Người Quan Trọng

Chương 13: *




"Chúng ta là bạn tốt"

Editor: CO6TINY

Kẻ ra ngoài Bắc, người vào trong Nam

Chặng đường dài ai sa bước qua đây

Ngắm biển trời vụt bay theo mây gió

Cớ sao lòng mình yên tâm đến lạ.*(Hải Tử)

-Dịch thơ: CO6TINY-

Bầu trời đêm đen thăm thẳm, ánh trăng lạnh lẽo thê lương, trong phòng học vọng lại tiếng đọc sách. Tưởng Đông Hiểu nhìn đồng hồ, 19:50, sắp được tan học, đêm nay thốn dễ sợ, thời tiết thì lạnh lẽo người lại uể oải. Lướt qua chỗ ngồi bên cửa sổ trống không kia, Dương Văn Húc hên thật, khỏi cần tham gia lớp tự học tối, nếu mình cũng nộp đơn lên xin có phải hay không, cứ thấy ở nhà chữ vô đầu tốt hơn ở trường sao sao ấy, Tưởng Đông Hiểu thở dài thườn thượt, vừa ghi bài vừa oán niệm. Nhìn tấm lịch nhỏ dán trên bàn, con số màu đỏ khoanh tròn bên trên nhắc nhở cậu, mai là giáng sinh rồi, thế chẳng khác nào đêm nay là đêm bình an đâu chớ! Nghĩ vậy trong lòng có xíu xiu vui mừng, lại ngay lập tức sa sút.

"Đêm bình an thì sao, mình có làm được gì đâu, haiz..."

Dương Văn Húc thiếp trên ghế nằm, ánh trăng tĩnh mịch hắt tia sáng lên người cậu, áo tắm trắng dày lỏng lẻo choàng hời hợt trên người, làn da vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, cậu vừa ngâm nước nóng xong, đang ở trên ban công thuộc về riêng mình. Đôi khi chỉ cần thế này, cứ để đầu óc thư giãn, khỏi cần nghĩ ngợi lung tung, hoặc chợt nhớ ra điều gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ lặng lẽ ngắm trăng, nghe gió thổi bên tai.

Một lúc lâu sau, tiếng một viên đá nhỏ va vào tường đánh thức Dương Văn Húc. "Ha, gọi cậu nãy giờ, đừng bảo ngủ rồi nhé, không sợ bị cảm lạnh sao?" Dương Văn Húc nhìn xuống ban công, khuôn mặt tươi cười với hàm răng trắng đều của Tưởng Đông Hiểu hé ra, cậu cảm thấy hơi buồn bực, có lẽ vì Tưởng Đông Hiểu đã phá vỡ không gian yên tĩnh của mình, hoặc có lẽ lúc này chính mình có hơi không tiện tiếp đãi vị khách không mời mà đến này.

"Làm sao?" Dương Văn Húc chồm đầu về phía ban công hỏi.

"Tôi tan học rồi."

"Ờ, rồi sau?"

"Tôi đi ngang qua đây, thấy cậu ở ngoài ban công, heheh ~"

"Ờ."

Yên lặng...

"Ủa, không mời tôi vào sao?"

Dương Văn Húc làu bàu, khó xử nắm lấy tóc, do dự một lúc rồi nói: "Ồ..."

Dương Văn Húc nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đi ngang qua phòng khách nhìn thấy cô vẫn đang xem phim truyền hình, bước tới cửa, mở ra, Tưởng Đông Hiểu mỉm cười đưa một túi gì đó đến trước mặt Dương Văn Húc, "Nhìn xem mang gì cho cậu nè?"

"Gì......"

"Này, mở ra xem thử đi."

Vừa mở ra đã thấy hạt dẻ bên trong còn nóng hôi hổi. "Chào dì ạ." Tưởng Đông Hiểu đi tới chào hỏi người phụ nữ.

"Ah ~ Bạn cùng lớp của Dương Văn Húc đấy sao, chào cháu." Người phụ nữ cười nói.

"Dì ăn hạt dẻ không ạ, ngon lắm." Tưởng Đông Hiểu ngại ngùng nói.

"Ah, được chứ, dì cũng hơi đói." Người phụ nữ cười nhẹ.

Sau một hồi chào hỏi, Tưởng Đông Hiểu thản nhiên ném cặp sách của mình xuống sàn nhà bóng loáng trong phòng Dương Văn Húc, ngồi trên sàn, đưa mắt tỉ mỉ ngắm nghía xung quanh. Dương Văn Húc lặng lẽ ngồi bên giường.

