Người Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 20: Nước đường đỏ nấu với gừng tươi




Thời điểm Lạc Tử Khâm đến nơi, Trình Du Du sớm đã phát sóng xong rồi, phần nước súp của món bún ốc đều bị cô đem ném vào thùng rác bên ngoài tòa nhà, hiện tại đang tắm trong phòng tắm.

Hôm nay người mở cửa là Chương Tán, từ khi hắn biết được tình bạn giữa bà chủ và thần tượng của hắn, hắn và Lý Tư đã đổi công việc cho nhau, để Lý Tư và Triệu Ngũ làm việc ở nhà hàng thịt nướng, còn hắn thì phụ trách hỗ trợ việc phát sóng trực tiếp với bà chủ.

Sau khi mở cửa, Lạc Tử Khâm liền đối mặt với nụ cười như hoa hướng dương của một gã đàn ông cao 1m8, cùng lúc đó, một mùi vị kỳ quái hướng thẳng phía cô ấy mà xông tới.

Lạc Tử Khâm: "..."

Cô ấy ra sức hít hít mũi và ngửi thấy một mùi vô cùng phức tạp, miễn cưỡng dùng một câu để miêu tả thì đó là: Thối một cách hiếm có. Cho nên vẻ mặt Lạc Tử Khâm khi nhìn Chương Tán không quá thoải mái cho lắm, trong đôi mắt cao quý lạnh lùng hiện lên rõ sự chán ghét.

Chương Tán nhìn thấy vẻ mặt của nữ thần, hẳn cảm thấy bầu trời trong hắn đều sụp đổ rồi, gương mặt hắn ủy khuất còn hơn cả sự oan ức của Đậu Nga*, chỉ tay lên trời mà thề: "Không phải tôi đâu!"

**窦娥冤 (Sự oan ức của Đậu Nga/ Đậu Nga oan): tác phẩm đại biểu của Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, là kịch mục truyền thống của một trong "Trung Quốc thập đại bi kịch". Đây là một vở kịch nổi tiếng, có giá trị văn hoá tương đối cao và có cơ sở quần chúng rộng rãi_ trích từ nhiều nguồn.

"Bà chủ của chúng tôi vừa phát trực tiếp món bún ốc!" Chương Tán không chút do dự mà bán đứng việc kinh doanh của Trình Du Du.

Thế là, khi Trình Du Du tắm xong, cô phát hiện không thấy máy sấy tóc đâu cả, cô lau tóc rồi đi từ phòng bên này sang phòng bên kia, lúc cô đang muốn đi đến kéo ngăn tủ trong phòng khách nơi cô vừa phát trực tiếp, thì cảnh tượng cô nhìn thấy chính là Lạc Tử Khâm đứng ở cửa rất lâu mà không đi vào.

"Sao cậu không vào đi?" Trình Du Du nghiêng đầu hỏi.

Mái tóc ướt đẫm bên bên dưới chiếc khăn màu xanh, những giọt nước chảy dọc xuống cái gáy trắng nõn, thấm ướt cả cổ áo, khuôn mặt sau khi tẩy trang trắng trẻo thuần khiết hơn dáng vẻ quyến rũ khi trang điểm rất nhiều, trông có vẻ gần gũi hơn một chút.

Lạc Tử Khâm cũng nghiêng mặt nhìn qua, nhìn thấy một mỹ nhân vừa mới tắm xong.

Không đợi Lạc Tử Khâm trả lời, Trình Du Du hít mạnh một hơi, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi rất vi diệu mà bình thường chỉ có thể ngửi thấy trong nhà vệ sinh: "Bồn cầu trong nhà bị tắc à?"

Chương Tán từ bên cửa đi lại, khổ tâm nhìn cô: "Bà chủ, tôi xin phép mở quạt điện."

Trình Du Du liền cảm thấy có chút tội lỗi, cô nhờ Chương Tán đưa cho mình cái máy sấy, đồng ý cho hắn mở cửa sổ phòng khách, bật quạt để tăng nhanh tốc độ thông gió.

Khi đi đến một căn phòng khác cạnh hành lang, Lạc Tử Khâm bất chợt hỏi: "Cậu ở phòng nào?"

