Sáng hôm sau, trong đoàn tham gia giao lưu học tập ngoài bọn họ ra còn có thầy cô và học sinh đại diện của cao nhất và cao nhị. Thế nên trường thống nhất sẽ dùng xe buýt đưa đón để cùng đi đến đó.
Tang Như đến ngồi ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ, Chu Đình Trạo vô cùng tự nhiên đi sát phía sau cô rồi tiến đến ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh.
Hôm qua đến nhà anh ăn cơm trưa, ăn xong rồi cả hai vội về lớp, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Chu Đình Trạo không hề hay biết trong lòng Tang Như đã thầm tính toán sau này sẽ lợi dụng cơ hội để thường xuyên đến ‘thăm’ nhà anh. Cô quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, dù xuất thần nhưng vẫn xinh đẹp.
Còn một đoạn nữa mới đến nơi, chuyến đi này thật khiến người ta buồn ngủ, âm thanh trò chuyện của mọi người trêи xe dần dần bé lại. Tang Như cũng nhắm chặt mắt, vì một lần xe phanh gấp mà ngã đầu sang vai Chu Đình Trạo .
Cô không ngủ thật, nhưng vẫn cố tình cọ cọ đầu lên vai anh tìm tư thế dựa thoải mái nhất. Chu Đình Trạo sững người quên cả động đậy, cổ bị tóc cô lướt qua lướt lại đến phát ngứa.
Dựa như thế được vài phút, Tang Như bỗng dưng ghé sát đến cổ anh, hơi ngẩng đầu lên nhưng tư thế vẫn áp sát như cũ. Chóp mũi trắng mịn chạm vào cổ anh, như có như không khẽ cọ cọ gãi gãi. Cảm nhận được cơ thể của anh đang căng ra, hô hấp càng lúc càng dồn dập, lúc này cô mới mở miệng nói: “Không ngủ hả?”
Giọng ngọt quá, khích thích vô cùng.
Mọi người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Đình Trạo hạ thấp tông giọng, giọng nói càng khẽ khàng: “Không ngủ.”
“Ừm,” Tang Như trả lời, đột nhiên cô nâng tay lên cổ anh, ngón tay trượt xuống yết hầu, nhẹ nhàng sờ lấy, nói: “Nghe cậu nói thế này, hiệu quả truyền âm hình như không giống bình thường lắm, nhưng mà vẫn rất hay.”
Tim Chu Đình Trạo đập nhanh hơn, không biết phải đáp lại cô thế nào, liền “Ừm” một cái.
“Chu Đình Trạo,” Tang Như gọi tên anh, rồi đột nhiên hỏi một câu vô nghĩa: “Cậu sẽ rêи chứ?”
Chu Đình Trạo: “Hữm?”
“Giống như vầy,” Tang Như nói xong ngẩng đầu lên, đầu vẫn tựa trêи vai nhưng miệng đã ghé sát đến tai anh, nhẹ giọng “Ưm ~” một tiếng.
Hành động bất ngờ của cô khiến Chu Đình Trạo không kịp phòng bị, phía dưới lại bắt đầu ‘rục rịch’.
Anh siết chặt tay, giọng nói khàn đi: “Không biết.”
“Phải không đó?”
Tang Như ỷ ngồi ở cuối không ai thấy nên lại dựa vào vai anh tiếp tục thoải mái nghỉ ngơi.
Hạ thân Chu Đình Trạo ‘cứng’ vô cùng. Từ đầu đã biết rõ cô sẽ không chịu ngồi yên, sẽ lại tìm trò trêu chọc khiến anh khó chịu, nhưng anh lại chỉ muốn ngồi gần cô thôi. Dù không làm gì cả cứ thế dựa vào nhau cũng là tốt lắm rồi.
Nhưng dường như Tang Như không nghĩ vậy, cô cứ nhất nhất muốn nhìn anh mất kiềm soát thì mới chịu bỏ qua. Lúc này tay cô đang đặt trêи đùi anh, anh cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.
Trêи người anh có một mùi hương thoang thoảng, có lẽ là mùi nước giặt hoặc mùi nước xả của một thương hiệu nào đó nhưng mùi này không giống mùi hương trêи người anh sau này. Dù anh ít khi hút thuốc trước mặt cô, nhưng lúc hai người ở gần nhau, cô vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trêи người anh. Không quá nồng, cô có thể cảm nhận được, mùi hương đủ nhẹ để khích thích hứng thú ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong cô.
