Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 471: Ngoại truyện: Em mãi là mặt trời của anh (1)




Sáng sớm, trời còn mịt mù sương, Dật Lan đã rời nhà ra sân bay. Bác Trương được dặn trước đã đánh xe ra ngoài chờ sẵn.



Dật Lan ngước lên ô cửa sổ phòng Thiên Ái khẽ thì thầm lời chào tạm biệt: “Anh đi đây, Ái Ái, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, chờ anh về nhé, nghe không!”



Anh bước lên xe, bác Trương khởi động cho xe chạy về hướng sân bay. Trời nhiều sương thế này, chắc ngày hôm nay sẽ có nắng to...



Không ai biết, khuất sau hòn non bộ của bể cá cảnh, Thiên Ái đã đứng núp ở đó. Cô gái nhỏ rất muốn chạy ra ôm anh Hai như ngày xưa nhưng không hiểu sao chân cứ như bị đóng đinh xuống dưới đất vậy...



Tiếng động cơ xa dần, Thiên Ái thất thểu trở lại phòng của mình. Cô cởi chiếc áo choàng ướt đẫm sương mắc lên giá treo đồ, ngã nhào vào trong chiếc giường lớn khóc nức nở... Không ai hiểu cô, không một ai biết được nỗi đau tràn ngập trong lòng đang vò xé trái tim thiếu nữ nhạy cảm của cô.



Từ thủa nhỏ, cô đã quen với cuộc sống luôn có anh Hai ở bên. Anh Hai giống như một điểm tựa vững chắc để cô dựa dẫm. Bất cứ lúc nào, bất kể chuyện gì, chỉ cần có anh Hai là cô hoàn toàn vững tâm. Anh Hai đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của cô. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh sẽ xa rời cô, không thuộc về cô nữa.



Cuộc sống vô tư của Thiên Ái cứ thế trôi qua cho tới một ngày cô nghe thấy chính miệng anh Hai nói, anh không phải là con đẻ của ba mẹ, có nghĩa rằng, quan hệ giữa anh với cô chỉ là anh nuôi với em gái nuôi mà thôi... Có nghĩa rằng, từ giờ trở đi cô hoàn toàn không thể đòi hỏi anh quan tâm, chăm sóc cô như trước, cũng như anh không có nghĩa vụ phải đáp ứng tất cả những gì mà cô muốn...



Trong những ngày sau đó, không chính xác hơn là từ ngày anh đến đón cô muộn. Kể từ hôm ấy, cô thấy thái độ và hành động của anh có gì đó khác hẳng thường ngày. Anh vẫn đến đón cô, nhưng không còn hay cười đùa như trước. Anh trở nên lơ đãng khác thường, hay trầm ngâm, đôi lúc còn có vẻ thờ ơ trước những câu hỏi của cô.





Cô giận anh, anh cũng không bày trò vui để làm lành, ngược lại chính cô phải tự mình quên đi sự tức giận ấy mà ríu rít với anh như trước. Cô nhớ lại, đã từng có anh hỏi cô: “Thiên Ái, nếu như anh không còn là anh của em nữa thì em còn yêu quý anh không?” Cô đã trả lời anh rất vô tư: “Anh nói gì lạ vậy, anh là anh Hai của em mà!”



Đúng vậy, lúc ấy cô đã hồn nhiên đáp lại anh như thế. Nhưng khi sự thực anh không phải là anh trai ruột thịt của cô thì mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Cô không còn là trung tâm vũ trụ của anh nữa, anh còn có nhiều điều khác bên ngoài cần quan tâm hơn. Anh có quan hệ thân thiết với những nữ sinh khác, nhất là với Jenny, do vậy dạo này anh hầu như không còn đưa đón cô đi học nữa.



Cô muốn được sống gần gũi, thân thiết bên anh giống như ngày còn thơ bé. Cô muốn mỗi khi cô cảm thấy chơi vơi là có anh ở bên để dựa vào. Nhưng tất cả những gì của ngày xưa đã trôi vào dĩ vãng theo thời gian. Anh đã không còn coi cô là cô em gái nhỏ mà anh luôn cần bao bọc, lo lắng của ngày nào nữa rồi... Thiên Ái khóc nức nở...



Cô nhớ biết bao những buổi chiều tà anh đón cô đi học lớp năng khiếu, hai anh em dạo chơi trên chiếc xe đạp dọc bờ sông lộng gió. Cái cảm giác khi ngồi trên gióng xe đạp ở đằng trước anh cười nói vô tư, dựa vào lồng ngực ấm áp, vững chãi của anh thật tuyệt vời... Giờ đây mỗi khi nhớ lại, trái tim cô không khỏi đau nhói!



