Người Ở Nơi Tịch Lặng

Người Ở Nơi Tịch Lặng - Quyển 1 Chương 8: Loli cứu mỹ!




Hôm đó lúc tan học, Khuất Lâm Uyển vừa rời đi, nguyên một đám trẻ trong học đường đều kéo đến, ngươi một câu ta một câu vây quanh Viên Phi Phi hỏi han.



“Bọn ta đều học rất lâu rồi, ngươi tại sao bây giờ mới đến thư viện?”



“Khuất tiên sinh đích thân đi lấy bút mực đưa cho ngươi nha.”



“Nhà ngươi ở phương nào trong thành, ta chưa từng nghe qua lò rèn.”



“……..”



Viên Phi Phi nâng mí mắt, liếc tên con trai đứng gần nhất, nói: “Ngươi tên gì?”



Tên con trai bị nàng không biết sao tự dưng hỏi, đáp không suy nghĩ: “Trương Ngọc.”



“Há!” Viên Phi Phi nghe xong vui vẻ, vỗ Trương Ngọc một cái, nói: “Cùng một họ với ông chủ của ta đấy.”



Trương Ngọc sửng sốt một chút, sau đó “ờ” một tiếng.



Hứng thú của trẻ con đến cũng mau mà đi cũng mau, chỉ một chốc sau mọi người đều chạy ra sân chơi. Viên Phi Phi ngoái đầu, thấy cuối cùng còn lại một người.



“Này.” Viên Phi Phi nhếch mép, kêu một tiếng.



Âm thanh trong trẻo của Viên Phi Phi vang vọng bay qua bay lại trong gian học đường trống trải, sau cùng rót vào tai Bùi Vân.



Bùi Vân sống lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ, không hề nhúc nhích.



Viên Phi Phi cũng không đứng lên, liền ngồi từ phía sau nói chuyện với bóng lưng của hắn.



“Ngươi còn nhớ ta hay không?”



Nơi mà mắt Viên Phi Phi không thể nhìn thấy, ngón tay của Bùi Vân đang nắm chặt thật chặt thẻ tre của sách, đốt ngón tay đều đổi màu trắng.



“Vậy mà đã mau quên rồi? Chúng ta mới gặp nhau đâu có lâu đâu.” Viên Phi Phi chống hai tay dưới đất, ngồi thoải mái lười biếng trên miếng nệm. “Hả? Mít Ướt.”



“Im mồm!” Bùi Vân bị đâm trúng tử huyệt, hung hăng quay đầu trừng Viên Phi Phi.



Viên Phi Phi không sợ một chút nào, nàng nhìn Bùi Vân đang tức giận đến đỏ mặt tía tai, cười hì hì nói: “Chậc, khuôn mặt mà bộ dạng này, có phải là sắp khóc không hả?”



Bùi Vân tức giận đến đau lòng, ngón tay đang cầm sách đều run lên.



Viên Phi Phi vắt chân, nói: “Sao? Còn nói không được?”



Bùi Vân nghiến răng, gắt gao nhìn Viên Phi Phi chằm chằm.



Viên Phi Phi bỏ chân xuống, lúc còn đang tính nói thêm gì nữa, Trương Ngọc bước vào. Sau khi hắn bước vào phòng, liền nhắm hướng Viên Phi Phi tìm tới.



Viên Phi Phi nhìn hắn một cái, Trương Ngọc nói: “Có muốn cùng bọn ta chọi đá.”



Viên Phi Phi ngó ngó Bùi Vân, hắn đã xoay đầu đi rồi.



Trương Ngọc nắm cánh tay của Viên Phi Phi, “Đi nào.”



Viên Phi Phi nói một tiếng được, theo Trương Ngọc ra khỏi phòng. Ngay trước lúc đi ra, nàng lại ngoái đầu nhìn Bùi Vân một cái, lưng hắn quay về phía nàng, tay nâng thẻ tre, trông như đang học bài đến nhập thần.



