Người Ở Bên Tay Trái Tôi

Chương 28




Sau tiết tự học tối, vì phải tới tổ ngữ văn nên khi quay về lớp, tôi chỉ thấy mỗi Trương Dịch ở đấy.

Vài bóng điện đã tắt, chỉ có hàng trên cùng còn bật, phát ra ánh sáng trắng lành lạnh.

Trước mặt cậu là mấy quyển sách và mấy cuốn sổ.

Ánh điện màu trắng khắc họa rõ nét mặt cứng ngắc của cậu ấy.

Vẫn là bộ đồng phục màu xanh đậm, vẫn là chiếc cúc áo được đóng tận trên cùng, vẫn là huy hiệu trường được đeo trên ngực trái.

Vẫn là dáng vẻ tôi quen, khiến tôi chợt nghĩ: Thời gian cứ đứng đó chẳng chịu tiến lên, dường như chưa có gì xảy ra cả.

Nhưng ảo giác cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Lúc tôi thu dọn sách vở chuẩn bị ra khỏi lớp, cậu ấy đột nhiên bước nhanh tới trước mặt tôi.

Bên cạnh bục giảng, trên lối đi chật hẹp, cậu đứng ở nơi đó, ánh mắt sắc lạnh.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mà không nói gì.

Tôi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cậu, lần đầu tiên tôi đủ can đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu ấy: Ngũ quan cân đối rõ ràng, nước da hơi tái, đôi mắt đen và sâu tựa đầm nước không đáy.

Cậu ấy vẫn là một chàng trai tuấn tú.

Nhưng mà gầy quá, xương gò má cao hơn chút, yết hầu càng rõ hơn, gầy đến nỗi khiến người ta đau lòng.

“Cậu ăn tối chưa?” Kỳ lạ thay, giọng tôi dịu dàng hơn tưởng tượng nhiều.

Cậu ấy ngây ra.

“Dạ dày không tốt thì nên ăn cơm đúng giờ, đừng uống nước lạnh.” Tôi phải cố gắng lắm mới không khiến giọng nói bao hàm những sắc thái tình cảm khác.

Ánh mắt cậu ấy lập tức dịu đi.



“Tại sao cậu lại quyên góp món quà tôi tặng?” Giọng cậu ấy cứng nhắc.

“Mấy món đồ cũ thôi, tặng cho bọn trẻ cho đỡ lãng phí, bọn chúng sẽ thích.”

“Đó là quà sinh nhật, không phải đồ bỏ đi.” Giọng cậu đột nhiên trở nên tức giận, lạnh như băng.

Tôi ngẩng đầu, dường như có thể thấy hầu hết thay đổi trên nét mặt của cậu ấy.

Nhìn kỹ lại, tôi có thể thấy chính mình nơi đôi mắt cậu.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ, từ khi nào tôi có gan nhìn thẳng vào nét mặt và dáng vẻ của người trước mắt này?

Và bắt đầu từ khi nào, trong lòng tôi ngoài nỗi đau âm ỉ ban đầu còn có thêm cảm giác thương xót và khoan dung?

Đến tôi cũng chẳng biết đáp án.

Tôi xoay người muốn rời đi.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu ấy đột nhiên vươn tay kéo ống tay áo của tôi: “Đào Oánh, cậu vẫn chưa tha thứ cho tôi sao?”

Tôi ngây ra một lúc, sự thất vọng và buồn rầu thể hiện rất rõ qua giọng nói của cậu ấy, tôi nghĩ không phải tai mình bị hư đó chứ?

Tôi quay đầu chăm chú nhìn cậu ấy, ánh mắt của hai chúng tôi chạm vào nhau trong căn phòng yên tĩnh.

Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sự hoảng sợ trong ánh mắt, có thể cảm giác được rất nhiều lãnh đạm và cố ý xa lánh trong giọng nói, những chuyện đó không liên quan đến mình…

Cổ họng của tôi như bị thứ gì đó ngăn chặn, không biết trả lời thế nào.

Không rõ đã qua bao lâu, tôi mới lên tiếng: “Trương Dịch, cậu đã làm gì mà cần tôi phải tha thứ?”

Thời gian đọng lại trong nháy mắt.