Những ngày sau đó, không thấy Dật Lan đến đón cô như mọi khi, bạn học cùng lớp lại hỏi: “Anh trai cậu có bạn gái nên đã quên mất cậu rồi à?”



Câu hỏi đơn giản, vô tư của bạn học nhưng lại trở thành mũi dao đâm xuyên vào trái tim non nớt rất nhạy cảm của cô. Nhưng cô vẫn thản nhiên, kiêu hãnh trả lời: “Anh trai tớ còn có những việc cần phải làm, vả lại tớ đâu còn là bé con vắt mũi chưa sạch, cần phải có anh trai quản giáo cơ chứ!”



Cô cũng còn nhớ như in câu trả lời của anh, khi cô gần như tức giận chất vấn anh vì sao anh nói bận việc không đến đón cô mà lại đi gặp Jenny: “Thiên Ái, em nghe này, em đã lớn rồi, không cần anh phải dắt tay em đi từng bước nữa. Anh còn có rất nhiều việc cần phải làm, vì vậy anh không thể lúc nào cũng theo sát bên em được. Anh đi đâu với ai, anh gặp ai, người ấy là nam hay nữ, đó là việc riêng của anh, bởi vì anh cần phải lo cho tương lai của mình sau này. Vì thế Thiên Ái, em hãy tự đi trên đôi chân của mình thật vững vàng, em ngã, anh cũng sẽ không đỡ em dậy như ngày xưa nữa đâu, bởi vì anh muốn em trở thành một cô gái mạnh mẽ, chứ không phải là một tiểu thư suốt ngày chỉ biết nhõng nhẽo!”




Chưa bao giờ anh nói với cô nhiều như thế, cũng chưa bao giờ anh nói với cô bẳng vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có như vậy. Thiên Ái nhìn anh đầy sợ hãi, đây không phải là anh Dật Lan của cô, anh Dật Lan của cô luôn tươi cười, luôn dỗ dành vỗ về cô bằng giọng nói ấm áp, yêu thương, chứ không phải là thứ giọng cứng ngắc như vậy...



Cũng từ đó, Thiên Ái đã dần xa cách với anh. Nhất là từ khi anh tốt nghiệp trung học, không tiếp tục thi đại học mà xin ba mẹ ra ngoài sống tự lập, những lúc gặp nhau, ngoài những câu hỏi han việc học hành của cô, anh không hỏi cô chuyện gì nữa. Anh cũng không còn thời gian để kèm cặp cô học bài như ngày trước. Mỗi khi trở về nhà ăn cơm, trong bữa cơm anh chỉ toàn nói chuyện kinh doanh, lợi nhuận, thỉnh thoảng lại quay sang cô hỏi chuyện ở trường. cứ như vậy, giữa cô và anh đã hình thành nên một hàng rào vô hình ngăn cách sự đồng cảm vốn có từ xưa.



Chính vì vậy cô vốn nhút nhát, giờ lại càng trở nên ít nói hơn. Cô thu mình lại trong những bộ tiểu thuyết lãng mạn, sướt mướt dạng như Hồng lâu mộng, Mùa thu lá bay được xuất bản ở trong nước, hoặc những bộ truyện nước ngoài như Đồi gió hú, Tiếng chim hót trong bụi mận gai hay Cuốn theo chiều gió. Cô để cho trái tim nhạy cảm của mình thổn thức theo những éo le trắc trở của những nhân vật trong truyện.



Ngày tháng cứ trôi đi, anh Hai đối với cô vẫn vậy, vẫn có cái gì đó xa cách, nhưng có lúc cô lại thấy trong mắt anh như có lửa khi nhìn cô. Cái nhìn của anh không gần gũi, ấm áp như những ngày anh là anh Hai của cô. Ánh mắt của anh có lúc nhìn cô thật nóng bỏng nhưng lại cũng đầy bối rối, thiếu tự nhiên. Thái độ của anh lúc gần lúc xa, không sao hiểu nổi, nhưng theo cô cảm nhận thì hình như anh đang áy náy với cô thì đúng hơn.



Anh áy náy vì đã rời bỏ cô ra ngoài sống tự lập, hay anh áy náy vì đã không quan tâm, lo lắng cô như ngày xưa, hay là anh áy náy vì mải chăm sóc bạn gái mà quên mất cô...




Trong lớp Thiên Ái cũng có nhiều nam sinh muốn kết thân t với cô, nhưng Thiên Ái chỉ chấp nhận là bạn bè học cùng lớp, chứ không nhận lời kết bạn thân thiết. Duy nhất chỉ có Bác Viễn được cô đồng ý đến nhà mình cùng học, bởi vì tính tình của Bác Viễn rất hiền lành, hơn nữa lại rất giỏi môn Toán, mà đây lại là môn học mà Thiên Ái yếu nhất.



