Người Ở Bên Tay Trái Tôi

Chương 26




Tôi và Trịnh Dương đã thống nhất với nhau sẽ cùng thi vào một trường đại học.

Kỳ nghỉ đông, chúng tôi cùng nhau tham gia một lớp học phụ đạo của khoa Hí kịch, trong một phòng học nho nhỏ trên tầng hai cùng với hai mươi mấy người nữa.

Chúng tôi ngồi cùng một bàn, tôi bên phải anh ấy bên trái.

Tôi muốn đổi lại nhưng anh ấy nhất định không chịu.

“Nam trái nữ phải.” Anh nhấn mạnh.

“Em thuận tay trái!” Tôi tức giận lườm anh ấy một cái.

“Này không quan trọng.” Anh cúi đầu đọc sách, không thèm để ý đến tôi nữa.

Cẩn thận nghe kỹ, anh còn đang đọc đi đọc lại chữ: “Của, của, của…”

Thật ra tôi cảm thấy sự cố chấp của anh ấy rất thú vị, nhưng không cần phải thể hiện sự cảm kích bởi vì tập mãi thành quen —— Nếu không như thế anh ấy đã chẳng phải Trịnh Dương.

Anh là người hiền lành, tốt tính nhưng lại hơi bá đạo.

Đôi khi thấy tôi nổi hứng đùa giỡn, anh sẽ đứng xem rồi cười cười, song anh vẫn nhân nhượng vì anh cảm thấy con trai nên nhường con gái.

Nhưng trong những chuyện quan trọng như thi cử hay học hành, điều anh làm là giúp bạn đưa ra quyết định, cho bạn lời khuyên, thỉnh thoảng hơi bá đạo một chút để kiềm chế sự tùy hứng của bạn —— Đó là điểm mấu chốt của anh ấy, anh ấy không cho phép tôi hành động mạo hiểm hoặc buông thả.

Tựa như một vị quân sư quá đỗi thông minh và cẩn thận nên mới nuông chiều nên một chủ soái ngày càng lười biếng.

Chúng tôi đã thống nhất với nhau sẽ cùng thi vào một trường, chẳng qua mỗi lần nói thế lòng tôi lại không yên: Bởi vì thành tích chuyên ngành và điểm văn hóa của tôi.

Lúc học lên chuyên ngành tôi mới biết thi vào phát thanh dẫn chương trình khó hơn tôi nghĩ nhiều.

Cuộc chiến thi chuyên ngành kéo dài rất lâu, từ vòng sơ khảo đến vòng thứ 3 phải mất nửa tháng.

Ngâm thơ, đọc ngẫu hứng, bình ngẫu hứng, thể hiện ưu điểm, sáng tác, thi tuyển,… Lại không thể chỉ đăng ký vào một trường, vì thế lịch thi chuyên ngành của các trường đại học cứ bị vướng vào nhau.

Thí sinh nào cũng hốt hoảng và mệt mỏi vì phải di chuyển từ Nam tới Bắc.



Nhưng may thay, Trịnh Dương nói: “Cô bé, có anh đây.”

Lập tức yên tâm.

Cảm giác này thật sự kỳ quái: Anh ấy rõ ràng chỉ tầm tuổi tôi nhưng lại dễ dàng khiến người ta tin tưởng đến thế.

Anh ấy còn thích vỗ đầu tôi, thỉnh thoảng lại gõ trán tôi: “Em ngốc à!”

Tôi tức lắm, nện bước nhanh hơn.

Anh ấy nhanh chóng đuổi kịp, vươn tay túm lấy góc áo tôi, hét lên như đang gọi vịt: “Ê ——”

Tôi gạt tay anh ra, giận đùng đùng đi về phía trước.

Anh ấy túm cánh tay tôi lại: “Đừng giận nữa, anh mời em ăn takoyaki nhé.”

Thế là tôi lập tức tha thứ cho anh ấy.

Còn có bắp rang bơ, chuối chiên chấm sốt cà chua, một bát cơm rang 2 tệ hay mì gạo cay, tất cả những thứ đó đều có thể dùng để tha thứ cho anh ấy.

Và cả quán lẩu vỉa hè Đầy Sao trên quảng trường cổng Bắc của Học viện Nghệ thuật với 3 xu một đĩa rau, 5 xu một xiên thịt gà vừa rẻ vừa mang lại ấm áp.

Ăn được một nửa ngẩng đầu lên là có thể thấy những ngôi sao rải rác trên bầu trời, vì thế chúng tôi mới gọi nó là “Quán lẩu Đầy Sao”.

