Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 67




NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P67)



Tác giả: Hà Phong Xuy



Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang



Chương 24: Là chiến lược kinh doanh cả



“Dượng, lại là việc tốt của dượng nhỉ?”



Soái Ninh cười đểu với Vạn Hồng Ba, không hề có dáng vẻ con cháu mà giống chủ nợ nham hiểm hơn.



Xét về nham hiểm thì Vạn Hồng Ba là đại tiền bối của cô, còn nham hiểm đến “thiên nhiên khứ điêu sức”, “xuân phong vô hình tích”[1], vẻ mặt đau đớn đầy chính trực.



“Ninh Ninh, cháu khoe khoang tứ tung trên mạng, nhiều người thấy như vậy, ba cháu sao có thể không biết?”



Soái Ninh chuyên trị bọn bạch liên, không phân biệt già trẻ, ra một đòn công khai.



“Nếu không ai xúi giục, ba cùng lắm là gọi cháu về nhà mắng một trận, làm sao phải gọi lên tận văn phòng để sạc? Người có thể mách lẻo với ổng cũng chỉ có dượng thôi, dượng đại nhân thân yêu của cháu.”



Vạn Hồng Ba “hợp lý” mà giận ra mặt: “Mày thật quá đáng, dượng là người thân của mày, có thể bao dung tha thứ mày, nhưng cái tính ngang ngược ương bướng như mày mà ra đường sớm muộn cũng gặp hạn!”



“Vậy nên dượng cho cháu gặp đủ hạn ở nhà luôn, để rút kinh nghiệm, ra ngoài khỏi gặp nữa phải không ạ?”



“Con nhỏ này! Dượng làm như vậy là quan tâm mày! Ba mày nói đúng, mày quá thiếu giáo dục, không quản nghiêm hơn, cả nhà đều sẽ bị vạ lây!”



Thôi Minh Trí cho rằng Soái Ninh đuối lý, khí thế có ác liệt hơn cũng không giành phần thắng, chợt thấy cô cười ha ha như thể đã nắm chắc thắng lợi.



“Dượng, cảm ơn dượng đã quan tâm cháu như vậy. Để đáp lại ý tốt của dượng, cháu cũng phải quan tâm tình hình gia đình dượng chút ạ.”



Cô cầm điện thoại, mở ra một mớ ảnh đưa cho ông ta.



Thôi Minh Trí tò mò lắm, nhưng đó hiển nhiên là thứ đem đến tai hoạ, có cho thêm trăm lá gan cũng không dám xem, hắn bắt chước nhân viên bán hàng trong shop biết ý tránh mặt mỗi khi khách hàng bấm mật mã thẻ tín dụng, quay đầu đi.



Hắn bỏ lỡ vẻ mặt biến hoá như tuyết lở của Vạn Hồng Ba nhưng nghe tiếng cũng biết ông ta bị Soái Ninh chơi một vố.



“Đây, đây là ở đâu ra?”




Ảnh chụp cảnh nam nữ ở hộp đêm chơi bời thác loạn, cảnh tượng bừa bãi khiến Vạn Hồng Ba đột nhiên thất sắc, lọt vào khung hình có cả Vạn Lệ Lệ con gái thứ hai của lão.



Soái Ninh tốt bụng giải thích: “Quán này tên là Hoàng Hậu Giá Lâm, là tiệm ngưu lang nổi tiếng bên Tokyo, chị Lệ Lệ là hội viên hạng bạch kim của họ, mỗi năm tiêu vào đấy 50 triệu yen. Tháng 10 năm trước còn chi 20 triệu yen mừng sinh nhật thằng đầu bảng, ra tay rộng rãi như vậy, cháu tuyệt đối không so được.”



Vạn Hồng Ba nhìn cô sắc bén, cuối cùng cũng thò ra tim rắn.



“Mày cho người điều tra con tao?”



Soái Ninh ăn miếng trả miếng, giả giọng người tốt: “Toàn là chị em họ của cháu, cháu phải quan tâm chứ ạ. Cuộc sống của họ đều muôn màu muôn vẻ, phong phú hơn cháu nhiều, đặc biệt là chị Lệ Lệ, dượng không biết chỉ (chị ấy) mê tiệm ngưu lang kia thế nào đâu. Có khi anh rể ở nhà, chỉ không đi được, bèn bỏ thuốc ngủ vào thức ăn, chờ anh rể ngủ rồi mới đi. Chỉ thường xuyên qua đêm bên ngoài, trời sáng lại về nhà chuẩn bị bữa sáng cho chồng con, bên gia đình bên vui chơi không bỏ lỡ bên nào, cháu khỏi nói, phục cực kỳ luôn á.”



