Nhưng bạn đã bao giờ thấy hạnh phúc vỡ tan trong khoảnh khắc, rơi xuống và thoáng qua tựa như pháo hoa chóng tàn hay chưa?
Giống như khinh khí cầu bay lên nhờ khí nóng nhưng chỉ cần thủng một lỗ là có thể rơi xuống.
Khoảnh khắc mọi thứ biến mất, thậm chí một tiếng kêu sợ hãi còn không kịp nói ra.
Sau đó bạn ngẩng đầu lên mà chỉ có thể thấy ánh dương chưa bao giờ thay đổi, vẫn lạnh lùng dừng lại giữa không trung.
Chỉ có ánh nắng ngàn dặm, lạnh lẽo lan tràn trong phòng học nhỏ.
Xung quanh lớp vẫn là tiếng ồn ào như mọi ngày, còn Hạ Vi Vi thì đứng bên cạnh tôi, lớn tiếng nói: “Đào Oánh, cậu có biết mình đã giúp Trương Dịch giành được một chiếc kính viễn vọng không thế?”
Tôi không hiểu ý của cậu ta cho lắm, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Nhưng Hạ Vi Vi vẫn không đi, cậu ta đứng to tiếp tục nói rõ to: “Cậu đi hỏi Trương Dịch mà xem có phải cậu giúp cậu ấy giành được một chiếc kính viễn vọng không?”
Tôi ngẩng đầu lên một lần nữa, lúc này gần như cả lớp đều nghe thấy lời của cậu ta, phòng học ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Ai cũng quay sang nhìn chúng tôi còn tôi thì đang ngơ ngác nhìn Hạ Vi Vi.
Tôi nhìn thấy nắng xuân chói lọi chiếu rọi từ đằng sau Hạ Vi Vi tạo nên hiệu ứng ánh sáng ven [1].
Dưới ánh nắng chói lòa, có một khoảnh khắc nào đó, thậm chí tôi còn chẳng thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu ta.
[1] Ánh sáng ven: nguồn sáng kết hợp hướng chiếu sáng ngược với hướng chiếu sáng bên, tạo ra chung quanh vật chụp đường viền sáng, làm nổi bật đối tượng chụp.
Phải rất nhiều năm về sau khi được học một số kiến thức về phim ảnh, tôi mới biết trong vài đoạn phim ngắn nổi tiếng thường xuyên sử dụng ánh sáng và bóng tối để tạo nên hiệu ứng mang ý nghĩa sâu xa: Ví dụ như khi miêu tả một vai ác thường sẽ đặt anh ta vào bóng tối, chỉ để lộ một giọng nói lạnh lùng thể hiện thay tư tưởng; hay như khi miêu tả một người nửa chính nửa tà, họ sẽ lợi dụng ánh sáng ven để khiến khuôn mặt người đó nửa sáng nửa tối, ám chỉ cuộc đọ sức giữa chính nghĩa và tà ác sâu trong nội tâm của người này.
Có lẽ Hạ Vi Vi của lúc ấy đã vô tình lọt vào hiệu ứng này.
Tôi vẫn không hiểu ý của Hạ Vi Vi.
Nhưng tôi nhìn xung quanh theo bản năng, muốn tìm kiếm ánh mắt của Trương Dịch nhưng cậu ấy không có ở trong lớp.
Tôi nhìn Hạ Vi Vi chằm chằm, nói từng chữ một: “Phiền, cậu, nói, rõ, ràng, một, chút.”
Cậu ta mỉm cười: “Đào Oánh, cậu không xinh đẹp, thành tích lại kém, cậu tưởng Trương Dịch thật sự muốn làm bạn với cậu sao? Cậu cho rằng cậu ấy nói giúp cậu vài lần, cùng cậu thảo luận về những câu chuyện trong sách tức là cậu ấy thích cậu ư? Hai người vốn không cùng một loại người! Cậu ấy sẽ thi đậu một trường đại học danh tiếng còn cậu thì sao? Sau khi tốt nghiệp cậu có thể làm gì? Bằng thành tích này của cậu, cậu có thể đi làm người soát vé xe bus được ấy nhỉ? Hay cậu muốn làm công nhân quét rác? Cậu phải biết rằng cậu ấy đối xử tốt với cậu chỉ vì một vụ cá cược mà thôi, không tin cậu đi hỏi Từ Sướng đi.
