Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu
Tác giả: Ninh Dực
Edit: Quá khứ chậm rãi
Lúc Lệ Đình Khâm nhận được điện thoại của Lý quản gia thì bên nước A đang là sáng sớm, trong phòng khách, thư ký đang báo cáo sơ lược hành trình hôm nay với anh, thì thấy trợ lý sinh hoạt cầm điện thoại tới.
Anh giơ tay bảo thư ký tạm dừng rồi hỏi: "Có chuyện gì?"
Trợ lý sinh hoạt đưa điện thoại qua, nói: "Lệ tổng, là điện thoại của Lý quản gia, ông ấy muốn báo cáo với ngài một ít chuyện nhà." Lúc nghe điện thoại anh cũng đã ngẫm thử tình hình sơ bộ mà Lý quản gia muốn nói, nếu như là chuyện anh có thể xử lý thì anh sẽ trực tiếp xử lý, nhưng chuyện nhà của Lệ tổng thì anh không có tư cách nghe.
"Chú Lý." Lệ Đình Khâm nhận điện thoại, chợt nghe thấy Lý quản gia cực kỳ đau khổ nói: "Đại thiếu! Tôi không xứng đáng với ngài! Là tôi không chăm sóc tốt cho anh Cố!"
"Mấy ngày hôm trước anh Cố chuyển đến biệt thự Tùng Hạc ở, tôi quên không đưa đầu bếp đến cho cậu ấy, cậu không tiện nói nên tự chạy lên núi đào rau dại về nấu cơm ăn!"
Lệ Đình Khâm vừa nghe điện thoại, vừa đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng phong phú trên bàn: "..."
Trong giọng nói của chú Lý tràn ngập oán giận: "Còn nữa, cậu ấy còn bị bạn học bắt nạt, một người bạn cấp ba cũng có thể tùy tiện sai khiến cậu ấy; còn bị một tổ chương trình nào đó bắt nạt, tùy tiện cắt bỏ nội dung cậu ấy vất vả lắm mới quay được."
Thực ra Lệ Đình Khâm không có ấn tượng gì với Cố Thầm, vừa đám hỏi không bao lâu anh đã ra nước ngoài, chỉ là nghe nói Cố Thầm từ nhỏ đã được đưa đến trường nội trú, tính cách hướng nội nhút nhát. Hôm nay nghe được những lời này của chú Lý thì càng khiến ấn tượng của Lệ Đình Khâm đối với cái mác "Hướng nội nhát gan" này trở nên sâu sắc hơn, đứa bé này cũng thật đáng thương. Nếu anh nhớ không lầm thì Tiểu Cố cũng chỉ mới có 22 tuổi thôi.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý." Lệ Đình Khâm gõ gõ ngón tay lên mép bàn: "Nhưng chuyện Tiểu Cố tham gia chương trình thì ông vẫn nên hỏi thử ý của cậu ấy thế nào đi." Tuy anh có thể xử lý thay, nhưng đối phương là một cá thể độc lập, tự tiện nhúng tay vào việc riêng của đối phương là một chuyện rất không lễ phép.
"Đúng rồi, Tiểu Cố tham gia chương trình gì thế?" Quan tâm và giúp đỡ nửa kia cũng là nghĩa vụ cần thiết giữa vợ chồng.
"Ừm, chuyện này..." Lý quản gia cũng ngây người: "Đại thiếu gia à, để tôi hỏi thử đã."
"Được." Lệ Đình Khâm lời ít ý nhiều: "Ông hỏi xong có thể trực tiếp liên hệ trợ lý Trần để xử lý."
Quản gia Lý nghe bên kia cúp điện thoại, đang muốn xoay người đi vào thì thấy Cố Thầm đang thản nhiên đứng ở dưới hiên nhà, ông hoảng sợ: "Anh Cố?" Vừa nói chuyện điện thoại với đại thiếu gia xong, đột nhiên nhìn thấy anh Cố đứng ở đó, không hiểu sao lại cảm thấy giống như đang đứng trước mặt đại thiếu gia nhà mình vậy? Ông đúng là già rồi hoa mắt mà.