Lần trước khi cô ấy đến đây là lúc Trình Du Du đang làm việc, mà nơi đó được bài trí theo kiểu nhà hai tầng nên cô ấy tưởng rằng Trình Du Du sống cùng nhân viên của mình.

Trình Du Du mở cửa, mời Lạc Tử Khâm vào căn nhà mà cô đang ở, vẫn là một căn phòng khá rộng rãi, nhưng được bài trí theo phong cách tươi mới và nữa tính hơn.

"Lối này. Bên kia là nơi làm việc và kí túc xá cho nhân viên. Kho hàng của Trình Cẩm cũng ở bên đó, tôi và em ấy thường sống ở chỗ này." Trình Du Du giải thích.

Nhận thấy khoảng cách giữa mình và đối phương, cô chợt nhớ tới độ sát thương sau khi ăn bún ốc, sợ rằng sữa tắm và dầu gội trên người không có tác dụng mấy nên cố tình tránh sang một bên.

Nhìn thấy động tác đó của Trình Du Du, Lạc Tử Khâm cau mày, theo phản xạ hỏi: "Cậu tránh cái gì?"

Hành động nhỏ bị phát hiện, Trình Du Du sững người chốc lát, cô kéo khăn tắm lau tóc, muốn mượn nó che giấu vẻ mặt dưới khăn, một lúc sau mới nói: "Sợ nhiễm mùi đến cậu..."

Nghe được thanh âm nhẹ nhàng yếu ớt như mèo con của cô, Lạc Tử Khâm tiến lên một bước, yên lặng đến gần cô, hơi hơi cúi đầu xuống cổ cô, đôi mắt đen sâu thắm có chút gợn sóng, giọng nói lành lạnh vang lên ở khoảng cách gần bên tai Trình Du Du, hơi thở rơi xuống bên tai phả ra độ ấm: "Rất thơm."

Tựa như một hành động ngẫu nhiên, Trình Du Du giật mình, từ dưới cái khăn ngước lên nhìn Lạc Tử Khâm, cô ấy lúc này đã đứng thẳng trở lại, trên mặt không còn chút dấu vết gì.

Tim Trình Du Du bỗng đập thình thịch. Âm thanh vang lên đó giống như trong lòng cô có một người tí hon bất chợt gõ trống. Cô gấp gáp dời tầm mắt, đôi mắt hoa đào ẩn hiện điều gì đó rất phức tạp: Là ảo giác của cô sao?

Truyện chỉ được đăng tại Watt#pad, những nơi còn lại đều là copy không xin phép.

Tại sao cô luôn có cảm giác mỗi lời nói, mỗi hành động của Lạc Tử Khâm đều có thể bị cô lý giải thành những ý tứ ái muội một cách vi diệu như vậy?

Trình Du Du âm thầm hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay cầm máy sấy tóc siết chặt, vội vội vàng vàng từ chỗ đang đứng thoát ra, giống như cô sợ rằng chậm một giây thì nơi này sẽ xuất hiện một cái lồng, nhốt cô và một người khác ở bên trong mãi mãi.

"Tôi đi sấy tóc trước đã."

Lạc Tử Khâm nhìn theo bóng dáng rời đi của Trình Du Du, bên dưới mái tóc là cái cổ trắng nõn đang được phủ một chiếc khăn lông, phần cổ trắng nõn ấy giờ đây lại nhuộm thêm một chút hồng nhạt. Có vẻ như thịt quả đào đã bắt đầu chín nhưng bên ngoài lại chỉ lộ ra một ít dấu vết, hóa ra, Trình Du Du đối với lời nói của cô ấy cũng không phải là không có cảm giác gì.

Nhận ra được điểm này, nơi đáy mắt Lạc Tử Khâm hiện lên ý cười, nhưng không biết là nghĩ đến đều gì mà cô ấy liền đè mớ cảm xúc này xuống.

Sau khi sấy tóc xong, Trình Du Du và Lạc Tử Khâm ngồi trên ghế sô pha đọc kịch bản, hai người họ cách nhau khoảng một cánh tay, giống như bạn cùng bàn chia bàn để ngồi khi còn đi học. Đồng thời, bọn họ cũng ngầm hiểu nên không đề cập đến chuyện trên mạng hay trên phim trường, cũng không có ý định dùng điện thoại để lên Weibo rước phiền phức, mà chỉ chuyên tâm làm tốt việc trước mắt.