Phòng Dương Văn Húc rất sạch, nghĩ tới cái giường như ổ chó của mình, cậu không khỏi xấu hổ, nhận thấy sách giáo khoa trên bàn Dương Văn Húc vẫn còn mở, cậu bèn đứng dậy bước tới cầm lên xem, ghi chú bên trong ngay ngắn rõ ràng, nghĩ đến thành tích Dương Văn Húc tốt như vậy, không khỏi giơ tay kính nể. Dương Văn Húc thấy cậu cầm sách của mình lên cũng không nói gì, Tưởng Đông Hiểu đột nhiên đi tới bên giường Dương Văn Húc, ngang nhiên đổ ập người xuống, thấy thế, Dương Văn Húc lập tức kéo tay cậu, nói: "Đây là giường của tôi!"

"Tôi mệt lắm, chỉ nằm chút thôi." Tưởng Đông Hiểu cười như đang ghẹo cậu, nheo mắt híp lại thành một đường, mơ mơ màng màng nhìn Dương Văn Húc.

Dương Văn Húc hốt hoảng gấp chăn bông của mình vào, nói: "Mặt dày."

"Này, có biết tối nay là đêm bình an không, lúc ở trường tôi chán như con gián ấy."

"..."

"Tự nhiên muốn qua bên cậu chơi, tan học xong tôi phi ngay đến cổng trường mua hạt dẻ rồi chạy vụt tới đây đấy."

Có lẽ Tưởng Đông Hiểu không nhận ra, đôi khi, những hành động trong vô thức của cậu đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng mình, thậm chí là ý nghĩ giấu tận sâu bên trong kia... Nhìn Dương Văn Húc, Tưởng Đông Hiểu nói, "Chúng ta là bạn tốt mà không phải sao, sau này cùng đón đêm bình an nhé!"

Dương Văn Húc cảm thấy hai chữ 'bạn tốt' này, như làm sống dậy mặt nước phẳng lặng trong lòng mình, đây là lần đầu tiên được người như vậy nói mình là bạn tốt của cậu ta, có lẽ chính là cảm giác được coi trọng, khiến cậu hồi lâu không thể bình tĩnh lại được, có lẽ là vui vẻ, hoặc có lẽ phiền muộn...

Thấy Dương Văn Húc hồi lâu vẫn không nói, Tưởng Đông Hiểu hỏi: "Được hay không không hay được hả, nói cho tôi biết đi."

"Hả? Ờ, ừm." Dương Văn Húc nhìn vết ửng hồng trên mặt Tưởng Đông Hiểu, nếu cậu còn không trả lời nữa người này có khi làm khùng làm điên ở đây luôn ấy. "Sao cậu không về đi, gần 12h rồi đấy, này?"

"Tôi mệt lắm, ngủ trước đây, ngủ ngon." Dứt lời đã kéo lấy chăn bông bên cạnh đắp lên người mình, vùi đầu ngủ mất.

Dương Văn Húc luống cuống, thầm nghĩ tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này được, đưa tay vỗ nhẹ cái người đang trốn trong chăn kia, hét lên: "Không được, cái tên lưu manh này, mau cuốn gói về đi!" Thấy bộ dáng như đang ngủ của Tưởng Đông Hiểu, dù cậu có đánh thế nào cũng chai mặt làm lơ, cậu tức đến mặt mày nóng bừng, "Cậu còn chưa tắm đó, làm bẩn giường của tôi, mau dậy đi!"

Tưởng Đông Hiểu nghe thấy thế liền vươn đầu ra nheo mắt nhìn Dương Văn Húc.

"Có phải tôi tắm xong sẽ được ngủ ở đây?"

"Đừng có mơ, cậu mau mau cút về nhà dùm cái!" Dương Văn Húc nghe nói Tưởng Đông Hiểu còn muốn ăn nằm ở đây, suýt chút tức chết tại chỗ. Tưởng Đông Hiểu tiếp tục vùi đầu vào trong chăn, lẩm bẩm.

"Không muốn, chúng ta không phải là bạn tốt sao, bạn tốt phải ngủ cùng nhau..."

"Đồ mặt dày! Dậy mau!"

...

*你从远方来,我到远方去

遥远的路程经过这里

天空一无所有

为何给我安慰

——海子 《黑夜的献诗》

Editor: CO6TINY