Cố Thầm khẽ mỉm cười nói: "Chú Lý, chuyện cháu tham gia chương trình, phiền chú chuyển lời cho Lệ tổng, không cần anh ấy giúp đỡ đâu." Khó khăn lắm mới được làm người qua đường, không thể để xuất hiện hiệu ứng cánh bướm được.
Lý quản gia không biết vì sao, rõ ràng anh Cố mỉm cười thân thiện như vậy, nhưng ông cứ cảm thấy rất áp lực, theo bản năng nói: "Vâng, được..." Chuyện anh Cố tham gia chương trình không muốn nói với ai, chẳng lẽ là muốn tự vụng trộm làm sự nghiệp ư?
Cố Thầm hàn huyên với Lý quản gia vài câu rồi khuyên Lý quản gia xuống núi.
Anh thuận tay rửa bát, tản bộ cho tiêu hóa cơm, sau đó kiểm kê tài sản của mình thử.
Chỉ thấy [số dư:3452.87]
Cố Thầm: "..."
Gần đây anh nhờ người chuyên nghiệp mua trà và các thứ khác tiêu hơi nhiều tiền.
Nhưng đi làm công tất nhiên là không thể rồi, đời này anh không bao giờ muốn làm công nữa. Bây giờ anh chỉ muốn về hưu mà thôi.
Đột nhiên nhớ ra tiền tiêu vặt tháng này ông xã Lệ tổng còn chưa gửi qua cho mình?
Đầu ngón tay Cố Thầm dừng lại ở số điện thoại của Lệ tổng, chống má rơi vào trầm tư. Từ xưa đến giờ toàn là anh gửi tiền cho người khác, hôm nay muốn được "ông xã" nuôi, thực sự có hơi ngượng ngùng.
Đang lúc anh rối rắm thì đột nhiên một tin nhắn vang lên.
[Tài khoản của bạn vừa nhận được: 1000000.00 đồng, số dư 1003452.87.]
Cố Thầm: "...?"
Về sau vị ông xã hời này là cây lắc tiền của mình, không sai, nhưng cây lắc tiền này không cần lắc cũng sẽ tự rớt tiền ư? Còn tùy tiện rớt một trăm vạn nữa chớ?
Xem ra Lệ tổng vẫn tốt hơn Cố tổng như anh.
Vì thế bệnh nghề nghiệp của anh phát tác, "thuận tay" mở báo tài chính của tập đoàn xuyên quốc gia Lệ Đình Khâm ở nước ngoài ra xem.
"Lệ tổng này được đấy, nếu như là anh đến chức giám đốc này thì cũng không thể làm tốt hơn anh được nữa."
Làm, làm gì nhỉ?
Cố Thầm lập tức cài laptop vào, tay anh đúng là tiện thật.
Làm vợ Lệ tổng không tốt sao? Ngày có trăm vạn mà.
Khi Lý quản gia ngồi xe xuống núi mới chợt giật mình nhớ ra, ông tới đây làm gì nhỉ? anh Cố tham gia chương trình gì? Sao ông chẳng hỏi gì thế này!
Buổi sáng ngày hôm sau, Đỗ Nhuy Thanh đã thông qua làm nũng với bạn trai giàu có của mình mà lấy được những cảnh mà tổ chương trình đã cắt suốt đêm.
Hai phút, chẳng khác dư một giây, thậm chí ngoại trừ chuyển cảnh mang theo logo của nhà tài trợ và tổ chương trình thì còn mất đi hai giây, chỉ còn lại 1 phút 58 giây.
Anh đã sớm biết chồng Cố Thầm sẽ không tham gia, điều này không có gì lạ, thử anh muốn xem chủ yếu là nội dung. Biên tập viên rất nghe lời, Cố Thầm quả thật chẳng lộ mặt được một giây, chỉ có một ít động tác tay, cùng mấy câu tán gẫu với thợ quay phim.