Còn Chu Đình Trạo trước mắt, mùi hương sạch sẽ, dịu dàng không đem lại cho người ta cảm giác chiếm đoạt mà chỉ nhẹ nhàng như một làn gió xuân trong lành. Tang Như hít hà mùi hương trêи người anh, trong lòng bỗng dưng nảy ra suy nghĩ nếu mùi hương này xen lẫn với mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ hay ɖâʍ thủy, thì sẽ thế nào đây?
Tay Tang Như chạy dọc trêи đùi anh, đầu ngón tay đang lướt qua lướt lại thì tay anh bắt lấy.
Giọng nói Chu Đình Trạo trầm xuống: “Đừng nghịch.”
“Không muốn,” Bàn tay muốn thoát khỏi tay anh “Cậu đã bảo không ngăn tôi nữa cơ mà..”
Chu Đình Trạo cắn chặt răng. Trêи là thiên đường, dưới là địa ngục, trong chốc lát anh không thể phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu.
Cuối cùng, Tang Như cũng được cho phép chạm vào chỗ đang phồng lên kia.
“Lớn quá,” Cô nhẹ nhàng chơi đùa, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mắt cong cong nói, “Chu Đình Trạo, cậu cứng nhanh thật.”
Chu Đình Trạo mím chặt môi mỏng, không nói lời nào. Anh càng không nói, Tang Như lại càng muốn trêu anh: “Vì sao lại thế? Hữm?”
Vì sao lại thế?
Chu Đình Trạo cũng muốn biết lí do.
Khả năng tự chủ của anh vốn rất tốt, thế mà gần đây lúc ở bên cô anh rất dễ mất bình tĩnh. Nhìn dáng vẻ của cô, nghe giọng nói của cô, bị cô cọ cọ một cái cũng đủ làm côn thịt anh cứng lên, cuốn cả lí trí vững vàng của anh đi đâu mất tăm.
Vì sao lại thế?
“Vì cậu.” Hô hấp của Chu Đình Trạo hỗn loạn những vẫn cố bình tĩnh trả lời.
Tim Tang Như như nhỡ một nhịp, tay cô thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục nắm lấy vật trong tay, ngón tay phát họa hình dạng côn thịt qua lớp quần rồi cứ thế mà thong thả vuốt ve.
Côn thịt vừa nóng vừa cứng, chọc lòng bàn tay cô tê dại, cả người mềm nhũn cả đi, miệng huyệt cũng vô thức co bóp.
Quần đồng phục rộng rãi càng thuận tiện cho cô ‘làm việc’. Đây là lần đầu tiên Tang Như chính thức chạm tay vào côn thịt của Chu ‘nhỏ’, hành động bất ngờ khiến anh hoảng hốt mà vội bắt lấy cổ tay cô.
“Cho tôi sờ nó đi,” Giọng nói của Tang Như nhẹ nhàng còn mang theo cả hơi thở ấm áp, thì thầm vào tai anh “Muốn giúp cậu thỏa mái mà…”
Chu Đình Trạo dường như sắp ‘sụp đổ’ luôn rồi. Giờ anh chỉ muốn lấy côn thịt ra, ghé sát đến khuôn mặt cô, đem thứ suốt ngày bị cô đùa giỡn ra để cô ngắm cho thỏa, rồi bắn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên người cô.
Nhưng anh không thể, không chỉ vì hoàn cảnh bây giờ không hợp mà dù ở nơi chỉ có ai người, anh cũng không dám, anh lo sẽ làm cô sợ.
Vậy nên chỉ có thể chịu đựng thôi, mặc cô nghịch ngợm ‘đốt lửa’ trêи người anh.
Tang Như sờ tay đến đám lông thô cứng trêи bụng dưới của anh, cảm nhận được phía dưới của mình lại chảy nước rồi. Loại hormone này thật kỳ diệu, rõ ràng phát ra từ người anh nhưng lại khiêu khích cả ɖu͙ƈ vọng trong cô.
Vốn cô muốn chỉ đứng bên cạnh trêu chọc anh, vậy mà giờ đây lại giống như cô đang tự mình tìm đường chết.