Người Qua Đường A Sau Khi Liên Hôn Với Hào Môn

Chương 20




Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

[Hahaha tôi nghi ngờ anh Cố sắp bị Tiểu Nguyên và em trai anh ta làm cho phát điên, thực ra tôi cũng muốn hai người đó ngậm miệng lại.] 

[Anh Cố thực sự đã dùng hành động để bắt họ ngậm miệng.] 

[Tôi phát hiện ra! Tiêu chuẩn để lên chiếc xe này là ít nhất phải có một chức vô địch, đây là định thành lập một đội hình vô địch vũ trụ sao?] 

[Mặc dù đều là tuyển thủ đã giải nghệ và rảnh rỗi có thể chơi cùng, nhưng rốt cuộc anh Cố là thần thánh phương nào! Mỗi vị trí đều mời được những nhà vô địch!]

Lệ Gia Thụ nhìn mà mắt tròn xoe miệng há hốc, có chút ngại ngùng: "Anh dâu... trước đây anh trai em không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này của em, sao anh vừa nói một tiếng, anh ấy đã mời nhiều người giỏi đến chơi cùng em thế này..."

Tuy nhiên, vừa nói xong, anh ta phát hiện mình đã bị đá ra khỏi đội.

Lệ Gia Thụ: "???"

Thẩm Nguyên trong tin nhắn thoại WeChat lạnh lùng nói: "Em trai, đã có thêm một vị trí đi rừng rồi, em nhường chỗ nhé."

"!!!" Vậy là Lệ Gia Thụ ngơ ngác nhìn Cố Thầm, dùng ánh mắt tố cáo Thẩm Nguyên. Cố Thầm vỗ vai anh ta, nói: "Hình như lúc nãy anh có nói với anh trai em là đã có người chơi trung lộ rồi."

Lệ Gia Thụ: "???" Các người thật quá đáng! Rốt cuộc là đang chơi game với ai đây? Chẳng phải là anh trai mời người đến để chơi với mình sao?

Cố Thầm an ủi: "Không sao đâu Gia Thụ, để họ chơi đi, thể thao điện tử không có giờ nghỉ nhưng em thì phải có. Giờ đã gần 10 giờ rồi, nên đi ngủ thôi."

Lệ Gia Thụ: "..." Ai mà ngủ trước 10 giờ chứ?!

Anh dâu! Anh bình tĩnh thế này không phải là quá đáng rồi sao! Anh yên tâm đi, ông nội em dù có nghiêm khắc thế nào cũng không ăn thịt bọn mình chỉ vì chơi game buổi tối đâu!

Tuy nhiên khi ngẩng đầu lên, Cố Thầm đã gấp sách lại chậm rãi đi lên lầu.

Lệ Gia Thụ: "..." Anh dâu, anh quyết giữ đồng hồ sinh học cho giống hệt ông nội sao?

Trên mạng, cộng đồng thể thao điện tử đã phát cuồng, những tuyển thủ đã giải nghệ này đều là những người mạnh nhất ở từng phiên bản, từng vị trí đều từng đoạt chức vô địch.

Nhiều người khi họ còn thi đấu đã từng đùa rằng: Nếu tôi có tiền tôi sẽ mua họ để lập một đội hình vô địch vũ trụ.

Không ngờ, hôm nay lại có người thực hiện được điều đó! Anh Cố chắc là thần đèn Aladdin?!

Mặc dù là phiên bản giải nghệ, nhưng điều này cũng đã khiến nhiều người phấn khích.

Tuy nhiên, tin nhắn riêng của họ lại là: [Ai mời các anh đến vậy?]

[Quản lý nói hình như là trợ lý của một ông lớn nào đó? 10,000 tệ mỗi ván haha] 

[Đúng vậy~ cảm ơn Tiểu Nguyên đã giúp chúng tôi kiếm tiền?]

Không ai ngờ rằng, đội hình vô địch vũ trụ này chỉ tốn 40,000 tệ, và lý do trước đây họ không lập đội chỉ đơn giản là vì họ thuộc các câu lạc bộ khác nhau và không quen biết nhau.

Người được mời chơi cùng, Thẩm Nguyên: "..." Thà để em trai anh Cố chơi còn hơn!

Nhưng trợ lý của anh Cố lại bảo anh ta đá em trai ra, nghĩa là sao? Điều này khiến anh ta không khỏi nghĩ rằng, em trai này là học sinh tiểu học bị anh Cố phạt vì chơi game khuya.

Ở phía bên kia đại dương, trợ lý Trần báo cáo với Lệ Đình Khâm: "Đã xử lý xong, giờ thì tam thiếu gia sẽ không quấn lấy anh Cố đòi chơi game nữa..."

Tuy nhiên, khi anh nhìn vào kênh phát trực tiếp của Thẩm Nguyên thì lại đen mặt, anh Cố đâu rồi? Anh Cố to đùng của anh đâu mất rồi?

Cố Thầm bước vào phòng, mới nhận ra một vấn đề...

