Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 7: 7: Chương 23




Khoảng thời gian đó cứ nửa thật nửa mơ.



Nhiều khi nhớ lại, nó sẽ hiện lên sinh động như đang ở ngay trước mắt.

Tôi cố gắng ghi lại thật chi tiết những ngày tháng đó một cách sinh động vầ đẹp đẽ nhất vào trong cuốn nhật ký của mình.



Mỗi buổi tối khi trở lại căn phòng của chính mình, lúc lấy nhật ký ra, dường như tôi có thể nhìn thấy Trương Dịch khi ấy, hết lần này đến lần khác giúp đỡ tôi và khiến tôi rung động.

Thực ra tôi cho rằng cậu ấy không cần phải làm như thế.



Bởi vì tôi là một cô gái chẳng được mấy ai quan tâm, tuy không phải ai cũng ghét tôi nhưng mọi người chẳng có lý do gì để nhớ kỹ một cô gái lúc nào cũng ở hạng chót như tôi.



Toàn bộ ấn tượng của mọi người đối với tôi có lẽ chỉ vỏn vẹn trong những lần tôi tự kiểm điểm trước lớp vào mỗi buổi chiều — thường vào lúc này, tôi – người dạy mãi mà không chịu sửa – bởi vì việc sách ngoại khóa bị tịch thu mà phải đọc bản kiểm điểm trước cả lớp.

Nhưng tôi xin thề bằng lương tâm của mình, bởi vì Trương Dịch, vì không muốn cậu ấy coi thường tôi, tôi đã cố gắng hạn chế số lần đọc sách ngoại khóa trên lớp hết sức có thể.



Mặc dù sự lười biếng chỉ chờ chực để thoát ra ngoài khiến tôi chỉ muốn ngủ gật, nhưng mà tôi vẫn cố gắng kìm nén ham muốn đọc sách ngoại khóa lại.

Bởi tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc tôi bị giáo viên bắt được, lúc tôi lên bục giảng đọc bản kiểm điểm, Trương Dịch cậu ấy nhìn thấy chỗ ngồi trống không bên tay phải mình và nhìn tôi đang lúng túng trên bục giảng, trong lòng cậu ấy sẽ thấy thế nào?

Bởi vì thích, thích một cách lặng lẽ và âm thầm, vào một ngày nào đó năm tôi mười sáu tuổi lại có thể thử thay đổi thói quen mà tôi đã dựa vào bấy lâu nay, đây quả thật là kỳ tích!

Nhưng trong cặp tôi vẫn mang theo sách ngoại khóa, mỗi khi không thể chịu đựng được khi học toán, hay vào giữa các tiết học và tiết hoạt động ngoại khóa, tôi sẽ mang ra đọc ngấu nghiến.

Tôi bắt đầu đọc tập hai cuốn.





Chàng trai ở nông thôn Tôn Thiếu Bình chăm chỉ và nhạy cảm, cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba ra làm một thầy giáo dạy cấp hai.



Đến lúc này, tôi vẫn chưa quên được phần mở đầu của tập một, đoạn miêu tả về hai chiếc bánh bao đen.



Tôi nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy một chàng trai đang ở độ tuổi đẹp đẽ nhất, mang theo lòng tự trọng vô cùng mãnh liệt, xuất thân trong một gia đình nghèo khó, chỉ có thể đợi các bạn học sinh ăn hết bánh bao trắng hay bánh bột ngô rồi mới lặng lẽ lấy hai cái bánh bao đen của mình ra.



Trẻ con thời đó phân loại ba loại bánh bao màu sắc khác nhau lần lượt là “châu Âu”, “châu Á” và “châu Phi”, những biệt danh đầy sinh động lại ẩn chứa bao nỗi chua chát.



Dường như tôi có thể nhìn thấy, vào một ngày mưa chồng lên tuyết, một cậu bé đi đến trước gánh quẩy, cầm hai cái bánh của mình rồi quay đầu nhìn chậu nước canh còn thừa ở bên cạnh.



Cậu thấy xung quanh không có ai, bèn lấy thìa múc phần canh hòa lẫn với nước mưa còn sót lại vào bát mình như một tên trộm.



Mưa rơi vào trong chậu, bắn tung tóe trên bề mặt bánh canh của cậu.



Cậu nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống…


Chàng trai nông thôn Tôn Thiếu Bình sống ở một nơi hoàn toàn khác với thế giới của tôi.



Mặc dù cha mẹ không ở bên cạnh nhưng tôi chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền.





Hơn nữa cha mẹ ở nơi xa chung quy cũng cảm thấy đối xử với tôi không tốt nên mỗi lần về nhà là lại mua cho tôi những cuốn sách hay nhất, những món ăn ngon nhất.



Nhưng tôi không rõ trong cuộc sống khốn khó đến vậy, Tôn Thiếu Bình không hề từ bỏ lý tưởng đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, mà sao tôi chưa từng có lý tưởng như thế?

Đối với tôi, thế giới này có lẽ quá nhạt nhẽo và xa lạ.

Lúc tôi đang nghĩ như thế, bên tay trái của tôi chợt xuất hiện một giọng nói: “Cậu đọc sách gì thế?”

Tôi ngoảnh đầu nhìn thấy Trương Dịch.



Cậu ấy nhìn tôi với vẻ tò mò, rồi lại nhìn cuốn sách trên tay tôi.

Tôi nói: “ của Lộ Dao.”

