Người Rối Tướng Công

Chương 38: Xuân động (hơi H)




"Thái tử điện hạ, nô tài có chút lời không biết có nên nói hay không."

Thư phòng sạch sẽ sáng sủa, Thái tử chấp bút họa mai điểm mặc, nghe thấy tiếng liền giương mắt nhìn về phía Lý Mạc Phi: "Khi nào ngươi trở nên ấp a ấp úng như vậy, có chuyện gì nói thẳng ra đi."

Lý Mạc Phi ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Điện hạ cùng với cái nữ tử bình dân kia, gần đây hình như hơi quá thân cận. Hiện tại người trong phủ đang trộm thảo luận nàng ta sẽ dùng cái thủ đoạn gì để bò lên giường Thái tử điện hạ..."

"Lý tổng quản, lời này về sau không cần nhắc lại." Đầu bút "bang" một tiếng bị ấn trên giấy Tuyên Thành, vẽ một một đường đen đột ngột, Thái tử mặt vô biểu tình nhìn về phía cửa nói, "Sắc trời đã muộn, sớm trở về phòng nghỉ ngơi chút đi."

Lý Mạc Phi vẫn nghĩ Thái tử xưa nay khiêm tốn ít khi phát giận, người muốn câu dẫn Thái tử cũng không phải ít, nhưng mà không một ai có thể tiếp cận được, có thể thấy nữ nhân kia thủ đoạn không tầm thường.

Sau khi Thái tử để Lý Mạc Phi rời đi, hắn cầm lên bút lông mà tinh tế phác họa, vết mực đen vừa rồi biến thành tóc đen bay múa, vẽ thêm mắt hạnh hổ phách, mũi nhỏ cũng môi anh đào khẽ nhếch, lại ở trên mũi điểm một chút vết bẩn.

Một thiếu nữ trên mặt dính bùn lại hồn nhiên bất giác tú mỹ sôi nổi hiện lên trên giấy.

Người bên trong phủ bàn tán không ít, từ lần đó đến nay hắn luôn "ngẫu nhiên gặp được" nàng, mới đầu hắn đối với nữ tử này thập phần tò mò, muốn tìm tòi nghiên cứu xem nàng rốt cuộc có mục đích gì, nhưng sau khi dạy nàng trồng hoa, hắn dần dần bị lạc lối không tự biết chính mình.

"Ta còn không biết ngươi tên là gì." Thái tử chống cằm chăm chú nhìn thiếu nữ trên bức họa, trong con ngươi nhu hòa gợn sóng. Bóng đêm ủ rũ xâm nhập vào, mí mắt hắn như bị rót chì, chậm rãi khép lại...

Lại sâu trong chỗ phồn hoa, thiếu nữ nhỏ xinh ngồi ở bên bồn hoa, nghe được tiếng bước chân của hắn thì quay đầu lại, cười khanh khách sau đó không tiếng động đối diện với hắn.

Hắn giống như bị thao túng chậm rãi tới gần nàng, đem nàng đè ở trên đám hoa mẫu đơn màu hồng, xé mở xiêm y yếu ớt như tờ giấy của nàng.

Thân thể lả lướt trong suốt của thiếu nữ lộ ra, mỗi một tấc da thịt đều thấm mùi hoa. Nàng giống như cá chép ở dưới thân hắn đong đưa, ý đồ thoát khỏi gông cùm xiềng xích không gì phá nổi.

Một cỗ hỏa ở bụng dưới của hắn chạy tán loạn, điên cuồng muốn phát tiết trên thân thể mỹ nhân kiều diễm này, một tay bắt lấy đôi tay giãy dụa của nàng, đầu gối đè nặng hai chân trắng nõn của nàng.

côn th*t ở phía dưới trướng nhiệt thô to, không biết từ khi nào đã tiến vào trong cơ thể của nàng, không có kết cấu mà lao vào huyệt đạo ẩm ướt, mỗi lần đều kiên định hữu lực mà va chạm vào chỗ sâu nhất.

Gò má mượt mà của nàng đỏ bừng, ở trong lồng ngực dày rộng nhỏ giọng xin tha: "A không...Không cần...Xin ngươi..."

Thanh âm này giống như một liều thuốc thôi tình, khiến cho hắn càng thêm phấn khởi.

Hắn đem thiếu nữ quay lưng về phía mình, như cưỡi ngựa lại lần nữa chiếm lĩnh thân thể mềm mại của nàng, côn th*t thô cứng ở giữa hai mảnh thịt mềm nguyên cây hoàn toàn đi vào lại rút ra, làm nàng rên rỉ ngày càng dồn dập.

"Ngọc Vô Hà...Không..." Bị đùa giỡn thành một bãi nước, nàng khó nức nở cầu cứu gọi.

Hắn nghe được nàng kêu ra tên, trong lòng đột nhiên căng thẳng, đem nàng vặn người lại đối diện chất vấn: "Ngươi kêu tên ai?"

Nàng chăm chú sâu kín nhìn hắn: "Ngươi còn không phải Ngọc Vô Hà sao?"

Từng cơn đau bén nhọn rót nhập vào trong cơ thể, hắn vuốt vuốt trán lẩm bẩm từng tiếng, mi mắt bị bắn vào một đạo cường quang mất đi tri giác.

Sau khi hắn tỉnh phát hiện mình vẫn đang ngủ ở trên bàn, tia nắng ban mai thấu nhập qua song cửa sổ, chiếu vào tròng mắt mê ly của hắn, ý thức trong một khắc này mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Hóa ra chỉ là một tràng mộng xuân vo biên...

"Ngọc Vô Hà..." Hắn nhấm nuốt lặplại cái tên này, cúi đầu nhìn bức họa cuộntròn trênbàn, khuônmặt trầm xuống đem nó thu lại.