Người Qua Đường A Sau Khi Liên Hôn Với Hào Môn

Chương 1: Giới thiệu




Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Cố Thầm từng là đại lão của cục xuyên sách, sau khi trải qua 999 thế giới thì cuối cùng cũng có thể về hưu dưỡng lão

Anh lựa chọn trở về cuộc sống nhàn nhã làm một người qua đường A bình thường.

Vì thế sau khi liên hôn với người đứng đầu nhà họ hệ thì mỗi ngày anh ta chỉ lo việc uống trà xem báo, mong muốn trở thành một công cụ liên hôn không có cảm giác tồn tại.

Cho đến khi...

Công ty của em chồng trai gặp khủng hoảng, chồng lại ở nước ngoài.

Em trai đến trước mặt cầu xin, nhét cho anh một bộ âu phục, cầu xin anh chống đỡ giúp chồng.

Anh thở dài cởi bộ đồ ngủ bằng lụa ra, đeo kính gọng vàng vào, đi tham dự các buổi đàm phán kinh doanh.

Ngày hôm sau khi em trai chồng giành được hạng mục, thì offer nhét muốn nổ hòm thư nhà anh, đầu lớn đập nát điện thoại của em trai.

Đoàn làm phim của chồng em gái gặp nguy cơ, ảnh đế đóng vai tiên tôn bạch nguyệt quang rời đoàn.

Em gái đến trước mặt cầu xin, nhét cho anh một thanh trường kiếm, mong anh xuất hiện làm cameo.

Anh thở dài mặc vào áo bào tay rộng vào, áo trắng hơn cả tuyết, có thể nói là "Một kiếm chém ra lạnh lẽo cả mười bốn châu."

Spoil vừa có thì khắp mạng điên cuồng tìm vị thần tiên kiếm khách này, người đại diện gọi nổ điện thoại em gái.

Lúc vô tình đi ngang qua tòa cao ốc của Lệ thị, thuận tay lấy một ấm thư mời thì vừa khéo gặp phải hacker công kích trang web của tập đoàn.

Anh thuận tay viết vài dòng mã code giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng.

Phó tổng kích động cầm tay anh: "Anh ở bộ phận nào? Tôi muốn thăng chức tăng lương cho anh!"

Cố Thầm mỉm cười: "Không cần, dù sao ông chủ của cô ngày nào cũng đi làm để kiếm tiền nuôi tôi rồi."

Lệ Đình Khâm cưới Cố Thầm về nhà, chỉ là hôn nhân thương mại, nghe nói tính cách Cố Thầm hướng nội, cực kỳ sợ xã hội, còn rất yêu tiền.

Lệ Đình Khâm cảm thấy những thứ này đều không thành vấn đề, an phận làm cái bình hoa cũng rất tốt.

Nhưng anh không ngờ, sau ba tháng anh ra nước ngoài công tác:

Em trai: Anh, khi nào thì anh ly hôn với anh dâu? Đừng cản trở anh dâu xây dựng đế chế thương mại!"

Em gái: Anh, khi nào anh ly hôn với anh dâu? Xin đừng cản trở anh dâu tiến quân vào làng giải trí!

Cấp dưới: Ừm...... Lệ tổng, hay là anh thoái vị đi.

Lệ Đình Khâm nhướng mày: Đây là tính cách hướng nội, cực kỳ sợ xã hội, rất yêu tiền sao?

Sau khi về nước, cuối cùng anh cũng gặp được đối tượng kết hôn thương mại đang nằm phơi nắng trong vườn hoa.

Thì vị đối tượng kết hôn thương mại này lười biếng vươn tay về phía anh: "Lệ tổng, khi nào thì chuyển tiền tiêu vặt tháng này của tôi vào tài khoản thế?"

Lệ Đình Khâm: "..."

Nhân vật chính: Cố Thầm Lệ Đình Khâm, vai phụ: Những người khác

Một câu giới thiệu vắn tắt: Đại lão về hưu chỉ muốn nằm dài.

Chương 1

Biệt thự Tùng Hạc.

Thợ quay phim trẻ tuổi Tiểu Lưu chống đầu gật gà gật gụt ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Máy quay phim trên giá ba chân bên cạnh anh vẫn luôn trong trạng thái làm việc, đang hướng về phía phòng sách bên cạnh phòng khách, phòng sách có thiết kế hai tầng cao, hai bên là giá sách đặt đầy sách thuộc các lĩnh vực, ở giữa là một mặt cửa sổ sát đất rất lớn.

