Người Nổi Tiếng

Chương 19: Ngư Dương




Đêm đó, Tiêu Lâm và Trần Chí Thanh, hai người đàn ông cao một mét tám, ôm nhau chui rúc trên chiếc giường chật chội sắp hỏng của Tiêu Lâm cả một đêm, sáng sớm hôm sau, Tiêu Lâm thu dọn qua loa vài bộ quần áo rồi cùng Trần Chí Thanh ngồi máy bay đến Thượng Hải.

Đây là lần thứ hai cậu tới Thượng Hải, cậu từng ở đây trong vài ngày quay phim ngắn ngủi, nhưng sau khi xong việc đã lập tức rời khỏi nên thực ra cậu cũng không có nhiều ấn tượng với thành phố này.

Giữa tháng tư, thời tiết Thượng Hải rất ấm áp, trên đường đâu đâu cũng bắt gặp những thanh niên mặc áo ngắn tay, tất nhiên vẫn có các bác trai, bác gái mặc áo khoác lông.

Trần Chí Thanh đưa cậu đến một khách sạn cao cấp bên sông Hoàng Phố, căn phòng được trang trí cực kì sang trọng, đứng trước cửa sổ sát đất có thể ngắm cảnh đêm của dòng sông.

Cậu sắp xếp xong hành lí rồi đứng trước cửa sổ ngẩn người nhìn chiếc tàu trên sông, Trần Chí Thanh đột nhiên đi tới, ôm lấy cậu từ phía sau, hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

"Tôi đang cảm nhận cuộc sống xa hoa của người có tiền." Cậu đáp lại.

Trần Chí Thanh dường như bị cậu chọc cười, cậu cảm thấy sau lưng truyền đến một hồi rung động rất nhỏ.

"Tôi đã đọc kịch bản của "Ngư Dương", thế nào, cậu có tin rằng mình sẽ diễn tốt không?" Trần Chí Thanh hỏi.

"Không," cậu thành thật lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, lại còn là loại đề tài này, một chút nền tảng tôi cũng không có."

Cậu xoay người, vòng tay ôm lấy thắt lưng Trần Chí Thanh, ngẩng đầu nhìn Trần Chí Thanh, "Hơn nữa Tiểu Dã lại là đứa trẻ lớn lên trong một con hẻm nhỏ ở Thượng Hải, tôi là người phương Bắc, tôi sợ diễn không tốt."

Trần Chí Thanh xoa đầu cậu lại, "Người trước mặt cậu cũng lớn lên trong ngõ hẻm đấy."

Cậu có chút kinh ngạc: "Anh? Anh lớn lên trong hẻm nhỏ? Tôi còn tưởng anh lớn lên cạnh sông Hoàng Phố."

Trần Chí Thanh nở nụ cười, đáp: "Khi còn nhỏ, tôi sống cùng ông bà ngoại vài năm trong những con hẻm ở Bến Thượng Hải."

"Anh kể cho tôi nghe mấy chuyện lúc nhỏ của anh đi."

Trần Chí Thanh cúi đầu nhìn cậu chăm chú một lát, nói: "Mai tôi dẫn cậu đi mua đồ trong mấy con hẻm ở Thượng Hải để cậu tìm cảm giác."

Anh không muốn nói chứ gì.

Cậu dẩu môi, nói: "Được rồi, chỉ có điều Tiểu Dã cậu ấy... thực sự rất khổ sở..."

Trần Chí Thanh không nói nữa, chỉ ôm cậu, lặng lẽ nhìn dòng sông xa xa phía trước.

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.

Hôm sau, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, Thượng Hải là thành phố phía nam, nhiệt độ cao hơn Bắc Kinh vài độ, Trần Chí Thanh đã cởi chiếc áo khoác len dày cộp, chỉ mặc một chiếc sơmi màu xám nhạt phối cùng quần tây đen, Tiêu Lâm cũng thay trang phục mùa đông, mặc áo hoodie trắng cùng quần jean xanh, đứng cạnh Trần Chí Thanh rạng rỡ như một sinh viên chính hiệu.

Trần Chí Thanh đã đổi xe từ Maybach* thành Bugatti*, có vẻ hắn đặc biệt thích những mẫu xe màu đen, đường cong uyển chuyển của những chiếc xe thể thao hạng sang kết hợp với sắc đen trầm lắng, vừa khiêm tốn lại xa hoa.

Có người đàn ông nào lại không thích xe hơi chứ? Tiêu Lâm đứng ngoài cửa xe lập tức cảm thấy choáng váng.

"Tôi C——"

Cậu chưa kịp thốt ra câu chửi thề nào thì bàn tay của Trần Chí Thanh đã đặt lên gáy cậu.

Cậu đổi chủ đề, quay đầu nở nụ cười lấy lòng Trần Chí Thanh, "Sao anh giàu thế?"

Trần Chí Thanh bị bộ dạng của cậu làm cho buồn cười, chỉ vào chiếc xe nói: "Sao cậu không lái thử đi?"