Lúc ấy tôi thật sự không nghe thấy âm thanh của bên ngoài!

Chỉ có sự ngạc nhiên và nghẹn họng của Trương Dịch, tay cậu ấy thả tay áo tôi ra, vô lực buông xuống.

Tôi bước qua cậu ấy, cậu ấy không hề né tránh.

Thậm chí tôi còn cảm nhận được cái lạnh thấu xương khi tay trái tôi đụng phải tay trái cậu ấy —— Dường như từng lỗ chân lông của tôi cũng trở nên lạnh lẽo.

Đi được vài bước tôi quay đầu lại nhìn, thấy cậu ấy vẫn đứng bên cạnh bục giảng không nhúc nhích.

Cuối cùng tôi vẫn quay đi.

Mãi đến lúc đi xa, tôi mới nhận ra không biết trên mặt ướt đẫm tự khi nào.

Tôi thầm mắng mình vô dụng, nhưng dù có cố gắng cỡ nào, tôi vẫn không khống chế được nước mắt của bản thân.

Tối hôm ấy, rốt cuộc tôi cũng nhắc đến tên cậu ấy trong nhật ký.



Đã rất nhiều ngày tôi cố gắng không nhắc đến cậu ấy, nhưng hôm nay, lúc kìm lòng không đặng, cuối cùng tên cậu ấy cũng xuất hiện trên nhật ký của tôi.

Trên nhật ký, tôi nói với cậu ấy: Trương Dịch, thật ra đó là món quà đẹp nhất tôi từng nhận được; Trương Dịch, thật ra quyên tặng nó tôi rất không nỡ; Trương Dịch, thật ra tôi xuýt cho rằng mình không quan tâm cậu nữa; Trương Dịch, thật ra tôi từng thật lòng, thật lòng thích cậu…

Lúc viết tới đây, tôi mơ hồ thấy một thứ gì đó rơi xuống làm ướt tờ giấy.

Nét chữ lan ra và trở thành một vết mờ.

Không biết Trương Dịch có còn nhớ không, hôm nay là sinh nhật của tôi.

Sinh nhật 17 tuổi, ngoài cha mẹ ra, người duy nhất chúc tôi sinh nhật vui vẻ chính là Trịnh Dương.

“Cô bé, sinh nhật vui vẻ nhé.” Anh ấy nói qua đầu dây điện thoại.

Tôi thoáng ngạc nhiên: “Sao anh biết hôm nay sinh nhật em?”

Loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của anh: “Anh từng thấy tờ đăng ký tham gia lớp phụ đạo của em.”

Lòng tôi chợt ấm áp, nhưng vẫn rất mạnh miệng: “Em tổ chức sinh nhật theo Âm lịch.”

“Thật à?” Giọng anh ấy hơi dừng lại vì sửng sốt.

Ở đầu dây bên này tôi cười trộm —— Đương nhiên là tôi lừa anh ấy rồi, bởi vì vừa nãy tôi còn ăn mì trường thọ bà ngoại làm.

Nhưng lừa anh ấy có vẻ vui bởi vì anh ấy sẽ tin thật, điều đó khiến tôi có cảm giác thành tựu.

Sau đó chúng tôi bắt đầu tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, nói qua nói lại, thế mà tôi quên nói cho anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi thật —— Là ngày sinh nhật một năm chỉ có một lần.

Cuối học kỳ, thành tích thi cử của tôi xếp hạng 99 trong ban xã hội.

Đó có thể xem là một con số may mắn, không tính môn Toán, tổng điểm của tôi là 376 điểm.

Giọng Trịnh Dương cực kỳ vui mừng: “Khá đấy Đào Oánh, với thành tích này, chắc chắn em có thể thi vào Phát thanh.”

Tôi rất vui.