Một thanh niên đang đọc báo dưới cửa sổ sát đất.

Thanh niên mặc một bộ quần áo cotton đơn giản, thư thả tựa vào ghế, tay phải cầm một tờ báo, tay trái tùy ý khoác lên tay vịn, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới màu trắng bạc.

Cây tùng ngoài cửa sổ cao lớn xanh ngắt, bạch hạc hoang dã trong núi kinh hãi bay đi, gió xuân mang theo tiếng xào xạc của cây tùng cây đào, bóng cây lay động và cảnh xuân sáng ngời rơi lả tả giữa bóng cây xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi vào trên người thanh niên dưới cửa sổ.

Làn da anh trắng nõn, đường nét sườn mặt rõ ràng, lông mi dài rủ xuống, lại được bao phủ trong ánh sáng xinh đẹp mơ hồ,  cả người dường như phát sáng.

Thợ quay phim Tiểu Lưu đang ngủ gà ngủ gật nâng mí mắt nặng nề lên, nhìn thấy hình ảnh Tùng và Hạc này, lầm bầm: Hèn gì lại đặt tên cho nơi này là biệt thự Tùng Hạc. Tư thế và phong thái tao nhã của chủ biệt thự có khác gì Tùng Hạc đâu chứ.

Nhưng đây đã là ngày thứ ba cậu quay phim ở đây rồi, cuộc sống của nhân vật chính - Cố Thầm tiên sinh ở biệt thự trong núi này, thật sự không phải là... nhàm chán bình thường đâu!

À, không, phải nói là khỏe mạnh chứ.

Sáu giờ sáng, cậu rời giường theo Cố tiên sinh lên núi quay phim, nhưng đã ba ngày rồi mà chẳng quay được gì, ngoài quay được cảnh anh tập thể dục, ngày qua ngày, mưa gió gì cũng không thay đổi.

Trở về ăn sáng xong, Cố tiên sinh lại ngồi ở chỗ đó bắt đầu đọc báo, đây cũng là hạng mục kiên trì mỗi ngày của.

Mỗi ngày đều rời giường sớm cùng anh ta thế này thật sự khó mà chịu nổi, đành phải ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

Nơi này yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng chim sẻ kêu trong núi và tiếng Cố tiên sinh lật báo.

Tiểu Lưu lại ngáp một cái.

Cậu đã quay gần ba ngày, nhưng chẳng thể thăm dò được chút lai lịch thần bí gì của vị Cố tiên sinh này cả.

Tuy rằng Cố tiên sinh đối nhân xử thế ôn hòa lịch sự, tư thái cũng lười biếng bình thản, nhưng khí thế lại quá mạnh mẽ. Giống như bây giờ, cậu cứ cảm thấy thứ  Cố tiên sinh lật trong tay không phải là tờ báo bình thường mà là báo cáo của tập đoàn nào đó.

Khi Tiểu Lưu sắp ngủ đến nơi thì Cố Thầm cuối cùng cũng chịu đứng lên, Tiểu Lưu vừa gật một cái thì vội tỉnh táo lại, đôi chân dài của Cố tiên sinh đập vào mắt cậu.

Thấy anh ta tiện tay đặt tờ báo lại trên giá rồi nói: "Cậu Lưu, hôm nay có muốn uống trà không?"

Giọng nói của thanh niên mát lạnh, khiến cho người ta nghĩ tới cơn mưa rào ngày xuân trên ngọn núi vắng, tuy lạnh mà không lạnh. Nhưng ngữ khí của anh lại lười biếng thư thái, ngữ điệu lại khiến cho người ta nghĩ tới câu sau cơn mưa trời lại sáng, tràn ngập sức sống.

Tiểu Lưu gãi đầu, nói: "Dạ, cà phê hay trà gì cũng được, đối với tôi thì đều là uống nước mà thôi." Lại nói tiếp, tuy rằng khí thế của vị Cố tiên sinh này mạnh mẽ, thế nhưng tuổi tác cũng không lớn, ngữ điệu lười biếng kia hóa giải khí thế không giận tự uy khi anh ta đọc báo vừa rồi không ít, nom có vẻ gần gũi hơn nhiều.