"Có thể chứ?!" Cậu hơi kích động.

Trần Chí Thanh gật đầu: "Tại sao lại không? Cậu muốn thì lái đi."

Cậu lưu luyến nhìn chằm chằm ghế lái một lúc, cuối cũng vẫn lắc đầu: "Quên đi, dù sao tôi cũng không biết anh muốn đưa tôi đi đâu, hơn nữa xe của anh rất đắt tiền, lỡ tôi sơ ý làm trầy xước thì anh có bán tôi đi cũng không thể bồi thường nổi."

Trần Chí Thanh xoa bóp cổ cậu, thản nhiên nói: "Không thử làm sao biết được?"

"A, a?" Cậu có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trần Chí Thanh.

Thử cái gì? Thử xem cậu có thể làm trầy xước xe của anh ta không? Hay là thử bán cậu xem có đủ đền bù không?

Lão già sẽ chơi chiêu này, luôn nói chuyện mơ mơ hồ hồ, khiến cậu phải liên tục phỏng đoán suy nghĩ thật sự của anh ta, một tay mơ như cậu sao có thể là đối thủ của lão khốn này?! Cậu cứ không tiếp chuyện đấy xem lão khốn này có thể làm gì.

"Hôm nay chúng ta đi đâu?" Treo nụ cười lên mặt, cậu gượng gạo đổi chủ đề.

Trần Chí Thanh đưa tay vân vê khóe môi cậu, trong mắt là sự mờ ám không rõ: "Lên xe đi, đưa cậu tới xem Ngư Dương."

Phố Trung Hoài Hải là một trong những con phố buôn bán sầm uất nhất Thượng Hải, Ngư Dương nằm trong một ngõ nhỏ kín đáo đằng sau con phố này, Ngư Dương là hẻm cổ có lịch sử hơn 100 năm, là hẻm nổi tiếng nhất ở Tô Giới Pháp lúc bấy giờ, Ngư Dương cũng từng có quá khứ huy hoàng chói lọi, nhưng trăm năm trôi qua nơi này chỉ còn lại vài ngôi nhà cũ nát.

Hai bên đường Trung Hoài Hải trồng đầy những cây ngô đồng cao lớn của Pháp, những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi cành lá xum xuê tươi tốt, bóng cây lắc lư che kín những cửa hàng bách hóa cao cấp và các cao ốc văn phòng, nam nữ thanh niên ăn mặc thời thượng qua lại liên miên không dứt.

Mà phía sau ngã tư đường phồn hoa nhộn nhịp lại lẳng lặng tọa lạc một ngõ nhỏ đã trải qua quãng thời gian hàng trăm năm.

Phồn hoa và đổ nát cùng tồn tại, đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Lâm về Thượng Hải, rất mê hoặc cũng rất lãng mạn.

Sau khi đỗ xe, Trần Chí Thanh dẫn cậu vào ngõ 100 đường Nam Xương, đó là một con ngõ nhỏ cũ kĩ sạch sẽ, hai bên là các phiến đá xanh xây nên những ngôi nhà cổ Thạch Khố Môn*, vài viên gạch ốp tường đã vỡ nát, vài viên khác thì được tân trang lại, trong ngõ rất thưa người, thỉnh thoảng có ông lão tóc bạc phơ chống gậy chậm chạp đi ngang qua.

Tiêu Lâm đưa tay vuốt ve phiến đá màu xanh, tiếp tục vào sâu hơn.

Sâu trong ngõ dựng mấy chiếc xe đạp xưa cũ, dựa vào hình thức có lẽ là đồ của vài thập niên trước, Tiêu Lâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu cơ man những sào phơi quần áo ngang dọc chồng chéo, trên sào còn treo nhiều quần áo vẫn đang nhỏ nước.

Xung quanh im ắng, thời gian dường như cũng lặng lẽ ngừng lại trong ngõ sâu, chờ cậu tìm kiếm.

Đây cũng là nơi Tiểu Dã lớn lên, cổ xưa, đổ nát, yên tĩnh, lãng mạn.

"Vì sao lại gọi chỗ này là Ngư Dương?" Cậu xoay người nắm tay Trần Chí Thanh, nhỏ giọng hỏi.

Trần Chí Thanh nắm tay cậu, trầm giọng nói: "Nơi này và ngõ 567 ở mặt sau phố Trung Hoài Hải đều gọi là Ngư Dương, đây là Ngư Dương cũ, còn ở Trung Hoài Hải là Ngư Dương mới, cả hai đều được xây dựng bởi ngân hàng từ thiện ở huyện Ngư Dương, Thiên Tân, nên gọi là Ngư Dương, xây từ năm 1912 đến giờ đã hơn 100 năm."

"Hơn 100 năm, cổ thật đấy, nhưng cái tên "Ngư Dương" này thực sự rất êm tai." Cậu kéo Trần Chí Thanh tiếp tục đi về phía trước, giọng vẫn rất nhỏ.

