Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 17: 17: Chương 61




Nhưng vẫn không thể tránh được cậu ấy —— Tưởng chừng chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa nhưng hôm khai giảng, thế mà tôi lại gặp lại bóng dáng cao ráo, sạch sẽ ấy ở ngay trước cửa lớp!

Trong nháy mắt đó, tôi như ngừng thở ngay tại cửa lớp!

Bởi vì tôi không hề nghĩ đến việc cậu ấy sẽ đăng ký vào lớp ban xã hội!

Ở trường cấp ba nơi số lượng ban tự nhiên đang tăng cao, ban xã hội như thế giới thứ ba vậy —— bạn có thể sống nhưng chưa chắc sẽ sống tốt; bạn có thể trưởng thành nhưng chưa chắc có đủ canxi, magie, kẽm, selen và vitamin.



Học sinh ban tự nhiên là những người có thể thành thủ khoa kỳ thi đại học, có trọng trách mang vinh dự về cho trường.



Mà chúng tôi, có thể đậu đại học là tốt lắm rồi.

Cho nên việc Trương Dịch đăng kí ban xã hội đã gây xôn xao dư luận —— Nghe nói hôm đó trên văn phòng, Trương Dịch rất cứng đầu.

Chủ nhiệm lớp tỏ ra bất lực: “Thật đáng tiếc khi em đăng kí ban xã hội, em là hạt giống trường ta nuôi dưỡng để thi đậu Bắc Đại đấy!”

“Vậy thì vào khoa Ngữ văn của Bắc Đại ạ, khoa đó cũng nổi tiếng.” Giọng điệu của Trương Dịch vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm.

“Em muốn học gì thầy cô không can thiệp được, nhưng em cũng biết tình huống của trường ta rồi đó.



Nhiều năm nay, sinh viên ban tự nhiên vẫn luôn xuất sắc hơn.” Chủ nhiệm bực bội gãi đầu.

“Vậy thì em sẽ là học sinh đầu tiên của ban xã hội đậu một trường đại học danh giá ạ.” Cậu vẫn tự tin như vậy.

Nhìn dáng vẻ đó của cậu, rốt cuộc chủ nhiệm cũng từ bỏ việc khuyên giải.

Có nhiều người không hiểu hành động này của Trương Dịch, song cũng có người nói Trương Dịch rất thông minh —— Xuất sắc nhất trong một tập thể bình thường là có thể xuất sắc cỡ nào nữa? Nói cho cùng thì thi đại học không phải là giải đấu lớn, và giải nhất thì không bao giờ vắng mặt.



Là như thế sao? Tôi không rõ nữa.

Tất cả những gì tôi biết là cậu ấy ngồi ở nửa cuối lớp, khi tôi bước vào, cậu ấy luôn nhìn chằm chằm tôi.



Tôi đi ngang qua trước mặt cậu ấy, liếc mắt là có thể thấy: Cậu ấy ngồi gần cửa sau của lớp, sống lưng thẳng tắp.

Và tôi giả vờ như không thấy.

Bởi vì người này có quan hệ gì với tôi? Không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè, cả hai chúng tôi đều là người dưng.



Hơn nữa, lớp mới mang đến cho tôi một niềm vui nho nhỏ: Lớp xã hội chỉ có 53 học sinh, phòng học rộng rãi sáng sủa, khoảng cách giữa các bàn rất lớn, cuối cùng thì tôi sẽ không đụng vào cánh tay của người khác nữa, sẽ không bị xấu hổ.

Bạn cùng bàn mới của tôi tên là Điền Giai Giai, cô ấy ngồi bên phải tôi.

Điền Giai Giai là một cô gái nói năng rất lanh lợi.



Giọng của cô ấy cứ như những hạt đậu giòn rơi trên bàn, đan xen vào nhau, vô cùng dễ nghe.



Ban đầu lúc chọn chỗ, tôi chọn chỗ gần cửa sổ, khi bước vào lớp, cô ấy nhìn xung quanh rồi xách cặp đi tới gần tôi không chút do dự.


Cô ấy đặt chiếc cặp có vẻ nặng xuống bàn, còn chưa nói gì đã cười rồi.



Cô ấy nói: “Chào cậu, tớ tên là Điền Giai Giai, cậu tên gì?”

Tôi đáp: “Tớ tên Đào Oánh.”

Cô ấy “ồ” một tiếng, nói: “Rất vui khi được làm quen với cậu.”

Lúc nói chuyện, cô ấy hay nhìn vào đôi mắt tôi, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành qua đôi mắt của cô ấy.



