ lại được đổi mới bằng tiếng Anh:
【Lấy mẫu thử...】
【Xác nhận thân phận người dùng...】
【Hoàn tất!】
【Vui lòng đặt gần lại điện thoại!】
"Cứ làm theo nó đi em." Anh Lâm nói.
Phát lại đặt điện thoại gần ở đồng hồ, dòng chữ tiếp tục đổi mới:
【Dữ liệu đang được chuyển dịch...
1%---29%---78%---99%---100%
Hoàn tất!
Vui lòng sử dụng bằng điện thoại!】
Phát giật mình, vội mở lại điện thoại, nhưng nó đã tắt nguồn từ khi nào.
Hắn nhấn giữ nút nguồn, thay vì logo ban đầu của "VoZ" giờ đây đã được thay đổi bằng đồ án của rồng và quỷ giống như trên tấm thư cùng con tem.
Thời gian chờ khởi động không lâu lắm, phút chốc đã lại độ hiện ra màn hình chính.
Thế nhưng lúc này, những APP khác mà Phát cài đặt đã biến mất, thay vào đó là mấy APP lạ, cũng có những APP cũ, lần lượt: Diễn đàn, Tin nhắn, Danh bạ, Thư viện.
"Để anh xem thử cho." Anh Lâm yêu cầu quyền điều khiển cơ thể, Phát cũng không chối từ, vì bọn họ đều là những kẻ dùng chung cái thân xác này.
Anh Lâm chạm nhẹ vào mục diễn đàn, phát hiện nó có giao diện thông tin như bình thường, giống như các loại mạng xã hội bình thường.
Để ý xuống góc trái, có một ô biểu tượng chữ i, hắn tiếp tục mở lên. Lập tức, điện thoại yêu cầu đặt ngang màn hình.
Một đoạn video ngắn bắt đầu xuất hiện sau khi hắn quay ngang màn hình, nhìn thì có vẻ như được đầu tư vào hoạt hoạ cùng CG rất tốt, dám cá là tốn không ít kinh phí rồi.
"Rồng, từ cổ chí kim, đến hiện đại, chúng vẫn luôn tồn tại tại trong nhận thức của chúng ta. Chúng có thể to lớn, mọc cánh, hoặc giống như con rắn, uốn lượn mềm dẻo. Chúng cao quý, là biểu tượng của nhiều văn hoá, nhưng đồng thời, chúng cũng mang theo thảm hoạ với chúng ta. Rồng, chúng nó chưa bao giờ coi nhân loại là đồng bọn!"
Lời thoại có vẻ như được phiên dịch thành tiếng Việt, Phát cùng anh Lâm nghe mà còn có chút nhập thần, thực sự là rất hay. Kết hợp với hoạt cảnh đỉnh cao như thế kia, làm Phát như thân lâm kì cảnh, lại lạ làm sao.
Chưa hết, còn một phần tiếp theo của cái video:
"Ma quỷ, tên như ý nghĩa, chúng ta không biết chúng nó được sinh ra như thế nào, nhưng cũng đều biết được rằng nhà của chúng là ở Địa Ngục. Đừng nên nếm thử giao lưu, vì trong mắt chúng, sự vật chung quanh đều nên phải huỷ diệt, chán ghét sinh cơ. Thuần ác, thuần vô nhân tính, đó chính là chúng, ma quỷ tại Địa Ngục."
Đoạn video cũng được lồng thêm tiếng nói, nhưng hình như có đổi người thu âm thì phải, vì hai người Phát cùng Lâm đều cảm giác được lạnh cả sống lưng.
"Kĩ thuật thật tuyệt! Như thật!" Đến cả anh Lâm cũng không nhịn được tan thán nói.
Cuối cùng, là một đoạn aftercredit như bao bộ phim nhá hàng khác, nhằm khơi gợi sự tò mò trong khán giả.
"Phía cuối con đường, là một bàn đầy mỹ thực, nhưng không phải là món ăn mà con người coi là ngon, mà là những miếng thịt đỏ tươi còn nguyên máu đang chảy khắp mặt bàn, phía trên đang chia ăn là rồng cùng quỷ, còn lại ở đối diện, chính là nhân loại."
Video đến đây là kết thúc. Trong suy nghĩ của Phát thì không có gì đọng lại, chỉ có thể khen một câu làm video rất đẹp, dễ nhìn.
"Rất có cảm giác, không biết đặc hiệu hay gì, nhưng chúng ta đều như lâm vào tràng cảnh đó thật sự!" Anh Lâm nhẹ giọng nói, nhường lại quyền kiểm soát cơ thể cho Phát.
Nhận lại được cơ thể, Phát cũng đưa ra câu hỏi:
"Vậy, chúng ta nên làm gì?"
