Nhưng lần này lại khác.
Trưởng công chúa Đức Vinh tự nguyện hạ mình, noi gương Nga Hoàng Nữ Anh, bằng lòng ngang hàng với vợ của Cù Liệt.
Hoàng đế tràn đầy tự tin, một lần nữa làm mai mối.
Cù Liệt lại từ chối, hơn nữa còn từ chối rất thẳng thừng: "Thê tử của thần tính tình cương liệt, thần đã hứa với nàng ấy, cả đời này sẽ không phụ lòng nàng ấy."
Công chúa ưu tú nhất của hoàng tộc họ Lý, hạ mình như vậy, lại bị một thần tử ba lần từ chối.
Trưởng công chúa Đức Vinh không còn mặt mũi nào gặp ai, lập tức khóc lóc đòi xuất gia.
Hoàng đế mất hết mặt mũi, nhìn Dũng Nghị Hầu với ánh mắt rất không thiện cảm.
Đúng lúc này, tin tức từ biên giới phía Bắc truyền đến, Hung Nô xảy ra nội loạn, lão Thiền Vu bị cháu trai đoạt vị.
Tân Thiền Vu vừa lên ngôi, việc đầu tiên làm là phái muội muội ruột đến cầu thân, để tỏ ý muốn giao hảo.
Vĩnh vương chủ động xin đi, cưới công chúa Hung Nô.
Hoàng đế vô cùng vui mừng.
Cù hoàng hậu trong cung đập vỡ chén trà, tức giận đến phát điên.
Lúc thì mắng Vĩnh vương vong ân bội nghĩa, lúc lại mắng hoàng đế qua cầu rút ván.
Hung Nô quy thuận bằng cuộc hôn nhân hòa thân, biên giới phía Bắc không còn chiến tranh.
Biên giới phía Bắc yên ổn, Dũng Nghị Hầu dũng mãnh thiện chiến trong lòng hoàng đế cũng mất đi giá trị.
Hoàng đế vốn đa nghi cố chấp, chuyện ban hôn càng khiến hắn sinh lòng nghi kỵ với Cù Liệt.
Với sự quyết liệt như sấm sét của hoàng đế khi đối phó với nhà họ Tiết, e rằng không lâu nữa sẽ ra tay với Cù Liệt.
Cù hoàng hậu nghiến răng: "Chỉ trách ca ca giống phụ thân, ngu trung, bao nhiêu năm nay, nếu không phải huynh ấy ngăn cản, ta đã sớm..."
Nàng ta giật mình nhận ra lỡ lời, cảnh giác liếc nhìn ta một cái.
Ta làm như không nghe thấy, giơ tay rót một chén trà mới, chậm rãi đẩy đến trước mặt nàng ta.
Cha của Cù hoàng hậu vốn là người quản lý trường săn của hành cung, vì cứu tiên đế mà lỗ mãng vào rừng sâu, không may bị hổ dữ cắn chết.
Nghe nói thứ được đưa về nhà chỉ là nửa t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn, cùng với một câu khen ngợi trung nghĩa hời hợt của tiên đế.
Ca ca Cù Liệt ý thức được tầm quan trọng của võ lực.
Bỏ văn theo võ gia nhập quân đội, từng bước từ một binh sĩ bình thường, trở thành thống soái lục quân oai phong lẫm liệt.
Muội muội Cù Hồng Anh thì nhìn thấy nỗi bi ai của sự yếu đuối.
Nàng đầy dã tâm bước vào hoàng cung, vượt mọi chông gai, trở thành quý phi, còn sinh hạ hoàng tử.
Huynh muội mỗi người đều đạt được ước nguyện, đáng lẽ phải viên mãn.
Ai ngờ trời có những cơn gió bất ngờ.
Con trai của quý phi chưa đầy trăm ngày đã qua đời.
Tuy đau lòng mấy ngày, nhưng Quý phi không hề suy sụp.
Nàng ta còn trẻ, còn có thể có những đứa con khác.
Cho đến khi nàng ta phát hiện, cái c.h.ế.t của con trai mình, là do hoàng đế sai bảo nhũ mẫu làm.
Ta cụp mắt xuống, không biểu lộ cảm xúc.
Vị tướng quân mà hắn luôn cảnh giác, khắc sâu chữ "nhân nghĩa trung quân" vào tận xương tủy.
Quý phi nằm bên gối hắn, lại mài d.a.o mài kiếm, chờ thời cơ trả thù.
Hừ, đôi mắt của hoàng đế, chi bằng sớm thay bằng một cặp ngọc trai phương Nam.
Dịch bệnh bất ngờ bùng phát ở cung Phương Nghi, Dung tần không may nhiễm bệnh qua đời.
Nàng để lại một Ngũ hoàng tử bơ vơ, được hoàng đế giao cho Cù hoàng hậu nuôi dưỡng.
Để ngăn chặn dịch bệnh lan rộng trong cung, hoàng đế giao toàn quyền cho Trương Văn Cảnh phụ trách.
Ngoài Dung tần ra, còn có vài cung nhân ở cung Phương Nghi nhiễm bệnh qua đời.
Khi xử lý thi thể, Trương Văn Cảnh có chút khó xử.
Theo lệ cung, t.h.i t.h.ể nhiễm dịch bệnh cần được đưa đến một nơi chuyên biệt bên ngoài cung để xử lý tập trung.
Vài cung nữ thì dễ nói, nhưng Dung tần dù sao cũng có thân phận khác biệt.
Hoàng đế lấy khăn che mũi, phân phó Trương Văn Cảnh đang đứng đợi bên ngoài điện: "Dung tần c.h.ế.t không may mắn, không thể an táng vào hoàng lăng, t.h.i t.h.ể giao cho ngươi, xử lý như cung nhân bình thường đi."
Trương Văn Cảnh đi xa rồi, hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ khăn che mũi xuống.
Hắn nhìn ta, trên mặt có chút không tự nhiên: "Có phải Châu Châu cảm thấy trẫm quá cẩn thận không?"
Ta lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như nước: "Sao thần thiếp có thể nghĩ như vậy? Long thể an khang của bệ hạ liên quan đến muôn dân thiên hạ, cẩn thận thế nào cũng không thừa."
Hoàng đế hài lòng ôm ta vào lòng: "Vẫn là Châu Châu hiểu ta."