Tôi cười trong lòng, nhìn phản ứng là biết cô ấy chưa từng nghe qua tên của tôi.



Đương nhiên, chuyện này cũng dễ hiểu —— Tuy câu chuyện hồi học lớp 10-12 của tôi hơi xấu hổ nhưng cũng đã qua rồi.



Chắc chắn người như tôi không bao giờ có tố chất trở thành nhân vật nữ chính trong những câu chuyện ở trường học, cho nên chuyện của tôi quá là bình thường, thậm chí còn không có cơ hội truyền đi hay kể lại.

Sau này mới biết, Điền Giai Giai ngồi cùng bàn tôi là học sinh chuyển trường.

“Chuyển nhà, học ở đây cũng tiện hơn.” Cô ấy giải thích như thế, khóe mắt cong cong, đẹp như hoa hướng dương.

Tôi thực sự cảm ơn trời đất đã cho tôi ngồi cùng bàn với một người như vậy: Thiện lương, nhiệt tình, ưu tú mà bình tĩnh, hơn nữa còn đáng yêu.

Cô ấy có mái tóc ngắn, không cao nhưng rất thanh tú.




Cô ấy có làn da trắng nõn, đường nét thanh tú, và khi cười lên sẽ để lộ hai chiếc răng khểnh nho nhỏ.





Đôi mắt sáng ngời, trong như ngọc.



Có nhiều bạn nam viết thư tình cho cô ấy, là bạn cùng bàn nên tôi được đọc rất nhiều.



Tuy nhiên cô ấy không nói gì mà chỉ im lặng nhận từng bức thư một.

Thấy tôi có vẻ tò mò, cô ấy kiên nhẫn giải thích: “Đây là một kiểu tôn trọng.



Mẹ tớ nói, một ngày nào đó khi tớ trưởng thành, lúc đọc lại những bức thư này tớ sẽ thấy cảm kích vì đã từng có người thích mình.”

Lòng tôi thầm rung động, tôi mở to mắt chăm chú nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy cô ấy thật hạnh phúc khi có người mẹ đáng yêu như vậy.



Sau đó tôi tò mò hỏi: “Những bạn nam đó không tốt sao?”

“Bọn họ không phải là kiểu người tớ thích.



Tớ thích những người lẳng lặng bên cạnh tớ, cùng tớ trưởng thành, cùng tớ vui đùa.



Tụi tớ sẽ cùng tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau sau đó mới có cảm giác với nhau!” Cô ấy chớp chớp mắt, cười rõ là ngây thơ hồn nhiên.

“Ồ…” Tôi hiểu ra: “Ý cậu là thanh mai trúc mã hả?”

“Đúng thế!” Cô ấy cười vui vẻ: “Bên kia kìa!”

Cô ấy đưa tay chỉ thẳng vào góc phía sau bên phải lớp học.




Tôi ngẩng đầu nhìn, bỗng nhìn trực diện.

Đột nhiên tôi ngây người.



Chủ nhân của ánh mắt kia cũng sững sờ.

Chúng tôi nhìn nhau theo đường chéo của lớp.



Trong đôi mắt đó có chút giật mình, có nghi ngờ do dự, có hoảng sợ né tránh… Chỉ là một ánh mắt mà sao trong khoảnh khắc ấy lại bộc lộ nhiều biểu cảm như vậy.

Tôi hoàn toàn cứng đờ.

16 tuổi, tôi vẫn chưa hiểu những bí mật của việc yêu thầm, còn chưa hiểu ý nghĩa của một câu nói, một ánh mắt, một cử chỉ.



Tôi sợ ngây người bởi vì một ánh mắt —— Điều mà tôi cố tình tránh có phải là điều tôi cần phải đối mặt?

Điền Giai Giai nhìn tôi, lại quay đầu nhìn hướng đối diện, chỉ trong một giây: “Cậu nhìn gì vậy?”

Tô không biết phải trả lời sao.

Trong lòng như có vô số chiếc răng nhỏ cắn từng chút từng chút, không đau nhưng càng khiến tôi khó thở.

“Cậu quen Doãn Quốc Đống à?” Cô ấy hoang mang hỏi.

“Ai cơ?” Tôi hơi choáng váng.

“Doãn Quốc Đống ấy, ngồi cùng bàn với Trương Dịch, cứ tưởng các cậu thân nhau lắm chứ…” Cô ấy quay đầu lại nhìn, “Lạ thật, cậu ấy không nói gì cả.”

Mắt tôi dần dần mở to ra, hóa ra —— không phải là cậu ấy.

Trái tim tôi cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.