Có phải không Từ Sướng ơi? Có phải cậu nói với Trương Dịch chỉ cần cậu ấy dám theo đuổi Đào Oánh thì cậu sẽ thua mất một chiếc kính viễn vọng đúng không? Cậu nói đi…”
Những lời sau đó tôi không nghe rõ nữa, tôi chỉ nghe hiểu một chút: Hóa ra đoạn thời gian tốt đẹp kia chỉ là một âm mưu, chàng trai mà tôi thích lại làm thế chỉ vì một chiếc kính viễn vọng.
Chỉ là một chiếc kính viễn vọng!
Khoảnh khắc ấy, xung quanh yên tĩnh tựa như đỉnh núi băng, lạnh lùng cố chấp không chịu tan ra.
Không có âm thanh gì.
Một thanh âm cũng không có.
Tai tôi ù lên, chỉ có thể nghe thấy:
“Cậu tưởng Trương Dịch muốn làm bạn với cậu thật ư?”
“Hai người vốn không cùng một loại người!”
“Cậu ấy đối xử tốt với cậu chỉ vì một vụ cá cược mà thôi.”
…..
Thế nào là tuyệt vọng đến tột cùng?
Nếu bạn chưa từng gặp, vậy tôi sẽ nói cho bạn biết: Là trái tim đau đớn mãnh liệt sau đó căng lên, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái là chất lỏng màu đỏ hay màu tím sẽ chảy ra.
Tứ chi đã sớm chết lặng, chỉ còn lại ánh mắt ác liệt, tuyệt vọng, không cam lòng xen chút cầu xin như một mũi tên lao vút ra, lướt qua những ánh mắt né tránh xung quanh rồi cắm “Phập” xuống đất.
Tuyệt vọng tột cùng chính là một tờ giấy trắng nõn không tì vết.
Đủ mong manh, đủ sạch sẽ, cũng đủ lãng quên.
Tôi ngẩng đầu trông thấy Trương Dịch đứng ở chỗ cửa lớp, cậu ấy không nói gì, vẻ mặt cứng đờ mất tự nhiên.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cậu ấy cúi đầu, đánh mắt sang một bên, tầm mắt của tôi rơi vào khoảng không.
Trái tim “Phựt” một tiếng như bị chọc thủng một lỗ, từ sưng tấy đến héo khô, cơ thể nhanh chóng mất nước như bị vi khuẩn dịch hạch xâm nhập.
Đến một câu giải thích cũng không có.
Trương Dịch đứng ở nơi đó nhưng một câu giải thích cũng không có!
Không biết qua bao lâu, lúc tuyệt vọng đến vô vọng, bàn tay vốn cứng ngắc, tê dại vì đau nhức của tôi bỗng khôi phục được một chút tri giác.
Không có nước mắt, hốc mắt khô khốc, dây thần kinh thị giác như đang giật lên từng hồi.
Hạ Vi Vi đang nhìn tôi chằm chằm, lông mày khẽ nhướng lên, nước da trắng nõn nà, cậu ta đang khoanh tay, nét mặt đầy hả hê của người chiến thắng.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy |||||
Đó là thắng lợi bị kìm nén đã lâu và khoái cảm khi cuối cùng cũng thắng.
Những thứ đó hóa thành quang ảnh rất nhỏ đột ngột lướt qua khuôn mặt cậu ta.
Tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Không chớp mắt, không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống trong bầu không khí khiến người ta rét lạnh xung quanh.
Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn về phía bóng người cao gầy đứng bên cạnh bục giảng: Đồng phục sẫm màu, cúc áo được cài đến trên cùng, cổ áo sơ mi trắng tinh và phẳng phiu, huy hiệu trường trên ngực trái chợt lóe lên.
Vẫn tựa như một gốc cây bạch dương cao ngất!
Nhưng mà cây bạch dương này, cậu ấy cúi đầu yên lặng trước cái nhìn của tôi và của mọi người.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu ấy cũng cất bước, di chuyển đến trước bàn học một cách cứng ngắc rồi dừng lại.
Ngồi xuống, lấy sách giáo khoa ra, lật từng trang sách một rồi dừng.
Không nói gì, không nhìn ai, thậm chí còn không lật sách nữa.
Ánh mắt trì trệ, những cảm xúc khó tả hiện lên trên khuôn mặt ấy, nhưng tôi đọc không hiểu.
Đã từng, tôi đã từng cho rằng mình có thể đọc hiểu: Sự nhiệt tình của cậu ấy, niềm vui của cậu ấy, sự chân thành của cậu ấy trong lành tựa như bầu không khí sau cơn mưa để chồi non phá đất mọc lên.