Ngày trước, mỗi khi có bài khó là cô vác đến nhờ Dật Lan giúp đỡ, giảng lại bài. Nhưng bây giờ điều đó đã trở thành kỷ niệm, bởi vì khoảng thời gian gần đây tâm tình của Dật Lan rất lạ, anh luôn lơ đãng và ít quan tâm đến cô. Nhiều khi cô cảm thấy anh Hai của mình sao mà xa lạ đến thế. Rồi sau này khi Dật Lan đã chuyển ra ngoài sống, thời gian gặp nhau của hai anh em ngày càng ít. Thực ra Dật Lan khi về nhà cũng rất quan tâm hỏi han cô, nhưng cô ngược lại, lại tự mình tránh né anh.




Mặc dù trong thâm tâm cô rất nhớ anh Hai, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh cô lại thấy trong ngực cứ tức nghẹn lên. Cô chỉ đáp lại qua loa chiếu lệ những câu hỏi của anh rồi bỏ đi. Cô sợ rằng còn đứng lại đó cô sẽ khóc òa lên rồi lại nhào vào ngực anh như những ngày còn thơ bé...



Thấy thái độ né tránh của Thiên Ái, Dật Lan chỉ cười khổ, anh không cách nào nói cho cô hiểu tình cảm của mình. Anh nhớ mãi câu nói của cô: “Em không còn là cô bé con học mẫu giáo nữa, anh không cần phải quan tâm đến em như vậy đâu, hãy quan tâm đến bạn gái của anh ấy!”



Thực ra cô chỉ là nói giận dỗi với anh mà thôi, cô rất cần anh, muốn được chia sẻ với anh mọi chuyện của mình. Nhưng cứ nghĩ đến nụ cười tươi tắn của anh ngày xưa vốn chỉ dành riêng cho cô, giờ đây anh đã chia sẻ cho cả người con gái khác là cô lại tức điên, và tất nhiên cô lại lạnh nhạt với anh hơn, càng tránh né anh hơn.



Cô muốn anh chỉ là của riêng cô, cô không chịu được khi thấy anh cười nói thân thiết với các nữ sinh khác. Tính chiếm hữu đối với Dật Lan của cô dường như đã ăn sâu vào máu thịt. Ngày trước cô vẫn cho rằng là vì cô là em út, anh là anh trai lớn, cô nhõng nhẽo với anh là điều đương nhiên. Nhưng từ khi cô biết anh không phải là anh trai ruột thịt của mình, sau phút ngỡ ngàng xen lẫn kinh ngạc ban đầu, một nỗi đau đã hình thành trong trái tim cô. Cô biết cô đã không thể giữ anh cho một mình mình nữa. Anh có quyền tự do của riêng anh...



Cô không thể ngờ, sau khi thân thế của anh được sáng tỏ, anh lại thờ ơ với cô, rồi còn công khai đi chơi với Jenny, nhất là hôm Jenny đến nhà báo tin Dật Lan đoạt giải trong kỳ thi lập trình viên của Công ty Anpha, Jennys vừa vào cửa đã reo lên, ôm lấy Dật Lan, hôn vào má anh nói lời chúc mừng. Nhìn cảnh tượng ấy trái tim cô chợt đau nhói, cảm giác ấy không giống như ngày còn bé cô bị cướp đi thứ đồ chơi mà mình yêu thích. Mặc dù sau đó Dật Lan đã tránh ra, lấy tay lau chỗ Jenny vừa hôn vào, nhưng cô vẫn thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại. Cái cảm giác đau ấy cứ vặn xoắn trong trái tim non trẻ của cô, nó khiến cô thấy hẫng hụt, mất mát nhưng lại không thể định hình được là thế nào...



Đến một ngày Annie khóc lóc kể với cô chuyện bắt gặp cậu bạn trai của mình bắt cá hai tay, cậu ta nói bận việc nên không đi xem phim với Annie và cô em họ Tracy nhân dịp sinh nhật của Tracy, nhưng lại khoác tay một cô bạn gái khác đi xem phim. Annie ôm ngực khóc: “Ái Ái, tim tớ đau lắm, đau xoắn lại, không thở được, hắn nhìn thấy tớ mà như không hề quen biết, vẫn cười nói với bạn gái...”



Thiên Ái sững sờ, cảm giác ấy hình như rất quen thuộc với cô... Lẽ nào, lẽ nào... cô đối với Dật Lan không chỉ đơn thuần là tình cảm anh em gắn bó với nhau từ nhỏ...