Ở nhà tổ không có gì, nhưng đây là phòng của Lệ Đình Khâm.

Anh có bệnh sạch sẽ, phải ngủ trên giường mà Lệ Đình Khâm đã từng nằm, thật khó khăn...

Tuy nhiên, khi anh gọi bà Chu phụ trách dọn dẹp, bà Chu nói: "Anh Cố, bộ ga giường này đều vừa mới thay mới, anh cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề vệ sinh."

"Được rồi, cảm ơn bà, làm phiền bà rồi." Cố Thầm cũng thấy bộ ga giường này vừa mới thay mới, không nói thêm gì nữa.

Anh ngước mắt nhìn quanh phòng, kiểu trang trí cũ, đơn giản nhưng có phong cách cổ điển, đã lâu không được trang hoàng lại, nhưng những đồ gỗ tốt theo thời gian lại trở nên bóng bẩy, Lệ Đình Khâm từ nhỏ hẳn là đều ở phòng này?

Tuy nhiên, anh không có ý định khám phá không gian riêng tư của Lệ Đình Khâm, mà rất có ý tứ thu hồi ánh nhìn.

Nhưng khi anh vào phòng thay đồ để lấy áo choàng tắm đã được chuẩn bị sẵn, thì thấy bên cạnh đó là áo choàng tắm của Lệ Đình Khâm, còn là áo cặp; trong tủ trưng bày có đồng hồ đeo tay, khuy măng sét, cà vạt của anh ta, Cố Thầm cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Khi vào phòng tắm tắm rửa, thấy trên kệ rửa mặt có bàn chải đánh răng, dao cạo râu, khăn tắm của Lệ Đình Khâm... sự kỳ lạ này càng thêm sâu sắc.

Khi nằm lên giường mà Lệ Đình Khâm đã từng ngủ, cảm giác kỳ lạ này đạt đến đỉnh điểm.

Mặc dù đây là bộ đồ giường đã thay mới, nhưng vẫn có cảm giác như xâm nhập vào không gian riêng tư của người đàn ông khác, bị bao phủ trong không khí của người đàn ông khác.

Cảm giác này gọi là đã kết hôn.

Cố Thầm giơ tay nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, bình thản nhắm mắt, thôi được dù sao cũng đã kết hôn với Lệ tổng rồi.

Sáng hôm sau, lúc 6 giờ rưỡi, Cố Thầm thức dậy đúng giờ và cảm nhận được một hiện tượng sinh lý bình thường.

Anh bình tĩnh nằm một lúc, không thể làm chuyện này trên giường của Lệ tổng được nên đã bình thản đứng dậy.

Khi Lệ lão gia thức dậy sớm, thong thả đi đến khu vườn để chăm sóc những bông hoa yêu thích của mình thì ông phát hiện... những bông hoa này đã được tưới rồi?!

Lệ lão gia đẩy gọng kính lão lên nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc bộ đồ trắng giản dị, đứng trong ánh sáng buổi sáng đẹp đẽ, kiên nhẫn tưới từng chậu hoa, giọt nước phản chiếu ánh mặt trời tạo ra những màu sắc lung linh, lan hoa thanh tao tươi đẹp, thanh niên phong thái xuất chúng, hòa quyện với nhau tạo thành một bức tranh tươi mới và thư thái.

Chú Từ bị vẻ đẹp của người thanh niên làm cho hoa mắt, nghĩ thầm phong thái này quả là rất hợp với đại thiếu gia... Rồi mới hoảng hốt nói: "Anh Cố! Đó là lan quý của lão gia! Không thể tùy tiện tưới được!"

Lệ lão gia tuy không đến mức hoảng hốt nhưng cũng có hơi bối rối, nói: "Tiểu Cố, ông biết cháu muốn giúp ông tưới hoa, nhưng không cần thiết phải siêng năng thế đâu..."

Cố Thầm vẫn từ tốn nói: "Ông nội nhìn xem, chậu hoa này cháu tưới bằng phương pháp ngâm chậu; chậu này thì tưới từ từ dọc theo mép chậu, đợi nước thấm hết rồi mới tưới lần nữa, đến khi nước thừa chảy ra từ lỗ thoát nước; chậu này... ông nói xem, có đúng không ạ?"

Lệ lão gia: "... Đúng rồi." Thật sự không có chậu nào sai cả!

Nhưng Tiểu Cố vì lấy lòng ông mà học đến mức này sao! Nhận thức của nó sao đột nhiên cao thế! Không cần thiết, thật sự không cần thiết!

Lệ lão gia đưa tay định lấy bình tưới hoa từ tay Cố Thầm, nói: "Tiểu Cố, cháu vất vả rồi, để ông làm cho." Dù sao đây cũng là hoạt động thường ngày sau khi ông thức dậy, người già nên trồng hoa chăm cây, không làm một chút lại thấy không quen.

Tuy nhiên, ông phát hiện ra rằng, Tiểu Cố vẫn cầm bình tưới trong tay, không có ý định đưa cho ông.