Những lời này Thôi Minh Trí làm người ngoài nghe xong cũng kinh hết cả hãi. Hắn biết con gái thứ hai của Vạn Hồng Ba còn trẻ mà lấy ông chồng doanh nhân Nhật gốc Hoa lớn hơn cô hai mươi mấy tuổi.



Ông già kia là đối tác làm ăn quan trọng của Vạn Hồng Ba, hai nhà vì củng cố quan hệ mà kết liên minh bằng hôn nhân. Cô chiêu thứ hai nhà họ Vạn đang thiếu nữ xuân thì, tất nhiên không cam lòng làm vợ ông già phì nộn, có vụng trộm gì cũng hợp tình hợp lý thôi. Đáng sợ chính là Soái Ninh còn cho người ra tận nước ngoài thu thập tin tình báo, biến việc chị họ đánh mất đức hạnh thành lợi thế trong cuộc tranh đoạt ngầm. Bên trong hào môn quả thực chỉ lợi ích là cao nhất, tình cảm gia đình gạt tuốt sang bên.



Chuyện này cũng không trách Ninh tổng được, là Vạn đổng ép người quá đáng, kết quả thành ra gặp vố “chân lấm cầm đuốc”[2], bị chính con gái nhà mình vả mặt.



Vạn Hồng Ba chịu cú vả này cũng choáng, gương mặt già giống như quả măng cụt, bên ngoài đỏ bầm, bên trong là một bọc chua loét. Lão moi móc lỗi của Soái Ninh cũng chỉ giới hạn ở những thủ đoạn thông thường, con ranh này vì túm được nhược điểm của lão mà trực tiếp dùng hẳn thám tử tư, lão đúng là coi thường nó.




Kẻ cáo già xảo quyệt không đến giây phút cuối cùng sẽ không bộc lộ bộ mặt thật, Vạn Hồng Ba lấy lại bình tĩnh thật mau, thăm dò hướng đi của đối phương.



“Ninh Ninh, nhà thuận mọi sự lợi, hy vọng cháu đừng hành động cảm tính làm người thân trong nhà bị tổn thương.”



Soái Ninh chỉ muốn trừng trị sơ qua, cơn giận đã hả, thấy đỡ là ngừng, cười tủm tỉm nói: “Dượng, mọi người cứ hơi một tí là mắng cháu không biết điều, thật là oan cho cháu lắm. Cháu nhận được mớ ảnh này vài tháng rồi, vẫn chưa hề chia sẻ với ai. Việc xấu trong nhà không thể rêu rao được, nếu để lọt ra, người ngoài chắc chắn sẽ mắng dượng không biết dạy con, cháu sao có thể để dượng chịu dạng tổn thương này cơ chứ? Nhưng mà lần này ba thật quá đáng, cháu mời trai ăn bữa cơm ổng đã mắng cháu hoang dâm vô sỉ, còn nói cháu là đứa con gái khác người nhất trên đời. Thực sự cháu không chịu nổi cái kiểu ấm ức này đâu, để từ từ cháu lấy chuyện chị Lệ Lệ cho ổng bổ túc kiến thức.”



Vạn Hồng Ba mồm miệng há hốc, thần thái nóng nảy nhưng chỉ bật được ra đúng một chữ “Mày”.



Đối phó với đứa cháu gái này, đe dọa hay xin xỏ đều là bỏ đi.



Soái Ninh mừng rỡ nhìn vẻ đuối đuội của lão, hớn hở xát muối: “Cháu không thích làm người ta xấu hổ ngay mặt như dượng. Việc này cùng lắm cháu chỉ tám riêng với ba chút chút, sẽ không buôn chuyện ra ngoài, cũng sẽ không cố ý đề cập trước mặt dượng, dượng cứ yên tâm ạ.”



Cô đoán Vạn Hồng Ba sẽ còn tìm cách trả đũa, vờ xoay người rồi lại đột ngột quay đầu, buông thêm một câu tàn nhẫn chặn họng lão.



“Dượng cũng đừng đi mắng chị Lệ Lệ, chỉ cũng chẳng vui vẻ gì, còn trẻ đã phải đi làm mẹ kế của cái người còn lớn tuổi hơn mình, cả ngày đối mặt với cái ông anh rể khô khan đấy, khéo phải nhịn đến phát hờn, không ra ngoài tìm trai trẻ mua vui thì điên mất à? Nói thêm nữa thì chỉ cũng vì trợ giúp cho sự nghiệp của dượng nên mới cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân. Con gái hiếu thảo như vậy không dễ tìm được đâu, dượng cũng nên quý trọng nha.”