Bình thường chúng tôi hay ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, ăn lẩu, ngắm sao, hạnh phúc nhỏ bé và giản đơn đến thế.

Thỉnh thoảng tôi sẽ thất thần, nghĩ mình đã từng gặp chàng trai trước mặt này ở đâu?

Và không khỏi nhớ tới Trương Dịch, đã không còn hận nữa nhưng còn rất nhiều tiếc nuối —— Thật ra chúng tôi có thể trở thành bạn bè, nhưng đáng tiếc là chúng tôi chưa bao giờ bình đẳng.

Đáng lẽ từ lúc ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy và biết ơn cậu ấy vì đã từng quan tâm tôi, tôi nên biết rằng tình bạn bất bình đẳng như vậy không thể tồn tại vĩnh viễn.

Trịnh Dương không biết quá khứ của tôi, anh ấy chỉ biết tôi là một cô gái an tĩnh, không nói nhiều nhưng rất cố chấp, không hơn.

Cho đến khi Hạ Vi Vi xuất hiện.

Khi cô gái có làn da trắng nõn này đứng trước mặt tôi, chúng tôi xuýt nữa thì không nhận ra nhau.

Trên con đường vắng bóng người do được nghỉ lễ trong khuôn viên Học viện Nghệ thuật, tôi, Trịnh Dương và Hạ Vi Vi đứng nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh mà chẳng ai nói gì.

Trong ánh mắt của Hạ Vi Vi có ngạc nhiên, có sửng sốt, có lẽ còn có cảm xúc khác nữa.

Cậu ta nhìn tôi rồi lại nhìn Trịnh Dương, có chút do dự nói không nên lời.

Trịnh Dương nhìn hai chúng tôi rồi cẩn thận phá vỡ sự yên lặng: “Bạn học của em à?”

“Vâng.” Nét mặt tôi không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Vi Vi.

Trịnh Dương nhìn tôi, rõ ràng có hơi bất đắc dĩ.

Anh ấy xoay người mỉm cười với Hạ Vi Vi: “Chào em.”

“Chào anh.” Hạ Vi Vi đáp, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt luôn dán chặt vào chiếc cặp sách Trịnh Dương cầm giúp tôi.

Cậu ta nhìn Trịnh Dương rồi lại nhìn tôi.



Song tôi vẫn không nói gì, dù Trịnh Dương ám chỉ với tôi thế nào, câu “Xin chào” kia vẫn chẳng thể thốt ra miệng.

Tôi biết ánh mắt mình rất lạnh, lạnh đến nỗi đến bản thân tôi còn phải run lên.

Thậm chí tôi còn biết nguyên nhân của sự đề phòng, sự thù địch của tôi là do tôi tự ti, nhưng tôi không thể đối diện với cậu ta bằng vẻ mặt hiền hòa được!

Cậu ta dựa vào đâu? Mà tôi dựa vào đâu?!

Tôi thừa nhận cho tới tận bây giờ mình vẫn không thể thoát khỏi áp bức của sự tự ti, tôi cứ mãi quẩn quanh trong cái vòng luẩn quẩn này không thể trốn thoát.

Trong mắt Trịnh Dương, tôi vừa ngốc vừa đơn thuần, chính trực mà lại đáng yêu, tôi khỏe mạnh, trong sáng, vô ưu vô lo, nhưng chỉ mình tôi biết đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Thực ra tôi là người mà ngay cả Hạ Vi Vi cũng phải để ý.

Cuối cùng Hạ Vi Vi lên tiếng trước: “Trương Dịch bị bệnh rồi.”

Một tiếng nổ lớn, một cú sốc nặng, tựa như trò “cầu trượt nước” thường chơi hồi bé, vừa lao xuống, những giọt nước bắn tung tóe, nỗi sợ hãi và lạnh lẽo bao vây lấy bạn.

Tôi lập tức ngây ra.

Trương Dịch, một cái tên quá đỗi xa xôi rồi lại quanh quẩn bên tai tôi gần đến vậy —— Xa xôi vì tôi cố gắng kháng cự, gần là bởi tôi chẳng thể quên được, giờ đang đập vào màng nhĩ và thần kinh của tôi.

Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được nỗi đau nhè nhẹ trong tim: Tôi vẫn không thể kháng cự những cảm xúc yêu và ghét đằng sau cái tên này.