Tôi gần như nghĩ rằng mình đã bước được một chân vào cánh cổng trường đại học, nhưng mà không nên quá đắc ý cho nên tôi liên tục nói với bản thân —— Đào Oánh mày phải cố lên, mày nhất định phải cố gắng, mày phải đặt chân còn lại vào cánh cổng trường đại học mới được…

Sức mạnh của việc nhắc mãi quả nhiên là vô tận! Trong suốt những ngày tháng tự nhắc nhở mình, dường như vũ trụ nhỏ của tôi đã hoàn toàn bùng nổ: Mỗi ngày phải đến rạng sáng mới ngủ, học điên cuồng như sắp mất mạng, bắt đầu chăm chỉ ôn tập, lúc mệt rồi sẽ tưởng tượng đến khung cảnh tươi đẹp sau khi thi đỗ đại học —— có thể đến Đài Phát thanh, Đài Truyền hình tự tiến cử bản thân, có thể làm thêm ở nơi nào đó để tích lũy kinh nghiệm, nếu may mắn còn có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh… Nghĩ như vậy sẽ không mệt nữa, hít sâu một hơi hoặc dùng khăn lạnh lau mặt, tôi có thể liều mạng ngồi trước bàn học cho tới sáng mai!

Lúc này bà ngoại vẫn chưa hiểu thi nghệ thuật là gì, nhưng bà có rất nhiều câu hỏi thực tế.

Bà nghiêm túc hỏi tôi: “Tiểu Đào, có phải nếu học ngành này sau này bà có thể thường xuyên thấy cháu trên TV không?”

Tôi gật đầu, bà rõ là vui vẻ: “Vậy thì tốt, như thế dù cháu đi học xa bà vẫn thấy cháu được.”

Dáng vẻ vui mừng của bà lại khiến hốc mắt tôi ươn ướt.



Tôi hỏi bà: “Bà ngoại ơi, nếu cháu học đại học ở xa, bà có nhớ cháu không ạ?”

Bà cười tủm tỉm nhìn tôi: “Đương nhiên là nhớ rồi, nhưng mà Tiểu Đào của chúng ta có tiền đồ là được, bà còn có thể xem cháu trên TV mà, vẫn giống như ở bên cạnh bà thôi.”

Nhưng lúc nói như thế, lòng tôi lại lẳng lặng chua xót, bởi vì lần đầu tiên tôi nhận ra tôi phải xa bà ngoại, xa đến vậy, thậm chí còn không biết bao giờ được về nhà.

Nghĩ như thế, nỗi ưu thương và khổ sở nơi đáy lòng lại dâng lên.

Có điều giáo viên chủ nhiệm và giáo viên văn rất vui trước sự thay đổi của tôi.

Bọn họ tin rằng nhất định tôi sẽ trở thành tân sinh viên, đồng thời cũng quan tâm tôi rất nhiều.

Ánh mắt tha thiết chờ đợi của họ thỉnh thoảng sẽ khiến tôi sợ hãi và lo lắng, sợ rằng tiền đồ không xác định sẽ cô phụ sự quan tâm và ủng hộ của bọn họ.

Về phần Điền Giai Giai, bạn cùng bàn của tôi, cậu ấy giúp đỡ tôi một cách thiết thực hơn: Cậu ấy hỏi tôi những câu hỏi về lịch sử và chính trị trong mọi tiết học.

Cậu ấy dùng cách lặng lẽ như vậy để giúp tôi học bù, nhưng lại cau có từ chối mỗi khi tôi nói “cảm ơn”.

Cậu ấy luôn nói: “Ngồi cùng bàn mà, sao cậu khách sáo thế?”

Chỉ có Trương Dịch là không nói gì, cũng không nhìn tôi lấy một cái.

Đôi khi, khoảnh khắc cậu ấy đi lướt qua, tôi còn cảm nhận được một luồng không khí nhẹ lưu động.

Tôi ngẩng đầu là có thể thấy ánh mắt thẳng tắp của cậu ấy.

Đôi khi tôi đứng trên ban công còn cậu ấy bước xuống cầu thang, tôi vẫn sẽ hơi sững sờ.

Trong những năm tháng dần lắng đọng, tôi sẽ nhớ đến từng nụ cười, từng lời nói của cậu ấy, nhớ dáng vẻ khoan dung không oán tránh khi cậu ấy ngồi bên tay trái của tôi.

Cứ nghĩ mãi, trái tim lại âm ỉ đau, đau như thể bị dao cứa.

Trương Dịch, tôi tưởng mình sẽ không quan tâm, tôi cho rằng mình đã quên rồi, nhưng hóa ra khi trở về thế giới có cậu, tôi lại chẳng thể thờ ơ được.