Trước khi rời khỏi phòng, Thôi Minh Trí không dám nhìn Vạn Hồng Ba tí nào, lúng búng chào lão rồi đi theo sếp ra ngoài. Trạng thái thiếu oxy đỡ hơn chút nhưng ngực vẫn nặng trĩu, xuống đến tầng dưới, hắn không nhịn được mở lời khuyên nhủ con mẹ đang bước đi với vẻ đắc thắng kia.




“Ninh tổng, chủ tịch lần này tức giận thật đấy ạ, sau này chị cứ cẩn thận chút đi ạ.”



Soái Ninh trách móc: “Tôi còn chưa đủ cẩn thận? Có lão dượng nham hiểm tàn độc như vậy, chủ quan lơ là thì bị hãm hại chết lâu rồi. Cho tới thời điểm này, tất cả mọi hành động của tôi đều ở sau lằn ranh đỏ, ba tôi nhìn ngứa mắt nhưng không lôi ra được tội lỗi gì thực chất, nỗ lực thêm nữa là có thể phản kích.”



Cô hao tổn tâm huyết xây đắp cả năm, việc đặt nền móng mới đạt hiệu quả, quyết định chính thức khởi công. Cô kêu Thôi Minh Trí theo cô về nhà, dẫn hắn đến phòng thay quần áo, dọn ra hộp đồ trang sức, bắt hắn chọn một món tự thấy là đẹp nhất trong đống châu báu lấp lánh muôn màu.



Thôi Minh Trí nhìn hộp đồ quý giá, nuốt nước bọt, nghĩ thầm không biết có phải cô muốn thưởng cho hắn, nhưng sau lại cảm thấy không lý do gì đi lấy đồ trang sức đem thưởng cho đàn ông, gạt bỏ nỗi vọng tưởng, bày ra tư thái khiêm cung đúng mực.



“Tôi sợ gu thẩm mỹ của tôi không tốt, chọn ra thứ không thích hợp ạ.”



Soái Ninh cười nhạo: “Phần lớn dân cả nước đều có gu thẩm mỹ thấp kém giống anh, muốn thẩm mỹ cao sang thì tôi nhờ anh làm gì?”



Thôi Minh Trí vội “à à” đáp lời, lựa kỹ một phen, chọn đúng một quả trứng màu của Tiffany’s. Món đồ trang trí này có kích thước giống quả trứng gà thật, đính đầy hồng ngọc và kim cương, long lanh lấp lánh, đẹp độc từng chi tiết.



Soái Ninh cầm quả trứng màu lên nhìn kỹ một lúc, gật đầu bảo: “Cái này là quà sinh nhật người ta tặng tôi, lúc ấy thấy đã quê còn kệch, quả nhiên anh có thể đại diện cho con mắt quần chúng, tốt lắm.”



Nói đoạn, cô mang món trang sức quê kệch này giao cho tay trợ lý quê kệch, sai hắn gửi chuyển phát nhanh đến Thước Châu, dặn người trong dự án Tây Thành Lãnh Địa dựng trước văn phòng bán hàng một mô hình trang trí bắt chước vẻ ngoài của quả trứng nhưng phóng to theo tỷ lệ 1:300.



Một tuần sau mệnh lệnh đã biến thành hiện thực, quả trứng dựng xong cao 9m, dùng kính màu trong suốt thay đá quý, bên trong lắp đèn chiếu, đêm đến lung linh rực rỡ, từ xa vài trăm mét đã rất bắt mắt.



Diệp Như Vy theo lời dặn của Soái Ninh, chụp một bức ảnh đặc tả cả hai quả trứng lớn và nhỏ gửi cho cô. Hai vật trang trí trong suốt xinh đẹp trên nền trời quang đãng xanh ngắt tôn nhau lên thành một cảnh tượng thú vị. Khi đăng ảnh lên Weibo, Soái Ninh viết: “Cái nhỏ không bõ, làm cái to chơi, hoan nghênh đến coi.”



(Hết phần 67, xin mời đón đọc phần 68. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)



Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)



- -----



Chú thích:



1. Câu “Thiên nhiên khứ điêu sức” (天然去雕饰) đại ý là “tự nhiên không gia công”, trích từ một bài thơ tên và nội dung đều siêu dài của Lý Bạch đời Đường. Câu “Xuân phong vô hình tích” (春风无形迹) ý là “gió xuân không dấu vết”, thơ Trương Lỗi đời Tống, bài “Xuân nhật tạp thư bát thủ kỳ 4”.



2. Nguyên văn là 灯下黑 - đăng hạ hắc, dưới chân đèn lại tối, bọn mình lấy ý theo câu ca dao “chân mình còn lấm mê mê/ còn cầm bó đuốc đi rê chân người”.