Đỗ Nhuy Thanh nhìn thấy đồng hồ đeo tay lộ ra từ cổ tay Cố Thầm đang pha trà thì chợt bật cười.
Đây thực sự là một chiếc đồng hồ thể thao, hơn nữa còn chẳng phải là Apple Watch, chỉ là một thương hiệu nội địa đáng giá vài trăm đồng.
Tục ngữ có câu "Nghèo chơi xe giàu chơi đồng hồ", lúc anh không có tiếng tăm gì còn biết mượn một chiếc đồng hồ tốt, thế mà Cố Thầm "Gả vào nhà giàu" mà đến cả chi tiết này cũng không chú trọng. Cũng may lúc thợ quay phim quay được chi tiết này của Cố Thầm.
"Haiz." Đỗ Nhuy Thanh lắc đầu thở dài, Cố Thầm gả cho một người nhà họ Lệ không yêu anh, còn keo kiệt với anh như vậy, thật đáng thương.
Tuy rằng chương trình này không phải là trọng điểm, cũng sẽ không có khán giả đặc biệt chú ý đến anh, nhưng tâm trạng Đỗ Nhuy Thanh lại vô cùng vui vẻ, còn thuận tay mua cho anh một chút thủy quân, để tránh không có khán giả nhìn thấy những chi tiết này.
Nếu thợ quay phim biết quay như thế thì biên tập viên cũng rất biết cắt, anh mỏi mắt mong chờ ngày phát sóng.
Chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân "Lớp bổ túc tình yêu" này có hình thức mới lạ, lựa chọn 4 cặp bạn đời đã kết hôn và 4 cặp bạn tình chưa kết hôn tham gia, dự tính ban đầu là để cho người yêu chưa kết hôn "học tập" bạn đời đã kết hôn trong chương trình, mục đích là thúc đẩy tình cảm nâng cao tỷ lệ kết hôn, cho nên lấy tên là "Lớp bổ túc".
Chương trình mùa thứ nhất sau khi phát sóng thì nhiệt độ bùng nổ, tạo ra vô số chủ đề và điểm cười, hơn nữa không như mong muốn, tỷ lệ kết hôn không chỉ không tăng lên, mà còn tặng tỷ lệ ly hôn, người yêu chưa kết hôn giúp bạn đời đã kết hôn ly hôn, bạn đời đã kết hôn giúp người yêu chưa kết hôn chia tay.
Cho nên hiện giờ mùa thứ hai sắp lên sóng, còn chưa phát sóng đã rất được chờ mong.
Mùa thứ hai vẫn tiếp tục sử dụng hình thức của mùa trước, kỳ thứ nhất quay phim 8 đôi tình nhân tham gia chương trình, mỗi ngày ở chung, sau khi phát sóng lại thông qua khán giả bỏ phiếu để tiến hành ghép đôi, khán giả quyết định đôi tình nhân nào chưa kết hôn tham gia "lớp bổ túc" của đôi bạn đời đã kết hôn nào, từ đó quay phim kỳ hai và kỳ ba.
Mùa thứ hai có nhiệt độ tăng mạnh, không chỉ vì có ảnh hậu Lâm Dĩ Tố mang theo bạn trai nhỏ của mình gia nhập liên minh, còn có hai vị đỉnh lưu được xưng là đối thủ một mất một còn trở thành người yêu công ty bọn họ cưỡng ép đưa tới tham gia...
Tám giờ tối, vừa phát sóng, nhiệt độ trong nháy mắt nổ tung, trong màn hình của các cặp tình nhân đủ loại bình luận tràn màn hình.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy bức tranh ngắn ngủi hai phút được gài cắm ở giữa hoàn toàn khác biệt kia.
[???]
[???]
Các dấu hỏi và bình luận chợt bay ra tràn màn hình.
[Thời đại nào rồi mà chương trình giải trí còn có quảng cáo phim ngắn dài tận hai phút thế kia? ]
[Là quảng cáo công ích nhỉ, quay cảnh cũng đẹp đấy.]
[Chắc là quảng cáo trà rồi.]