Nhưng hôm nay, hóa ra hết thảy suy cho cùng cũng chỉ như bong bóng bay lượn bằng đủ tư thế rồi rơi xuống chẳng hề quyến luyến.
Rõ ràng trái tim đang đau nhói, tay cũng bắt đầu run lên, nhưng tôi chỉ có thể siết chặt cây bút trong tay và cố gắng khiến bản thân trông có vẻ bình tĩnh.
Sự thẫn thờ của tôi khiến nét mặt Hạ Vi Vi trở nên quái dị.
Cậu ta hé miệng muốn nói gì đó nhưng Từ Sướng ở hàng trên đã túm lấy cậu ta.
Hôm ấy, bầu không khí trong lớp vô cùng u ám, nặng nề và đặc quánh lại thành màu trắng đục như axit sunfuric.
Trương Dịch hiếm khi không hay nhìn lên bảng đen.
Lúc tan học, phía sau vang lên đủ tiếng chỉ trỏ bàn tán như có như không mà tôi chỉ có thể thản nhiên coi như không biết.
Không ai biết cơn gió tháng 5 ấm áp và khô ráo chạm vào da thịt lại khiến tôi rùng mình vì lạnh lẽo.
Cơn lạnh xâm nhập vào tận cốt tủy.
Rất lâu sau tôi mới biết tôi thất vọng nhất không phải với Hạ Vi Vi hay Trương Dịch mà là với chính bản thân tôi.
Đúng vậy, tôi chẳng phải đối tượng hay nội dung được chú ý, nếu không có sự tham dự của Trương Dịch, chẳng ai thèm quan tâm câu chuyện này cả —— Trương Dịch, dù sao cũng là chàng trai ưu tú nhất trong lớp, thế mà cậu ấy ngu ngốc đến nỗi đánh cuộc theo đuổi cô gái không bắt mắt nhất trong lớp.
Mà vụ cá cược này cũng trở nên vừa hư vừa thực vì sự quan tâm chân thành của cậu ấy.
Nhưng có lẽ đây mới là chỗ thú vị nhất của câu chuyện này: Trong tưởng tượng của Từ Sướng, theo đuổi một cô gái khó hòa nhập như tôi chẳng khác gì một nỗi sỉ nhục, sao người kiêu ngạo như Trương Dịch có thể đồng ý được, nhưng mà cậu ấy lại đồng ý.
Không ai muốn tìm ra nguyên nhân, chỉ vì tổ hợp bất nhất và hài hước này, thà mất một chiếc kính viễn vọng cũng muốn xem câu chuyện này phát triển thế nào.
Hóa ra tất cả chỉ là một “show thực tế”.
Tôi là diễn viên trong căn phòng thủy tinh, ngu ngốc đến nỗi không nhìn thấy những ánh mắt như hổ rình mồi xung quanh.
Tôi đúng là một trò hề! Hạnh phúc tôi nâng niu đến thế lại chỉ là một màn biểu diễn hoành tráng và lộng lẫy!
Rồi đột nhiên kết thúc vào lúc tôi hoàn toàn không hay biết gì!
Cuối cùng tôi cũng biết: Hóa ra những tiếng huýt sáo, tiếng cười đùa hi hi ha ha trên đường tan học còn có hàm nghĩa khác, chỉ là tôi không biết mà thôi!
Nước mắt trong đáy lòng đột ngột dâng lên như thủy triều, phá vỡ công tắc đóng chặt.
Trên đường về nhà, tôi rẽ vào một khúc cua lớn.
Trên con đường cách ngõ Hoa Thụ Lý rất xa, đằng sau hòn non bộ lởm chởm đá, tôi gào khóc thật to.
Những giọt nước mắt chảy dọc qua kẽ hở bàn tay đang che hai đôi mắt, hai tay dinh dính và ẩm ướt, chợt nhói lên mỗi khi gió thổi qua.
Tiếng khóc quá lớn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng chim tung cánh bay cao vì giật mình.
Nhưng mà nước mắt quá nhiều, tôi không khống chế được.
Mãi một lúc lâu sau.
Đến khi mặt trời xuống núi, đèn đường sáng lên, người dân thành phố ăn xong bắt đầu đi tản bộ ngày càng nhiều, tôi mới kéo chiếc cặp nặng trĩu và trái tim cũng trĩu nặng về nhà.
Đứng trước cú sốc quá đỗi đột ngột, nhà lại chính là bến đỗ duy nhất của tôi.
Mà trước kia tôi chưa bao giờ phát hiện ra.