Lúc nói như thế, thật ra tôi rất muốn mỉm cười với cậu ấy nhưng cố gắng lắm mà trông vẫn gượng gạo.

Cậu ấy trở nên hớn hở: “Tôi từng nghe anh họ nhắc đến cuốn sách này rồi, anh ấy mượn ở thư viện trong trường, không ngờ cậu lại có, có thể cho tôi xem qua được không?”


Tôi ngạc nhiên, gật đầu theo bản năng.

Cậu ấy mỉm cười, vươn tay ra, nhận lấy cuốn sách từ tay tôi, lật vài tờ rồi hỏi: “Cậu có tập một không? Tôi muốn đọc từ đầu.”

Tôi gật gật đầu: “Mai tôi mang cho cậu.”

Cậu ấy rất vui vẻ: “Đừng quên đấy nhé.”

Tôi có phần lo lắng: “Nếu cô Vương biết, có khi nào sẽ nói tôi làm hư cậu không?”

Cậu ấy khẽ cười: “Sẽ không đâu, đây cũng là một kiểu học mà.”



Sau đó dừng lại một chút: “Chỉ cần không đọc trong giờ học, chẳng ai có thể can thiệp vào việc chúng ta đọc sách ngoại khóa.”

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ hơi chỉ trích, tôi lại không biết phấn đấu mà đỏ mặt.



Đương nhiên tôi biết những lời này của cậu ấy có ý gì, cậu ấy đang nói cho tôi biết, có một số chuyện, chỉ khi làm đúng lúc đúng chỗ mới có giá trị.

Nhưng cậu ấy đâu biết, đối với tôi sách ngoại khóa có lẽ đã như thuốc phiện vậy — chói lọi, hấp dẫn, xâm nhập vào tận cốt tủy, không thể bỏ được.

Chiều hôm sau, tôi mang tập một cuốn đến cho Trương Dịch.



Cậu ấy cẩn thận cất vào cặp sách, lúc cậu ấy làm như thế, Hạ Vi Vi đã nhìn thấy nhưng chỉ lườm một cái chứ không nói gì cả.

Tan học, tôi một mình đeo cặp sách trên lưng đi về như thường lệ.



Lúc đi đến cổng trường, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.


Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Trương Dịch mỉm cười nói: “Về cùng nhau đi.”

Tôi hơi choáng váng.

Tôi nghĩ, một cô gái như tôi, đáng để cậu ấy tỏ ra thân thiết đến thế ư? Hay là, cậu ấy chỉ bày tỏ lòng cảm kích nồng nhiệt vì tôi đã cho cậu ấy mượn sách?

Nghĩ đến đây, tự tôi cũng cảm thấy suy nghĩ này của mình thật buồn cười, bèn lắc đầu.

Trương Dịch trông thấy, tò mò hỏi: “Cười gì thế?”

Tôi không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cao ráo, sáng sủa, ánh mắt trong sáng, không chứa chút tạp chất nào.

Tôi có chút bối rối, thủy triều trong lòng hết lên lại xuống, thi thoảng sẽ phát ra tiếng động.


Tôi vẫn không lên tiếng, có thể do không biết nên đáp lại cuộc trò chuyện trông có vẻ thân mật này như thế nào.

Cậu ấy đành phải đổi đề tài: “Đào Oánh, chắc cậu từng đọc nhiều sách lắm nhỉ?”

Tôi nhìn cậu ấy, cảm thấy cậu ấy đang không biết nên lựa gì để nói.

Cậu ấy nhìn tôi: “Cậu thích nhất cuốn nào?”



Tôi ngẫm nghĩ một lát: “Chắc là cuốn sách cho cậu mượn ấy, tôi thích cuốn đấy nhất.”

Cậu ấy “Ồ” một tiếng, nói: “Sau này tôi muốn mượn thêm mấy quyển sách, có được không?”

Tôi gật đầu, chuyện này có gì mà không được chứ? Huống chi cậu ấy còn là Trương Dịch.

Đúng lúc này, mấy cậu bạn ở đằng sau vọt lên, bình thường bọn họ khá thân với Trương Dịch, bao gồm Từ Sướng ngồi trước tôi, cậu ta cười hì hì nhìn Trương Dịch: “Ui chao, đi nhanh thế làm gì, trọng sắc khinh bạn à!”

Tôi khó chịu quay đầu sang hướng khác, nghe thấy tiếng cười khẽ của Trương Dịch: “Đừng nói linh tinh.”

Tôi vội vàng bước đi, bỏ lại bọn họ ở phía sau.



Sau khi đi được khoảng mười mét, tôi quay lại nhìn bọn họ.



Bọn họ đang nháy mắt với tôi, Từ Sướng thì huýt sáo một cái thật vang.



Sau đó, ngoài Trương Dịch đang mỉm cười ra, mấy cậu bạn kia lần lượt huýt sáo.

Một lúc sau, bọn họ cưỡi những chiếc xe đạp địa hình nhiều màu sắc lướt qua tôi.



Bầu trời đang dần tối sầm lại, tôi chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy Trương Dịch ngồi trên yên sau xe một cậu bạn nào đó, vẫy tay với tôi khi đi lướt qua.



Cơn gió lạnh suýt nữa thổi bay mũ của cậu, cậu ấy vội đưa tay lên giữ, trông thật là buồn cười.



Dần dần, bọn họ hòa trong vầng sáng của ngọn đèn đường phía xa, trở thành những chấm nhỏ mờ ảo.

Cho đến khi không nhìn thấy được nữa.