Cố Thầm gật đầu, nói: "Được, vậy thì uống tạm một ly trà đi."

Tiểu Lưu đi theo anh, cầm camera chuyển tới phòng trà, trong lòng lại nghĩ: Đó đó, lại bắt đầu! Lại bắt đầu rồi! Mỗi ngày phải uống trà hơn nửa tiếng!

Phòng trà nằm phía bên khác của phòng khách, dưới cửa sổ có trồng hoa lan, đặt một cái bàn trà bằng gỗ mun, trên giá sau lưng đặt các loại trà và trà cụ làm bằng các chất liệu khác nhau.

Cố Thầm đun nước lên, tiện tay lấy hai cái tách sứ trắng từ trên giá, lại lấy một bình thiếc từ trong tủ lạnh ra, lá trà bên trong được bịt kín.

Tiểu Lưu nhìn dáng vẻ pha trà đâu vào đấy của Cố Thầm, đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng cậu nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa tới chín giờ thì trước mắt chợt tối đi.

Bắt đầu từ sáu giờ sáng, tập thể dục xong trở về ăn bữa sáng, ăn sáng xong không hợp uống trà bèn xem báo, đọc xong lại bắt đầu pha trà... Từ sáng sớm đã làm nhiều việc như thế, vậy mà vẫn chưa đến chín giờ... Cả ngày không lướt điện thoại, thời gian trôi qua thật chậm quá đi.

Cậu nhàm chán đến sợ hãi, hơn nữa cậu còn nghi ngờ, như thế này thì sao có điểm "bạo" được, mỗi ngày chỉ là nhưng tư liệu thực tế này thì sao mà "bạo" được đây?

Cố Thầm chậm rãi pha trà, tâm trạng rất sung sướng, lựa chọn thế giới này để dưỡng lão đúng là quyết định chính xác, thân phận nguyên chủ và nội dung kịch bản thật sự rất vô hình.

Bố anh là thương nhân nổi tiếng ở phía nam, anh là con trai của người vợ thứ hai của bố, sau khi bố mẹ ly hôn, đầu tiên anh sống với mẹ, nhưng mẹ lập ra đình mới, cũng có con cái mới, cho nên bà bèn đưa anh đến trường nội trú, sau đó thì không hỏi han gì nữa, bố anh ngoại trừ việc trả tiền nuôi dưỡng ra thì chẳng gọi cho anh một cú điện thoại.

Bố anh có bốn đời vợ, cũng bồi dưỡng không ít đứa con ưu tú, không thiếu người thừa kế. Đầu óc mẹ tỉnh táo, gả vào gia tộc lớn mới, nâng đỡ chồng và con trai mới quản lý một phần xí nghiệp gia tộc.

Trải nghiệm như vậy khiến anh trở thành một người hướng nội nhát gan, không giỏi giao tiếp, dù gia tộc của mẹ hay là bố, thì anh đều là một người vô hình không đáng chú ý, không hề có thành tích gì, có thể nói là đồ thừa thải.

Nhưng mặc dù anh tự ti, bình thường, không có gì hấp dẫn nhưng tướng mạo lại rất có ưu thế.

Đúng lúc ông trùm phía bắc là nhà họ Lệ, sau khi người thừa kế trẻ tuổi lên nắm quyền thì tích cực khai thác thị trường phía nam, bèn hợp tác với Nhà họ Cố chiếm cứ ở phía nam.

Cho nên người bố không chịu trách nhiệm chỉ trả phí nuôi dưỡng này của anh lại đón anh về vắt chút tác dụng cuối cùng, bắt anh liên hôn với nhà họ Lệ.

Dù là nhà họ Cố hay là nhà họ Lệ thì đều không mang đến cảm xúc của anh, thứ bọn họ tìm kiếm chỉ là sự hợp tác của hai bên, cho nên sau khi kết hôn thì bố và chồng anh lại tiếp tục khai thác sự nghiệp của bọn họ, anh lại tiếp tục làm người vô hình của mình, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

Nhưng người bạn cùng phòng ngày xưa ở trường nội trú đi làm minh tinh, đang lúc hăng hái thì phát hiện Cố Thầm, cái ngươi ở trường học bị mọi người ức hiếp, chất phác tầm thường gả vào nhà giàu, trong lòng cảm thấy không công bằng. Cho nên rất hâm mộ và ghen tị, bèn "mời" Cố Thầm cùng tham gia chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân nổi tiếng này.