"Bạch Cư Dị có câu thơ, "Ngư Dương bề cổ động địa lai, Kinh phá Nghê Thường Vũ Y khúc"*, linh cảm sáng tác hẳn là xuất phát từ nơi này," Trần Chí Thanh nói xong đột nhiên kéo cậu quay về lồng ngực mình, hỏi: "Cậu nói chuyện nhỏ như vậy để làm gì?"

* Đây là hai câu thơ trong danh tác "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị.

Hán Việt

Ngư Dương bề cổ động địa lai,

Kinh phá "Nghê thường vũ y" khúc.

* Dịch nghĩa

Tiếng trống trận Ngư Dương bỗng dậy đất kéo đến,

Làm cho điệu múa "Nghê thường vũ y" tan tác kinh hoàng.

* Dịch thơ của Tản Đà

Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến

Khúc Nghê Thường tan biến như không

Cậu ngẩng đầu lộ ra nụ cười trẻ con, "Tôi chỉ cảm thấy chỗ này thật yên tĩnh, có không khí, tôi không muốn phá hỏng nên anh cũng nói nhỏ một chút đi."

Cậu thường xuyên để lộ nụ cười trẻ con như vậy, có thể chính cậu cũng không nhận ra, khi cười rộ lên đôi mắt đẹp sẽ nheo lại, ngay cả nốt tàn nhang nhỏ dưới khóe mắt cũng trở nên sống động, Trần Chí Thanh ôm cậu, dựa trên cánh cửa gỗ phai màu cũ nát, hỏi: "Vậy cậu có muốn làm chuyện gì đó để càng có không khí hơn không?"

Anh ta đang dụ dỗ mình, anh ta đang dụ dỗ mình, lão già này đang dụ dỗ mình!!

Cậu không ngừng nhắc nhở bản thân trong lòng, không được mắc mưu, không được mắc mưu, nhưng nhìn đôi mắt đượm ý cười của Trần Chí Thanh, cậu vẫn không kiềm chế được, ôm lấy cổ hắn hôn lên.

Trong con ngõ nhỏ không một bóng người, bọn họ ôm nhau hôn nhau, phả hơi thở nóng bỏng run rẩy lên chóp mũi đối phương, cậu dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hết thảy những đường vân trên đôi môi Trần Chí Thanh, Trần Chí Thanh ôm siết cậu, mạnh mẽ cạy mở khe hở giữa môi răng, thăm dò khoang miệng cậu, hô hấp của cậu bắt đầu rối loạn, cánh tay mềm nhũn treo trên cổ Trần Chí Thanh, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Trời đột nhiên đổ mưa, ban đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ, chớp mắt sau đã biến thành mưa tầm tã, cậu hét to một tiếng, kéo Trần Chí Thanh chạy sâu vào trong ngõ, giọt mưa rơi tràn vào những vết nứt và các mảng rêu xanh bám trên con đường nhỏ, quần áo hai người ướt đẫm, lầu tránh mưa* ở ngay phía trước.

* Lầu tránh mưa: Mình cũng chưa biết ở bên mình gọi chỗ này là gì nên tạm để như vậy.



Cậu nhanh chân chạy tới đó, lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một lực cực lớn, cậu nghi ngờ quay đầu lại, giây tiếp theo đã bị Trần Chí Thanh đẩy mạnh vào tường.

"Có chuyện gì.... Ưm..."

Trần Chí Thanh không cho cậu thời gian nói chuyện, hai tay nâng mặt cậu lên ngăn chặn bờ môi cậu.

Khuôn mặt cậu vẫn ướt nước mưa, mắt không thể mở hoàn toàn, Trần Chí Thanh hôn cậu rất vội vã, cậu nếm được vị nước mưa, chiếc lưỡi bá đạo cuốn theo mưa xuân vào khoang miệng cậu vỗ về liếm mút đầu lưỡi cậu, cậu chẳng có sức phản kháng, cũng không muốn phản kháng, đành phải ngẩng đầu, nuốt hết nước mưa cùng nước bọt ướt át của hai người.

Trần Chí Thanh đè ép cậu, bàn tay men theo vạt áo luồn vào trong đặt lên eo cậu, da thịt chỗ đó nhẵn nhụi mẫn cảm, cậu hừ một tiếng, lại bị Trần Chí Thanh ôm chặt hơn.

Trời đã nhá nhem tối, mưa vẫn rơi không ngừng, dưới mái vòm tối tăm ẩm ướt, cậu rõ ràng cảm nhận được phản ứng chân thực nhất của Trần Chí Thanh, nhiệt tình như vậy, đối với mình là không thể nghi ngờ.

"Trần Chí Thanh, anh cứng rồi." Cậu thoát khỏi nụ hôn nghẹt thở của Trần Chí Thanh, nhìn Trần Chí Thanh cười đầy đắc ý, lém lỉnh.

Trần Chí Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Vật nhỏ, cậu cũng chẳng khá hơn đâu."