Người Ngoài Cuộc

Chương 11: Bại sự có thừa, giúp đỡ chỉ thêm phiền




Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Trưởng thôn vừa nghe thấy giọng điệu của Giản Tiệp, bỗng hiểu ra, không khỏi bật cười ha hả.

“Cái đứa ngốc này, vẫn còn đang giận Tiểu Đường à?”

Lần này Tiểu Giản tự ái không ít, dùng cục đá nhỏ vẽ vòng tròn trênmặt đất, nói: “Cháu là quản đốc, còn anh ta chỉ là phó, phó mà thôi!”

Lông mày trưởng thôn cong lại. Người trẻ tuổi có khác, háo thắngthích tranh đấu vô cùng, quả nhiên chính là nhiệt huyết thanh xuân…

“Tiểu Giản à…” Trưởng thôn vỗ vai cô, thấp giọng đánh thức: “TiểuĐường không phải đang tranh vị trí của cháu, nó chỉ đang bị một đám congái xinh xắn để mắt đến mà thôi…”

Cái này thì Giản Tiệp hiểu rõ, gien hóng hớt lập tức sống lại trongngười, cô lập tức giống như phát hiện ra đại lục mới, mở to hai mắt.

“Hả???? (⊙v⊙)......”

Thật sự không thể trách các cô nương trong thôn hành động nhanh chóng như vậy được.

Tầm cao của văn minh vật chất mang đến tầm cao của văn hóa tinh thần, do chịu sự hạn chế của điều kiện thế nên thẩm mỹ của bà con quần chúngtrong thôn nhỏ cũng có một giới hạn nhất định.

Đưa mắt nhìn đến những nam thanh niên chưa kết hôn trong làng, chỉcần có người mặc Metersbonwe* thôi là cũng đã đủ để yêu, đủ để thưởngthức rồi, khiến những người con gái sợ hãi than thầm không phải là vấnđề nữa.

(*Metersbonwe: một hãng quần áo của Trung Quốc)

Căn cứ vào tình trạng này, lực ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của bạn học Đường Vũ Ngân đối với nam nữ thanh niên bản thôn cực kỳ mạnh mẽ—! Đốivới dân đồng tính mà nói thì chính là một đả kích mang tính hủy diệt,còn đối với người khác phái là thì là một quyến rũ trí mạng.

Đường Vũ Ngân muốn bên ngoài có bên ngoài, muốn bên trong có bêntrong, tính chất công việc hàng năm quyết định nên cái khí chất cực kỳphong độ trên người anh, tuy rằng chỉ mặc quần áo lao động xanh đen cảngày giống như Giản Tiệp nhưng áo sơ mi bên trong không phải Boss thìchính là Dior, các đồng chí không hiểu về nhãn hiệu đừng lo, chỉ cầnnhìn cái dáng áo ôm trọn lấy vóc người liền biết dây không phải nói láo, mỗi ngày Đường Vũ Ngân dạo bước trên đường, cảnh tượng ấy chỉ có thểhình dung trong một câu nói: một làn gió xinh đẹp bất ngờ phất qua nơiđồng hoang ước vọng….

Quần chúng là kẻ mù quáng, rất nhiều người theo đó mà si mê.

Bạn nhỏ Điền Tiểu Hoa là nghé con mới đẻ không sợ cọp, vì muốn tranhthủ tìm kiếm hạnh phúc cho chị gái, sau khi ăn kẹo xong liền vui vẻ quay trở lại, tiếng nói thanh thúy vừa cất lên đã dẫn đầu đám đông hỏi cáivấn đề mà họ muốn biết nhất: “Anh ơi, anh đã lấy vợ chưa?”

Vấn đề này vừa đưa ra, động cơ có thể nói đã tương đối rõ ràng. Thếnhưng Đường Vũ Ngân vô cùng bình tĩnh, ngay cả nét mặt cũng không hềthay đổi, thản nhiên đưa ra một đáp án hợp ý với sự chờ mong của mọingười.

Tiểu MM cực kì vui vẻ: “Vậy thì, anh có muốn cưới vợ không?”