Thế là trong chương trình giải trí, anh bị chồng lạnh nhạt, im lặng cô độc, cuộc sống cực kỳ vô vị, trở thành vật đối chiếu với cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào với nhân vật chính.

Ở trong đoàn phim, anh là một người vô hình bị biên giới hóa, tuy là chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân, nhưng chồng anh lại chẳng cho anh chút mặt mũi nào, anh ta chẳng lệ lộ mà chứ nói gì đến việc phối hợp quay phim.

Đến cuối cùng, vì người bạn kia chèn ép nên ống kính lộ mặt của anh sẽ bị cắt bỏ toàn bộ. Sau khi chương trình giải trí được phát sóng, không có bất kỳ người xem nào chú ý tới anh, không biết tên anh là gì, cũng không biết anh trông như thế nào, anh chỉ là một người qua đường A có tác dụng thúc đẩy tình tiết của nhân vật chính mà thôi.

Cục xuyên sách tìm cho anh một cuộc sống giàu có, không lo cơm áo, đến mặt mũi còn chẳng thèm lộ ra, chỉ cần làm một người qua đường A thế này cũng chẳng dễ dàng gì.

Lần này Cố Thầm pha trà rất đơn giản, anh đưa cái chén cho Tiểu Lưu, nói: "Uống như nước trà bình thường thôi, hết thì tự chêm nước là được."

Tiểu Lưu vội vàng đưa hai tay nhận lấy cái chén, chỉ sợ làm vỡ thôi, cậu đã quan sát rồi, chén trà này trắng như ngọc, sáng như gương, tiếng vang như chuông, mỏng như giấy, vừa nhìn đã biết không phải là đồ tầm thường.

Cậu thổi một cái, cảm thấy vẫn nóng, lại đi thêm chút nước lạnh đi vào, sau đó uống bừa ngụm lớn, coi như làm tỉnh táo, cậu cẩn thận đặt chén trà trở lại trên bàn, rối rắm một hồi lâu mới hỏi: "Đây là đồ cổ sao?"

Cố Thầm rất tự nhiên trả lời: "Không phải, chỉ là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại thôi."

Hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại? Có vỡ cũng không sao. Tiểu Lưu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại thoải mái bưng chén trà lên uống một ngụm lớn.

Cậu lại nhớ tới lúc Cố Thầm pha trà, khi giơ tay lên lộ ra chiếc đồng hồ thể thao trên cổ tay, tại sao lại là đồng hồ thể thao bình thường? Khí chất của Cố tiên sinh như vậy, ít nhất cũng phải mang một cái đồng hồ nổi tiếng trăm vạn đi pha trà mới hợp chứ? Chỉ là, đồng hồ thể thao, hàng mỹ nghệ hiện đại, cũng nói rõ Cố tiên sinh quả thật vẫn còn trẻ.

Tiểu Lưu lại tìm đề tài nói chuyện: "Vậy Cố tiên sinh, hôm nay uống trà gì vậy? Uống ngon lắm."

Cố Thầm trả lời: "Đại Hồng Bào núi Vũ Di."

"À... " Tiểu Lưu thực ra cũng không biết đây là trà gì, đành bất giác gật đầu.

Cố Thầm nhấp một ngụm trà, đặt cái chén sang một bên, trải giấy Tuyên Thành ra.

Tiểu Lưu không chen vào nữa, bây giờ vừa thấy Cố Thầm lại bắt đầu nghiên cứu nghiên mực để luyện chữ, người đã tê dại, không phải lại muốn luyện đến giờ ăn trưa đó chứ?

Tiểu Lưu vừa nhàm chán vừa buồn ngủ có chút hoài nghi chính mình, cậu rốt cuộc là đang quay chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân, hay là đang quay phim phóng sự đây chứ.

Đúng rồi! Chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân! Cậu vỗ đầu một cái.

Thực ra từ ngày đầu tiên gặp mặt, anh đã hỏi Cố tiên sinh: "Tư liệu thực tế chúng tôi cần quay trong ba ngày nay chủ yếu là cuộc sống hàng ngày của vợ chồng anh, xin hỏi chồng của anh đi đâu rồi?"