[Chẳng lẽ không phải là quảng cáo vòng tay thể thao sao?]
[Các bạn nghĩ xem, có thể nào đây cũng là một đôi hay không? Chính là đôi hào môn mà tổ chương trình công bố lúc trước ấy.]
Vì thế dấu chấm hỏi trên màn hình càng nhiều.
Lúc trước khi tổ làm chương trình tuyên truyền khách mời, cũng có phân loại hình, Cố Thầm là chồng chồng hào môn. Vợ chồng nhà giàu họ gặp nhiều rồi, cho nên vẫn có người tò mò cuộc sống của chồng chồng nhà giàu, nhưng hiện giờ không chỉ hoàn toàn không giống với mong đợi của bọn họ, mà còn chẳng liên quan gì.
[Quay phim và biên tập cắt ghép đã làm gì thế? Chẳng quay được mặt người còn quay một mớ phim vô dụng như thế]
[Hơn nữa sao chỉ có một người? Không phải chồng chồng sao? Lừa gạt hả?]
[Chán thế, tôi sắp ngủ rồi.]
Lúc này, Đỗ Nhuy Thanh nhân cơ hội lên mạng thêm dầu vô lửa.
[Hào môn? Hào môn mà đeo loại đồng hồ này à?]
[Chén trà cũng là hàng mỹ nghệ hiện đại, hào môn này giả quá rồi?]
[Tham gia chương trình tình yêu và hôn nhân mà chồng anh ta cũng không lộ diện? Có thể nhìn ra là không có tình yêu gì rồi, đến một chút tôn trọng cũng không có.]
[Điều này nói rõ, dù có gả vào nhà giàu cũng sẽ rất nghèo, ông xã không gửi tiền, cũng chỉ có thể đeo đồng hồ mấy trăm đồng]
[Vì thế khán giả cũng không nể mặt nữa: [Tổ chương trình có thể mời khách mời có tâm chút không?]
[Hay Tổ chương trình nhân lúc vừa phát sóng, mau đổi người đi.]
[Người khác đều có đôi có cặp, một mình anh ấy thật đáng thương.]
Thợ quay phim Tiểu Lưu cũng đang chú ý chương trình phát sóng đầu tiên, anh nhìn thấy những bình luận ác độc kia, tức giận đến mức hai tay run rẩy, nhịn không được bình luận: [Là do mấy người chưa gặp mặt anh Cố thôi!]
Có người trả lời: [Lời này nói khôi hài thật, mặt còn chưa lộ thì làm sao gặp người thật?]
Tiểu Lưu càng nhìn càng tức, còn không phải bởi vì có người nào đó cố ý khiến anh Cố không được lộ mặt sao.
Đang lúc khán giả đang trào phúng vị hào môn này thì có chủ kênh nghệ thuật trà chuyên nghiệp chia sẻ phần cắt của Cố Thầm: [Mẹ nó! Cái tên thợ quay phim này đúng là phung phí của trời!!! Ngày thứ nhất anh ấy uống Thái Bình Hầu Khôi, ngày thứ hai uống Lam Thiên Ngọc Diệp, ngày thứ ba uống Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào!!! Uống một ngụm đã mấy vạn đồng rồi, thế mà anh còn tùy tiện uống như thế!!! Trên giá anh Cố còn rất nhiều lá trà chỉ có thể nhìn thấy ở mấy buổi đấu giá cao cấp nữa, thật muốn tiến vào màn hình phẩm trà mà!]
Fan của anh ta đều là những người yêu trà, khu bình luận trong nháy mắt xuất hiện vô số dấu chấm hỏi, là ai mà trâu bò như vậy, có thể thu nhiều trà cao cấp như thế? Kết quả bọn họ vào tìm video gốc, phát hiện phía dưới đều đang anh Cố là tên nghèo nàn???