Anh Lâm đáp:
"Như lời của anh Chính nói thôi, gia nhập vào thử đi em."
Phát cũng thầm nghĩ đồng ý, chợt có chút khổ sở. Anh Lâm hiểu em mình buồn lo vì lý do gì, chỉ là nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Em à, có nhiều người bảo đó chính là số mệnh, nhưng chúng ta lại đều không tin, coi đó là hoang ngôn. Thằng Quân nó gặp không may, có lẽ là do số mệnh đã tận. Chia buồn cùng em, nhưng một hành trình mới đang mở ra trước mắt em rồi."
Phát cũng không vì ông anh mình mở lời chia buồn mà vơi bớt, chỉ có chút thất lạc khi trở lại hiện thực mà rầu rĩ, hắn thực sự không muốn có buồn rầu trong cuộc đời mình, đáp:
"Em biết, nhưng chỉ là tiếc thương cho đứa em trai mình. Tuy rằng không phải cùng chung dòng máu, nhưng, hơn mười năm tình cảm..."
Cuối cùng, đành thở dài buồn bực, treo trên mình một tầng u ám. Nhưng nó sẽ không bám vào quá lâu, qua một thời gian dưới ánh mặt trời, tự nó sẽ tiêu tan đi thôi.
Phát, Phương, Huyền, Chính, Lâm, là một vài trong số các loại tính cách của con người này.
Gã mắc căn bệnh đa nhân cách, nhưng dường như là một dị số của thế giới, khi mà các loại nhân cách đều chung sống rất hoà thuận, không kẻ nào muốn huỷ diệt kẻ nào.
Không nhớ thời gian cụ thể, Phát chỉ lờ mờ nhớ ra hôm ấy, tất cả nhân cách họp lại, ký vào hiệp ước nào đó không rõ, tất cả nhân cách đều lâm vào ngủ say trường kì cùng đoản kì, chọn ra nhân cách có vẻ xấu hổ, tự ti, nhưng rất thông thạo logic tính toán, đặt tên nó là Phát, coi là em út để làm chủ cơ thể.
Nghe rất vô lý, không có khả năng xảy ra, thế nhưng đó chính là chân tướng của con người đa nhân cách này.
Nhưng anh Lâm còn một điều nữa mà chưa nói cho Phát, đó chính là `nhân tính` của nó đnag trôi qua nhanh hơn bình thường. Nhưng xét đến đứa em tâm lý đang không ổn định này, hắn sợ nói ra lại càng trôi nhanh hơn thêm nên đành thôi.
Đây cũng là một vấn đề, vì không hiểu tại sao, bọn họ đều được liên kết với nhau bằng một tầng năng lượng, gọi chung là `nhân tính`. Tầng năng lượng này ngăn cản quá trình hợp nhất bọn họ lại làm một ý thức duy nhất.
Và cảm đám đã gọi quá trình cuối cùng là, `chung cực`.
Đến đó, con người này lại sẽ không có các loại nhân tính như kia nữa, mà thay vào đó là ý thức duy nhất, về sau không rõ.
Phát liếc giờ giấc, phát hiện cũng nhanh 11 giờ đêm, cũng đành trở về, vì ở lại hắn cũng chẳng thể làm được gì, cơ thể tro cốt thì cũng không biết có thu được hay không. Vả lại hắn cũng đã nhịn đói cả buổi chiều nay rồi, chỉ vừa uống được một cốc sữa bò, nên hiện tại cảm thấy rất cồn ruột.
Thời gian thoáng chốc, hắn đã có mặt ở nhà.
Cơm thì vẫn còn nóng, hơi ấm một chút, còn thịt thì đã nguội lạnh.
Là một thanh niên biết quan tâm tới sức khoẻ, Phát cũng bật lửa lên bắt đầu xào rau muống.
Tính toán thời gian chảo lòng tròn vừa nóng, Phát đảo chỗ gừng với tỏi lên, toả ra một mùi thơm nức mũi. Tính toán chuẩn rồi, hắn cho rau muống vừa được luộc vào, đã chảy hết nước, bắt đầu tăng lửa thêm một chút để đảo rau.
Hắn thích vị mặn với vị cay, thế nên trong quá trình đảo có cho vào ít muối để thêm đậm đà.
Không quá lâu, cảm giác rau đã ngấm đều gia vị, Phát tắt bếp.
Gắp rau rồi thái thịt, hắn nhanh chóng đặt vào đĩa, múc lấy một bát cơm.
Ăn một tiếng thịt lợn luộc, Phát cảm giác nó đã lạnh tanh, chợt tự giễu cười, vì chính hắn không hiểu tại sao đã chấp nhận được hiện thực rằng, em trai hắn đã mất, mà hắn lại đang ở nhà mà ăn cơm nhẹ nhàng như thế được.