"Cố tiên sinh cũng trả lời rất hời hợt: "À, anh ấy đi công tác." Tư thái kia tự nhiên đến...... giống như một nửa kia không có ở đây trong chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân cũng chẳng có gì lạ, Cố tiên sinh cũng hoàn toàn không có ý muốn giải thích.

Cho nên, cậu cho rằng nửa kia của Cố tiên sinh hẳn sẽ về sớm thôi, cậu vẫn không biết xấu hổ mở miệng hỏi, vì đây đã là ngày thứ ba rồi, giai đoạn quay phim trước cũng sắp kết thúc, thế nhưng nửa kia của Cố tiên sinh còn chưa trở về nữa là sao?"

Tiểu Lưu rối rắm một hồi, cân nhắc từ ngữ, hỏi: "Cố tiên sinh, vậy khi nào vợ anh đi công tác trở về?"

"Vợ tôi... " Cố Thầm nghe thấy câu này thì chợt mỉm cười, nụ cười anh tỏa sáng, đẹp đến mức khiến Tiểu Lưu ngây ngốc cả người.

Ý định ban đầu của Tiểu Lưu là muốn dùng chút vốn từ của mình để kéo quan hệ, nhưng phản ứng của Cố tiên sinh sao lại lại kỳ lạ thế chứ?

Chỉ là Cố Thầm cũng không sửa lời cậu, còn cười nói: "Vợ tôi... chắc phải đi công tác đến sang năm mới về." Đối tượng đám cưới Lệ Đình Khâm trong kịch bản này, năm nay công việc của anh ta đều tập trung ở nước ngoài, đích thân đến phòng kinh doanh của nước A tọa trấn, quả thật phải sang năm mới về, bọn họ gần như chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.

Tiểu Lưu: "??" Cho nên ngay từ đầu anh nói đi công tác là đi công tác đến sang năm sao? Tiểu Lưu sắp khóc rồi, Cố tiên sinh anh xác định mình đang quay chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân đó chứ?

Tiểu Lưu bắt đầu thấy lo lắng, ba ngày sắp kết thúc rồi mà cậu chẳng quay được tư liệu thực tế hữu dụng gì cả, bây giờ đến nửa cái bóng của Cố tiên sinh cũng không quay được, đến lúc đó biên tập phải cắt ghép thế nào đây.

Hơn nữa Cố tiên sinh vốn là khách quý, tổ tiết mục cho thời gian vốn đã ít, chỉ mấy phút quý báu mà anh ta chỉ uống trà xem báo, e là không có người muốn xem mất.

Không sao đâu không sao đâu, Tiểu Lưu tự an ủi chính mình, ít nhất thì Cố tiên sinh rất đẹp, dù là đặt ở giới giải trí thì cũng rất hơn người. Cho dù cuộc sống có nhàm chán như thế thì hẳn cũng sẽ một đám fan nhan sắc thôi.

Nghĩ vậy, Tiểu Lưu uống một ngụm trà nóng, cũng nhiệt tình an ủi Cố Thầm: "Không sao, Cố tiên sinh, vợ ngài không thể về thì ngài cũng đừng đau lòng, dựa vào nhan sắc của ngài cũng rất hút fan thôi."

Cố Thầm chậm rãi dùng ngòi bút chấm đầy mực, rất phối hợp dùng một loại biểu cảm như được an ủi, nói: "Ừ, cám ơn cậu, Tiểu Lưu." Hiếm khi có người đến đối tượng kết hôn cũng không cần gặp.

Tiểu Lưu: "..." Ấy... quả thật cậu cũng chẳng nhìn ra dáng vẻ đau lòng gì. Chỉ có thể nói, Cố tiên sinh đã kết một cuộc hôn nhất rất mới mẻ.

Tiểu Lưu sự nhàm chán dài đằng đẵng, thì cuối cùng cũng kết thúc ba ngày quay phim này.

Vì Cố Thầm ở trong núi, lại là một người bình thường, cho nên công tác vào núi quay phim này đành trên đầu thợ quay phim mới như Tiểu Lưu, thậm chí còn không phái trợ lý quay phim cho anh nữa.