Vừa xem phần nội dung được thêm vào, Trình Du Du vừa vô thức xoa bụng.

Lạc Tử Khâm chú ý đến động tác của cô, liền hỏi: "Đau bụng à?"

Trình Du Du ừ một tiếng, lơ đễnh đáp: "Bà dì đến rồi!"

"Có thuốc không?" Lạc Tử Khâm tuy là nói đến giúp Trình Du Du đối diễn, nhưng thật ra tâm trí của cô cũng không có đặt vào chuyện này. Hỏi xong, cô ấy làm như muốn đứng dậy đi lấy, vì không quen thuộc nơi này nên ánh mắt dò hỏi lại lần nữa rơi xuống trên người Trình Du Du.

Trình Du Du quay người đối diện với Lạc Tử Khâm, có điều ánh mắt vẫn dán chặt vào kịch bản trong tay, cô rõ ràng là muốn diễn đạt những gì mình đang nghe nhưng lại không kịp động đậy tâm trí.

Mãi cho đến khi đọc xong phân cảnh trong kịch bản, cô mới đảo mắt, hậu tri hậu giác nói: "Ừm...à? Không cần, tôi đi nấu nước đường gừng uống là tốt rồi."

**后知后觉 (Hậu tri hậu giác): là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ, phản ứng lại khá chậm.

Lạc Tử Khâm nhìn Trình Du Du không nói lời nào, Trình Du Du không mấy quan tâm đến bụng của mình, cô đưa tay kéo góc áo của Lạc Tử Khâm: "Giúp tôi xem đoạn này đi, tôi có nên..."

Lạc Tử Khâm liếc nhìn cách Trình Du Du dùng đầu ngón tay kéo kéo vạt áo của mình, đầu ngón tay thon dài trắng nõn níu lấy mảnh vải giống như đứa trẻ đang dựa dẫm vào người lớn. Cô ấy hài lòng với trí tưởng tượng của bản thân, nhanh chóng lấy lại phẩm chất nghề nghiệp của mình và kể cho Trình Du Du nghe về kịch bản. Chỉ là trong khi nói chuyện, cô ấy khẽ tiến lại gần Trình Du Du, khoảng cách nhỏ không đến một cánh tay của hai người từ từ thu hẹp rồi chậm rãi biến mất không dấu vết.

Thoát cái đã đến 12h30, đã quá muộn, mà Lạc Tử Khâm lại đến đây một mình, nơi này cũng còn phòng trống nên Trình Du Du để cô ấy ở lại.

Lúc Lạc Tử Khâm đi tắm, Trình Du Du tự pha cho mình một cốc nước gừng. Vị cay nồng của gừng theo hơi nước của nước sôi bay đi, sau khi bỏ hai khối đường đỏ lớn vào nồi, vị ngọt thanh bắt đầu lan tỏa.



Đổ nước đường đỏ vào cái ly cao cao, Trình Du Du cầm cái ly lên, thổi nhẹ rồi uống từng ngụm nhỏ. Vị cay ấm ấm từ đầu lưỡi truyền đến dạ dày, nhưng dường như cách phần bụng dưới khá xa nên hơi ấm không thể truyền đến, cơn đau bụng dưới cũng vì thế mà không hề giảm đi.

Sau khi Lạc Tử Khâm tắm xong đi ra, nhìn thấy Trình Du Du lại ngồi trên ghế sô pha đọc kịch bản, cô ấy vô thức nhìn lên đồng hồ treo trên tường phòng khách nói: "Không phải vừa rồi chúng ta đã thảo luận xong rồi sao?"

Trình Du Du bỏ kịch bản trong tay xuống, xoa xoa bụng đứng dậy, chậm rãi đi về phía phòng ngủ đáp: "Ừm, giờ tôi ngủ đây, chăn gối trong phòng cậu đều là đồ sạch, yên tâm ngủ đi. Ngủ ngon!"

Lạc Tử Khâm vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đôi mày đang cau lại vì đau của Trình Du Du: "Tôi giúp cậu xoa bụng nha?"