Đường Vũ Ngân: “Không muốn.”

MM có chút 囧, “Tại sao vậy anh?”

—— vì chưa tìm được người khiến mình động lòng?

—— vẫn đang đau khổ tiếp tục chờ dợi ai đó?

—— hay còn có sự nghiệp đang chờ mình phát triển?

Hậu quả của việc thịnh hành dòng phim Quỳnh Dao nhiều năm trước chính là tạo cho quần chúng sức tưởng tượng vô biên, mọi người đều chìm đắmtrong những suy nghĩ màu hồng, nhưng mà ngàn tính vạn tính, trăm triệulần không thể tính đến Đường Vũ Ngân lại dám đưa ra một câu trả lời mang tính hủy diệt như vậy ——

“Bởi vì tôi nghèo quá, không thể cưới nổi.”

“...... ( ̄口 ̄|||) “

“...... ( ̄口 ̄|||) “

“...... ( ̄口 ̄|||) “

Đáp án vừa đưa ra, phải nói đã khiến cho vô số cô gái bỏ chạy.

Những chương trình tình cảm trên TV kiểu như 《 Chuyện đời 》 hoặc là 《 người cậu mới 》thường hay trình diễn những chuyện xưa như vậy: mộtngười con trai tuấn tú lịch sự, tính tình tốt, ra tay hào phóng, khiếncô gái nào đó thích thú cho rằng đối phương là người giàu có, không nóihai lời kết hôn luôn, kết quả sau khi kết hôn mới biết nhà anh ta chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, thế là náo loạn tới đài truyền hình, đánh cho đối phương một trận, rồi thấm thía răn dạy những bạn xem TVrằng: yêu đương, kết hôn cần thận trọng, đừng ngại chuyện trong nhà, cóviệc cứ tìm đến chúng tôi.

Cho nên bây giờ, những đồng chí đã trải qua thời gian dài bị ‘Ngườicậu mới’ giáo dục liền lập tức rút lui ngay sau khi Đường Vũ Ngân nóihết chữ ‘nghèo’.

Đường Vũ Ngân cực kỳ hài lòng với kết quả này, ho một tiếng, đangchuẩn bị nói ‘nếu không còn gì nữa thì tôi và quản đốc Giản xin phép đivề trước’, không ngờ, Giản Tiệp đứng phía sau bỗng nhiên vọt lên, léncấu anh một cái.

“Cái đồ thật thà nhà anh, nghèo thì có gì mà phải sợ?”

Quản đốc Tiểu Giản dùng một tư thái cực kỳ chính nghĩa xuất hiện,hưng phấn đạp đổ toàn bộ kết quả mà Đường Vũ Ngân mong muốn: “Bà con côbác, phó quản đốc của chúng ta đúng là một người thành thật! Nghèo thìcó gì mà phải sợ, có bàn tay lao động cần cù đây chẳng lẽ còn lo khôngthể làm giàu hay sao?! Làm đàn ông, tính tình lương thiện, biết chịutrách nhiệm mới là điều quan trọng! Mà những tố chất đó phó quản đốc của chúng ta đều có! Mọi người nghĩ lại xem đúng không?”

Mấy phút đồng hồ sau, lác đác có người gật đầu nói khẽ ‘đúng’, rồi dần dần, càng lúc càng nhiều người tỏ vẻ đồng tình.

Giản Tiệp vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn về phía Đường VũNgân, cười gian trách móc: “Anh là đồ ngốc thật hay ngốc giả vậy, tôibiết anh nghèo, thế mà anh lại còn dám nói mình nghèo trước mặt baongười như thế, có còn muốn lấy vợ không hả? Tôi đã nói với anh rồi, làmmột công nhân nam hai mươi chín tuổi của xưởng máy, việc quan trọng nhất cấp bách nhất chính là giải quyết vấn đề cá nhân của mình! Hừm hừm, may là có người anh em như tôi đây giúp đỡ…”

Vẻ mặt Đường Vũ Ngân lập tức tối sầm.