“Trương Ngọc.” Viên Phi Phi theo Trương Ngọc ra đến ngoài, thuận miệng nói: “Vẫn còn lại một tên mà, sao không gọi luôn.”



Trương Ngọc nhíu nhíu đầu mày.



“Không muốn cùng tên đó giao tiếp.”



Giọng điệu của hắn mang theo thái độ chán ghét rất rõ ràng, Viên Phi Phi nghe thấy kỳ quái, hỏi: “Tên đó là ai vậy.”



Trương Ngọc gần như không muốn động chạm gì đến Bùi Vân, nói: “Tóm lại không phải là người có xuất thân đứng đắn.”



Viên Phi Phi càng tò mò, “Ê, nói thật một chút, trông hắn thế nào cũng rất quý phái mà.”



Trương Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng thì thào: “Người đến từ nơi xấu xa đó, có quý phái cách mấy, cũng vẫn là một thân tanh tưởi.”



Viên Phi Phi: “Nhà hắn bán cá à?”



Trương Ngọc vốn là đang một mặt đầy căm ghét, kết quả nghe Viên Phi Phi nói câu này thì phì cười một tiếng:



“Ha, bán cá, mỗi ngươi có thể nghĩ ra.”





Viên Phi Phi cười ha ha nói: “Sao, không phải?”



Trương Ngọc thu lại nét mặt, hạ thấp giọng nói: “Hắn là tam công tử của Kim Lâu.”



Viên Phi Phi mắt sáng rỡ, “Kim Lâu?”



Trương Ngọc ngoảnh đầu: “Không thể nào ngay cả Kim Lâu ngươi cũng không biết.”



Viên Phi Phi đương nhiên biết, lúc nàng và Mã Bán Tiên đến thành Kỳ Thuỷ, nơi đầu tiên ghé là Kim Lâu.



Mã Bán Tiên mỗi khi đến một nơi mới, nơi hắn đặt chân đầu tiên đều là chốn ăn chơi hạng nhất, danh tiếng bay xa. Kim Lâu ra giá cực kỳ cao, Mã Bán Tiên đi xong một lần, lúc về chỉ biết đấm ngực giậm chân.



Viên Phi Phi hỏi thẳng.



“Nhà hắn mở kỹ viện à?”



Trương Ngọc ờ một tiếng.



Viên Phi Phi nhớ tới chốn lầu các vàng ngọc huy hoàng kia, bụng bảo dạ ngoan nào, cái trái mít ướt này đáng giá bao nhiêu ngân lượng đây. Thở dài một cái xong nàng lại có chút oán giận.



Có tiền còn hèn nhát như vậy, như Viên Phi Phi nàng mà có nhiêu đó ngân lượng, xem nàng vác mặt lên trời lúc đi ra đường cho coi.



Nói vài câu, bọn họ đã đi đến hậu viện, có vài tên học sinh đang ném đá về phía một bức tường.




Viên Phi Phi đánh mắt nhìn một cái, trên tường treo một miếng vải, trên mặt vải có vẽ vài hoa văn kỳ quái, nàng quay qua Trương Ngọc nói: “Này là gì?”



Trương Ngọc giải thích cho nàng: “Ngươi chưa chơi qua trò chọi đá?” Hắn chỉ miếng vải trên tường, nói: “Ngươi xem, trên tường vẽ những món đồ.”



Viên Phi Phi nhìn qua, chỉ là hình vẽ đã bị bụi đất nhuốm cho dơ hầy, vốn nhìn không ra cái gì, nàng lắc đầu: “Nhận không ra, ngươi nói xem cách chơi thế nào.”



Trương Ngọc nói, “Hình vẽ ở bốn góc là bốn giải thưởng khác nhau, chọi trúng thì vào tay ngươi.”



Viên Phi Phi nghe mơ hồ khó hiểu, “Nói chi tiết một chút.”