"Tiểu Cố, ông hiểu ý cháu rồi, nhưng ông không cần cháu làm những việc này để lấy lòng ông đâu."

Cố Thầm: "..." Ông ơi, có khi nào ông nghĩ rằng cháu thật sự yêu thích hoạt động này không.

Nhưng trước khi ông cụ dạy bảo thêm, Cố Thầm vẫn đưa bình tưới lại cho ông cụ, không cần thiết phải tranh giành với ông cụ, anh nên đi tập thể dục rồi.

Lệ lão gia hài lòng tưới hoa xong, theo thói quen sinh hoạt, ông sẽ đánh vài bài Thái Cực Quyền, vận động một chút.

Tuy nhiên, khi ông đến khu đất trống cố định để đánh Thái Cực lại phát hiện, thanh niên áo trắng đã chiếm chỗ trước, và đang luyện Thái Cực.

Chú Từ: "?" Tưới hoa giỏi đã đành, mấy ngày không gặp, chẳng lẽ anh Cố còn học thêm Thái Cực? Xem ra lần này thật sự có chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lệ lão gia: "...?" Tiểu Cố không cần thiết vì lấy lòng ông mà học hết tất cả sở thích của ông đâu.

Nhưng ông nhìn kỹ lại, phát hiện từng động tác của Cố Thầm đúng là trôi chảy hoàn hảo, đầy thần thái, như thể anh đã tinh thông Thái Cực vậy. Thậm chí còn đẹp hơn cả thầy dạy Thái Cực mà ông mời từ núi Võ Đang về!

Thanh niên vận động xong, hô hấp vẫn đều đặn, nhẹ nhàng quay lại nói: "Ông nội, cùng tập với cháu không?"

Lệ lão gia: "..." Ông đột nhiên không muốn tập nữa, chợt thấy mình già cả lóng ngóng quá.

Lệ lão gia buồn bã trở về nhà, xử lý vài việc, Cố Thầm cũng gần như vận động xong quay về, hai người cùng ngồi ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, Lệ lão gia quyết định sáng nay uống trà, ông gọi điện cho người bạn thân của mình, nói: "Ông Ngô à, lần trước ông không phải đã mua vài lạng trà ngon sao, sáng nay mang qua đây cùng thưởng thức?"

Ông Ngô đáp: "Mấy hôm trước Lệ Đình Khâm đã lấy đi rồi, chẳng phải cậu ấy nói tặng ông sao?"

Lệ lão gia: "?" Trà đâu rồi? Sao ông chưa thấy?

Vì thế ông lại gọi điện cho một người bạn khác: "Ông Trình, trà Phổ Nhĩ ông cất giữ nhiều năm đâu rồi? Hôm nay mang qua đây thử xem? Xem mùi vị có ngon hơn không?"

Ông Trình đáp: "Ông Lệ à, mấy hôm trước Lệ Đình Khâm không phải đã lấy đi một khối lớn rồi sao? Hôm nay lại đến gạt trà của tôi à?"

"?" Lệ lão gia hoàn toàn bối rối, Lệ Đình Khâm lấy nhiều trà như vậy để làm gì?

Sau đó, ông nhìn thấy quản gia Lý mang trà lên, rót cho ông một chén, rồi rót cho Cố Thầm một chén, rồi nói với Cố Thầm: "Anh Cố, đây là trà mà đại thiếu gia nói sẽ tặng anh lần trước, anh thử xem thế nào?"

Cố Thầm nhấp một ngụm, nhìn có vẻ rất sành trà, gật đầu nói: "Cũng không tệ."

Lệ lão gia: "..." Đột nhiên cảm thấy chén trà trong tay không còn thơm ngon nữa!

Lúc này, Lệ Gia Thụ cuối cùng cũng thức dậy, ngáp dài đi xuống lầu.

Rồi phát hiện, Cố Thầm dường như đã dậy từ lâu, thậm chí đang ngồi uống trà cùng ông cụ, không sợ bị giáo huấn ả?! Anh dâu ơi, anh kiên nhẫn thật đấy.

Nhưng anh quan sát một chút, lại phát hiện, ông cụ và anh ngồi cùng nhau uống trà nhưng không nói câu nào?

Anh dâu ơi, anh đã dùng phép thuật gì với ông cụ vậy?

Tuy nhiên, ông cụ không nói lời nào với anh dâu, nhưng vừa nhìn thấy anh thì đã cau mày trách mắng: "Con mới dậy à? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Con không biết học anh dâu con sao..."

Nhưng nói đến đây, ông cụ lại ngừng lại, không biết tại sao, không muốn khen Tiểu Cố nữa.

Vì vậy nói: "Ăn sáng đi."

Lần này Lệ Gia Thụ thật sự rất sốc: "!!!"

Anh dâu thật sự đã dùng phép thuật để thắng phép thuật! Thậm chí còn có thể ngắt lời giáo huấn của ông cụ đối với anh!