Để kịp xuống núi đến thành phố bắt máy bay hôm nay, Tiểu Lưu không thể không dùng cơm trưa xong đã vội rời đi trước: "Cố tiên sinh, mấy ngày nay quấy rầy anh nghỉ phép rồi, mùa sau tôi lại đến quấy rầy nữa ạ." Chỉ là hắn rất nghi ngờ, "đôi vợ chồng" của Cố tiên sinh này còn chưa biết có mùa tiếp theo hay không đây.

"Không quấy rầy." Cố Thầm bắt tay anh: "Chú Từ, đưa cậu Lưu xuống núi đi."

Tiểu Lưu vui mừng nói: "Cám ơn ngài lắm." Biệt thự trên núi còn có tài xế thật sự rất tốt, cậu cũng sắp nghi ngờ tổ chương trình đã để mình trong núi, không sắp xếp tài xế tới đón rồi.

Nội tâm Tiểu Lưu thật sự rất rối rắm, một mặt ở chung với một người có tâm hồn già cỗi có tu dưỡng như Cố tiên sinh, đúng thật là cây cối trong gió quân. Mặt khác, quá trình quay phim nhàm chán này thật sự là một sự tra tấn, hơn nữa đến lúc đó hiệu quả phát sóng không tốt thì công việc này của mình coi như xong đời rồi.

Tiểu Lưu nghiêm túc tính toán trong lòng, trở về phải nói chuyện với biên tập viên cắt ghép mới được, phải đứng bên canh chừng để anh ta phải cắt hết những đoạn mỹ nhan thịnh thế của Cố tiên sinh ra, cái khác không cần phải nói, tư liệu thực tế về phương diện nhan sắc này thì cậu rất tự tin!

Tuy rằng tàu xe mệt nhọc, nhưng lúc chạng vạng Tiểu Lưu chạy về tổ tiết mục vẫn tràn đầy nhiệt tình, các nhân viên tổ chương trình vẫn còn đang tăng ca, tranh thủ thời gian cắt tư liệu thực tế ba ngày nay ra.

Cậu tha thiết lấy thẻ nhớ trong máy quay ra, sao chép tư liệu thực tế vào máy tính, đợi rất lâu cũng đợi được lúc phó đạo diễn rảnh ra một chút, gọi cậu đến xem thử.

Phó đạo diễn kéo thanh tiến độ của tư liệu thực tế ra xem, cau mày nói: "Cậu quay cái gì vậy? Chồng Cố Thầm đâu? Cậu đang quay phong cảnh tĩnh sao?"

Tiểu Lưu vội vàng giải thích: "Đạo diễn Tiền, nửa kia nhà Cố tiên sinh đi công tác, không ở nhà. Ngài nhìn lại xem? Tôi cảm thấy nhan sắc của Cố tiên sinh cũng rất xuất chúng, thực sự cũng rất...."

Phó đạo diễn Tiền ngắt lời: "Đi công tác rồi mà cậu không biết bảo Cố Thầm trả tiền vi phạm hợp đồng sao? không biết bảo anh ta gọi điện thoại cho chồng? Gọi video? Bảo anh ta gọi chồng về ư? Chương trình của chúng tôi là chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân đó! Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?"

"Tôi tưởng..." Tiểu Lưu rất ngại nói anh ta bị khí thế của Cố Thẩm làm cho sợ hãi, đành phải nhìn về phía màn hình nói sang chuyện khác: "Đạo diễn Tiền, anh xem đi, thực ra vị Cố tiên sinh này trông rất..."

"Được rồi, chuyện này cũng không quan trọng." Đạo diễn Tiền không kiên nhẫn nghe tiếp, thầm nghĩ: "Phía trên đã có người nói rồi, đừng để Cố Thẩm lộ mặt, dù sao cũng là người thường nên không sao..."

Anh ta vỗ bàn, quay đầu nói với biên tập cắt ghép: "Cậu xăm cắt ra hai phút đi, nhiều nhất là hai phút thôi, nhớ kỹ, không được để lộ mặt."

Thế nhưng cậu vẫn nhịn không được nhìn thanh niên phong thái trác tuyệt trên màn hình vài lần, nói thầm: "Thật sự rất đẹp mà."

19.12.2023

Bộ này em làm vì đam mê thui, nên chắc không thường được đâu nhà các chụy, cơ mà nội dung bánh cuốn làm phải hem, mê anh Cố!!!!!!!!!!!!!