Trịnh Dương ngạc nhiên nhìn tôi, tôi đoán nhất định anh ấy có thể thấy được nội tâm đấu tranh, những mâu thuẫn và buồn bã của tôi.

Có lẽ chỉ mất mấy giây, anh ấy từ từ đến gần rồi đặt một tay lên vai tôi.

Cách một lớp quần áo dày, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm dần được rót vào.

Sự trầm mặc của tôi khiến Hạ Vi Vi rất không vừa lòng.

Ngữ điệu của cậu ta dần trở nên cứng rắn hơn: “Bị xuất huyết dạ dày, nghe nói lúc đang học tiết tự học tối thì đột nhiên phun một ngụm máu, kinh khủng lắm.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, muốn xoay người rời đi nhưng lại rất muốn nghe tiếp: Tôi cảm thấy trái tim như đang co thắt, sự đau đớn này quá đỗi rõ ràng, giống như một con cá lạnh lẽo và trơn tuột nhanh chóng lướt qua để lại dấu vết cực kỳ rõ ràng.

Tôi cắn chặt môi, thấy Hạ Vi Vi do dự một chút rồi nhấc chân đi qua tôi.

Lúc đi qua, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên hung hăng trừng tôi: “Đào Oánh, cậu sống tốt phết nhỉ!”

Cậu ta như cắn răng nói ra những lời này, sau đó bước nhanh đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Mỗi bước đi của cậu ta như thể mang trong mình một nỗi uất hận nặng trĩu.

Đó mới là Hạ Vi Vi tôi quen.

Cậu ta là một cô gái khôn khéo, có mục tiêu của mình và có cách để tiếp cận mục tiêu.

Cậu ta ngứa mắt tôi nên mới khắt khe và soi mói.

Nhưng mà không thể xem đó là hư hỏng.

Tôi cảm nhận được nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống.



Thậm chí tôi còn chưa kịp hỏi tại sao Hạ Vi Vi lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn không có cơ hội hỏi Trương Dịch hiện tại thế nào rồi.

Tôi biết tôi chẳng thể hỏi nên lời.

Nhưng mà chỉ mình tôi biết tôi rất lo lắng cho cậu ấy.

Khoảnh khắc ấy, tôi không muốn hận cậu ấy nữa, tôi có thể thỏa hiệp, có thể đầu hàng, chỉ hy vọng cậu ấy sẽ tốt.

Cũng là lúc ấy, Trịnh Dương vươn tay đưa gói khăn giấy qua, trên gói khăn có bông hoa nhỏ màu tím nhạt, nhãn hiệu Tâm Tương Ấn.

Tôi chợt thấy đau đớn từ tận đáy lòng: Là ai ở bên ai, phải yêu như thế nào mới có thể tâm đầu ý hợp?

Nước mắt quá nhiều, lau mãi mà chẳng hết.

Những ký ức ngày xưa chợt hiện ra, nó lướt qua quá nhanh khiến tôi trở tay không kịp.

Những năm tháng vừa vui vừa buồn kia, những tâm sự của tuổi 16, bí mật của giọng nói, có lẽ đó là thật lòng nhỉ? Nhưng sao có thể dễ dàng cô phụ chúng được?

Cuối cùng Trịnh Dương thở dài một tiếng.

Sân trường rất yên tĩnh, cho nên tiếng thở dài của anh ấy mới rõ ràng và đột ngột đến vậy.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi kể cho Trịnh Dương nghe câu chuyện về Trương Dịch.

Nhưng chỉ kể lướt qua, tóm tắt lại thôi, có điều chúng tôi đều là những người nhạy cảm, anh ấy chỉ cần nghĩ kỹ một chút là hiểu được những tình cảm sâu xa đằng sau câu chuyện này.

Anh ấy chỉ lẳng lặng lắng nghe chứ không đánh giá gì.

Đó mới là Trịnh Dương tôi quen, anh ấy không hay nói những lời đả kích người khác, càng không coi thường bất kỳ ai hay những chuyện anh ấy không hiểu.

Anh ấy chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi, tựa như lời Điền Giai Giai từng nói —— Đứng bên cạnh bạn, thưởng thức lẫn nhau.

Chỉ tiếc là năm 17 tuổi ấy tôi không tin tưởng bất kỳ ai: Ngoài người thân ra, tôi không có lý do gì để tin rằng một người khác sẽ đối xử tốt với tôi vô điều kiện.

Tôi dựa vào đâu? Mà người khác dựa vào đâu chứ?