Thì ra, trò “chọi đá” này là thường thường giờ tan học bọn trẻ ở Tú Ổ thư viện hay chơi, mỗi ngày luân phiên một người làm Cái, vẽ lên bốn góc của một tấm vải vuông dài hai thước những món đồ mình đem đặt ngày hôm đó, những người còn lại đứng cách xa tấm vải ba trượng chọi đá, chọi trúng món nào thì lấy được món đó.



Trương Ngọc giải thích xong, vỗ ngực mình nói, “Hôm nay đến lượt ta làm Cái, đặt hai viên mực Nguyên Đức, còn có quạt giấy của Văn Nhân thư cục và bánh giấm của Điền Tố Phường.”



Viên Phi Phi trợn tròn mắt: “Bánh giấm?”



Trương Ngọc nhìn nàng một cách kỳ quái, nói: “Mọi người ai cũng muốn lấy viên mực Nguyên Đức, ngươi sao lại thích món điểm tâm hằng hà đa số ấy.”



Viên Phi Phi lắc đầu, nói vẻ rất hững hờ: “Có đâu, ai thích đâu.”



Trương Ngọc nói: “Ngươi có muốn thử một phen?”



Viên Phi Phi cố ra vẻ thanh cao, trước tiên đằng hắng vài cái, lúc đang tính đồng ý, trong bọn học sinh có đứa phát hiện ra điều gì, chỉ ngay phía sau lưng Viên Phi Phi và Trương Ngọc nói:



“Ê, đây không phải là Bùi công tử sao.”



Viên Phi Phi ngoái đầu, thấy ngay Bùi Vân đang đứng sau lưng, sắc mặt hắn nghiêm trọng, lúc mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn, rõ ràng hắn lùi ra sau một bước, muốn bỏ chạy.



Thế nhưng đứa kêu tên hắn vẫn không tha.



“Bùi công tử không phải một mực xem thường trò này của bọn ta sao, hôm nay sao lại tới rồi.”



Tên bạn bên cạnh hắn cũng phụ hoạ: “Không phải là cũng muốn hạ mình cùng bọn ta chơi một chuyến chứ?”



Bùi Vân nhíu mày nói: “Ta chưa từng nói như vậy.”



Một tên khác nói: “Thế thì đã sao, ồ, không phải là Bùi công tử nhiễm bịnh nữ nhân à, thân thể suy nhược, đến cả viên đá cũng nhấc không nổi?”



Hắn nói xong, mọi người xung quanh nếu không cười ha ha ầm lên thì cũng là cúi đầu nhịn cười.



Bùi Vân mặt xanh mét, nghiến răng nói: “Ai cầm không nổi viên đá hả!”



Tên học sinh kia cầm viên đá tung hứng trong tay vài cái nói, “Vậy tới đi.”



Bùi Vân trước đây sẽ không dễ dàng bị khích tướng như thế, hôm nay cũng không biết ăn giống gì, bị người ta ghẻ lạnh đâm chọt nói vài câu, thật sự xắn tay áo tiến tới.



Bọn học sinh thấy hắn đến đều sửng sốt một phen. Tên học sinh nói chuyện độc mồm nhất lấy lại bình tĩnh trước tiên, ném cho Bùi Vân một hòn đá.




Bùi Vân không chụp được, hòn đá rơi xuống đất, hắn khom mình đi lượm, đám người xung quanh xem trò vui.



Viên Phi Phi đứng ở ngoài cùng, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Bùi Vân.



Bùi Vân nắm chặt hòn đá, ra sức liệng.



Ánh mắt quần chúng dõi theo hòn đá vẽ một vòng cung, cuối cùng rớt bên góc tường.



………



“HA HA, gì mà hụt dữ dội vậy nè, ta nói, Bùi công tử ngươi nhìn cho cẩn thận đi.” Đám người cười đến nghiêng ngả.



Kỳ thực, nhìn vào đường bay của hòn đá không khó đoán ra, Bùi Vân muốn chọi viên mực ở góc trái phía trên, khổ nỗi hắn mới chơi lần đầu, người lại vừa thấp thỏm vừa căng thẳng, dùng sức không đủ, ném hụt rất xa.