Bọn họ không khỏi phổ cập khoa học cho đám người đó: [Lam thiên ngọc diệp" ở buổi đấu giá được bán với giá 745 vạn một cân, "Thái Bình Hầu Khôi" 100 gram bán được 200 ngàn, Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn... Quên đi, hẳn là giống như anh Cố miêu thả hời hợt vậy, bình thường thôi, dù sao trên cây mẹ cũng phải 1040 vạn một cân, đã sớm trở thành văn vật rồi.]
Tiểu Lưu vốn tức đến run tay thì lại lướt đến bình luận mới xuất hiện phía sau, tay cậu càng run hơn, đây là trà anh Cố tùy tiện uống ư??? Phải biết rằng, một ngụm trà này đáng giá mấy vạn đấy.
Tiểu Lưu còn chưa khiếp sợ xong, thì kênh thư pháp lại càng khiếp sợ: [Mẹ nó! Anh ta ngày thứ nhất viết "Huyền Bí Tháp Bia" , ngày thứ hai viết "Thạch Môn Tụng" , ngày thứ ba viết "Tùng Phong Các Thi" ??? còn viết hoàn hảo như vậy, anh ta là người sao?!!!!!! Hay là nhà đại thư pháp thần bí từ nơi nào tới vậy?]
[Phải biết rằng "Huyền Bí Tháp Bia" là khải thư của Liễu Công Quyền, "Thạch Môn Tụng" là lệ thư của Vương Nhung, "Tùng Phong Các Thi" là hành thư của Hoàng Đình Kiên, có thể viết thành công chữ viết của mấy nhà đại thư pháp này đã rất giỏi rồi, thế mà có người chỉ tùy tiện thôi đã viết hoàn mỹ như vậy trong chương trình giải trí yêu đương. Tuy rằng không lộ mặt, nhưng thoạt nhìn dường như chỉ có hơn hai mươi tuổi, là người sao! Có phải là con người không?]
Chủ kênh thư pháp còn đang ghen tị đến phát điên, thì có đệ tử của một bậc thầy làm gốm nào đó yếu ớt đi ra nhận "hàng mỹ nghệ hiện đại" bị mọi người giễu cợt kia: ["Cái đó "..." tác phẩm của thầy tôi quả thật rất rẻ, bộ chén trà anh Cố dùng kia, lúc trước ở hội đấu giá chỉ bán được hơn năm mươi vạn"..."]
Tiểu Lưu lúc trước tùy tiện bưng chén trà, vừa thấy bình luận mới thì tay càng run lên.
Lần này mọi người cuối cùng cũng quay đầu thận trọng xem kỹ đoạn video này: [Thợ quay phim à, biên tập viên ơi, tôi phát hiện đã trách lầm hai anh rồi, 1 phút 58 giây ngắn ngủi này thế mà lại chẳng có giây nào là đồ bỏ cả!]
[Móa! Mỗi một giây đều bới ra được một thứ đồ! Tôi muốn tải xuống để phân tích từng khung hình quá...]
[Chỉ có tôi liếm tay thôi sao sao? Tay của anh Cố lúc đặt tay vịn, thật sự rất có khí thế, rất gợi cảm. Nhẫn cưới trên ngón áp út, nhìn thế nào lại có chút cấm dục.]
[Nói thật, chiếc vòng tay thể thao kia thật sự dùng rất tốt. Chỉ là "..." aaa anh đã có dáng người hoàn mỹ như vậy với đôi chân dài rồi mà còn siêng năng vận động mỗi ngày nữa!]
[A a a, anh Cố thật thần, chỉ 1 phút 58 giây ngắn ngủi, càng xem càng thấy thần bí.]
[Tổ chương trình, mấy người nói cho tôi biết, đây là vị đại lão nào mà mấy người chẳng dám quay mặt thế hả!]
Tâm trạng Cố Thầm rất vui vẻ, trước khi chương trình phát sóng, còn chưa tác động gì mà mặt anh đã bị cắt bỏ hết, hẳn là sẽ không sinh ra hiệu ứng bươm bướm gì đâu.
Anh hâm nóng ly sữa, chậm rãi đọc sách chuẩn bị đi ngủ sớm. Mấy mạng xã hội như weibo quá nhiều thông tin, anh không xem nữa.