Bùi Vân giữa những tiếng cười lại đỏ mặt, hắn âm thầm không nói không rằng nhặt thêm một hòn ở dưới đất, hung hăng ném.



Hòn đá lại hụt nữa.



Bùi Vân nghiến răng, vẫn muốn nhặt đá, học sinh đứng quanh liền ngăn hắn: “Thôi đừng, Bùi công tử, quy tắc của bọn ta ở đây, mỗi người chỉ có thể chọi một lần, để ngươi chọi hai lần đã là ngoại lệ.”



Mặt Bùi Vân cứng đờ, thấp giọng nói: “Ta chọi một lần nữa.”



Tên học sinh kia chau mày nói, “Xem kiểu ngươi chọi vừa rồi, ném thêm vài lần nữa cũng nhằm nhò gì.”



Bùi Vân dẫu tự mình hiểu rõ, khổ nỗi hắn nuốt không trôi cục tức này, dù sao cũng là mình tự rước lấy.



“Ta — —“



“Bộp!”



Đang khi Bùi Vân cố đâm lao phải theo lao, một âm thanh rõ ràng truyền tới, bọn trẻ quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh theo phản xạ, viên đá nhỏ xíu ấy đã rớt xuống đất. Bên trên là miếng vải vuông vẫn còn đang rúng động. Ở góc trái phía trên của miếng vải, một dấu vết mới toanh nằm ngay giữa trung tâm của hoạ tiết.



“Ủa, xa hơn ta tưởng nha.”



Mọi người đua nhau xoay đầu, trông thấy Viên Phi Phi đang vặn vặn cổ tay.



Trương Ngọc bên cạnh nàng mắt còn trợn to hơn ai hết.



“Ngươi, ngươi đứng từ đây mà ném cũng trúng!?”



Viên Phi Phi liếc hắn một cái, “Ngươi nhìn không thấy sao.”



Bọn trẻ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rốt cuộc bỏ bên Bùi Vân chạy qua bên Viên Phi Phi.



“Chao, chỗ này quả là rất xa.” Một tên học sinh ra đứng cạnh Viên Phi Phi, ngó về phía tường ước lượng.



“Chắc là gặp may thôi chứ, sao lại có thể khéo chọi trúng.”




Học sinh nhao nhao nói: “Ngươi thử chọi lần nữa, chọi lần nữa.”



Viên Phi Phi lười biếng nói: “Không phải đã nói mỗi người chỉ được ném một lần sao.”



Tên học sinh vừa nói lời đó liền phất tay, bảo: “Ngươi khoan lo việc đó, ném một phát xem nào.”



Viên Phi Phi lượm một viên đá lên, sau đó nói với Trương Ngọc: “Nếu lần này mà cũng ném trúng, món đồ có cho ta không.”



Trương Ngọc ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Ném trúng sẽ là của ngươi!”



Lời Trương Ngọc còn chưa bay hết ra, viên đá của Viên Phi Phi đã bắn đi.



“Bộp!” Lại thêm một tiếng rõ ràng, góc phải phía dưới của miếng vải vuông lại bị chọi trúng.



“………”



“A!” Bọn học sinh trông thấy Viên Phi Phi lại ném trúng, vạn phần kinh ngạc.



“Viên Phi ngươi thật là lợi hại!”



“Quá lợi hại đi.”



“………”




Viên Phi Phi cố ra vẻ xem thường cười nói: “Không có gì, may mắn, may mắn thôi.”



Mọi người chẳng ai tin.



“Nói nghe bí quyết đi!”



“Đúng đó, nói cho bọn ta nghe đi!”



Viên Phi Phi đương nhiên sẽ không nói cho bọn chúng nghe sở trường này được luyện từ lúc Mã Bán Tiên còn đem nàng đi chọi tổ chim. Nàng nhanh trí nói: “Đây là ông chủ nhà ta dạy đấy.”



“Ông chủ nhà ngươi?”



“Ờ, Trương Bình.”



“Hắn sao lại là ông chủ nhà ngươi? Không phải cha của ngươi sao? Khuất tiên sinh nói ngươi là tiểu công tử của Trương gia mà.”



“À ……..” Viên Phi Phi cười nhạt một cái, nói: “Là cha của ta, chỉ là từ bé ta đã thích gọi ông ấy là ông chủ.”



Bọn trẻ lười nghĩ đến nhiều chuyện như thế, lập tức nói: “Thế ông ấy dạy ngươi thế nào?”



Viên Phi Phi thuận miệng bảo: “Thì luyện ngày ngày rồi lần ra, ta quên hết rồi.”



Bọn trẻ thất vọng nhìn nàng.



Viên Phi Phi quay qua Trương Ngọc nói, “Nào nào, lấy đồ đưa ta cái đã.”



Trương Ngọc cũng không lôi thôi, đưa ngay ra viên mực và bánh giấm.



“Đây, cho ngươi.”



Viên Phi Phi đón lấy, còn cố ý lầu bầu một câu: “Haizz, ném trật rồi, vốn muốn lấy hai viên mực cơ.”



Trương Ngọc vừa khéo nghe thấy, cười ha ha nói: “Đâu thể để ngươi đắc ý triệt để như vậy.”



Viên Phi Phi cầm lấy bánh giấm, muốn ăn chết đi được, quay qua nói với Trương Ngọc: “Ông chủ nhà ta còn có việc muốn ta làm, ta về trước đây.”



Trương Ngọc gật gù, “Ừ, được.”



Viên Phi Phi nâng niu miếng bánh, một đường về nhà vui sướng lâng lâng.



Ra khỏi thư viện, bước chân của nàng bỗng nhiên chậm lại.



“Ê, ê, qua bên này.” Nàng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Vân bám theo mình ra khỏi cổng, liền gọi hắn qua một bên.



Bùi Vân sắc mặt đã khôi phục đôi chút, tuy vẫn căng thẳng như cũ, nhưng lại có chút khác biệt so với vừa rồi.



“Ngươi — —-“



“Bao — —“



Cùng lúc mở miệng, lại cùng lúc ngừng. Bùi Vân nhìn Viên Phi Phi một cái, khẽ bảo: “Ngươi nói trước đi.”



Viên Phi Phi nhảy hai bước đến trước mắt Bùi Vân, mắt híp lại thành hai đường chỉ mảnh.



“Ta nói này Mít Ướt, ta đến đây là do ông chủ và Khuất Lâm Uyển giao hẹn với nhau rồi. Ngươi mà dám vạch mặt ta, gây phiền toái cho ông chủ nhà ta, ta sẽ xé nát cái mặt này của ngươi ra.”



Bùi Vân ngẩng phắt đầu, ánh mắt của hắn tràn đầy ngỡ ngàng không tin.



Viên Phi Phi tưởng hắn bị sợ điếng người rồi, lại nói: “Đừng nghĩ ta chỉ doạ bậy bạ, ta nói được làm được.”



“Ngươi, ngươi là chỉ muốn nói cái này?” Mặt của Bùi Vân lại mang vẻ đau lòng, hốc mắt cũng đỏ hoe.



Viên Phi Phi khoanh tay, nghĩ ngợi, lấy viên mực trong tay ra tặng cho Bùi Vân.



“Ta cũng không phải là không biết nói chuyện phải trái, thứ này cho ngươi, không phải ngươi muốn nó sao, ngươi cầm xong về sau đừng nói chuyện của ta với ai hết.”



Bùi Vân rốt cuộc nhịn hết nổi, hắn cũng không nhận lấy viên mực, chỉ giận dữ nói với Viên Phi Phi một câu: “Ai thèm nói chuyện của ngươi — —!”



Nói xong hắn quay ngoắt đầu bỏ đi.



Viên Phi Phi nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng của hắn, bụng bảo dạ, thật là vô duyên vô cớ.