Người Mẹ Quỷ

Chương 25




Vì cần mua một số đồ dùng cá nhân để thay rửa cho thầy Tàu nên Tư nói với ông Phúc đi ra ngoài mua, cũng là tiện nghe ngóng xem người dân có động tĩnh gì không. Ông Phúc đi ra ngoài lúc đó cũng đã là 3h chiều, cả đêm qua thức trắng đối diện với sự sợ hãi, cái chết cận kề nên ai cũng tỏ ra rất mệt mỏi. Vừa mới đây thôi ông Phúc hãy còn đang dọn bãi chiến trường trên tầng hai.

Vẫn rất ít người dân ra đường, ghé qua chợ ông Phúc mua chút đồ ăn, ghé tiệm thuốc mua băng gạc, thuốc thang tiện hóng xem có điều gì xảy ra không. Đúng là chợ, đủ tiếng ỳ xèo, người dân vẫn còn đang vô cùng lo sợ trước sự việc 3 đứa trẻ con bị mất tích. Có người nói:

— Không biết đã tìm được gã thầy bùa người Trung Quốc chưa nhỉ..? Cứ thế này bà xem, chợ búa vắng tanh, có ai dám đưa con cái ra ngoài đâu.

Một bà khác nói:

— Nhưng đêm qua không thấy có đứa nào bị bắt nữa..? Hay là lão ta trốn khỏi làng mất rồi.

Người kia trả lời:

— Không đâu, ba bốn hôm nay trai làng chúng nó lập cả bốt ở đường đi ra đi vào đầu làng. Thay nhau canh chừng từ sáng tới đêm, từ đêm đến sáng nhưng không thấy ai lạ đi ra cả..

Bà này đáp:

— Gớm canh được, bà thấy hai nhà mất con đấy. Có nhà nào mở cửa đâu, nằm ôm con trong lòng còn mất kia kìa. Có khi nó trốn đi qua mặt còn chẳng biết, đùa sao được với ma quỷ…

Ông bán thịt chen vào:

— Tôi nghe nói vợ chồng nhà mất hai đứa con hôm đầu tiên người vợ giờ bị điên rồi. Mà cứ ôm lấy cái chăn nhuộm đỏ máu hai con lúc cười lúc khóc. Không cho ai đem đi, giờ cứ đóng cửa trong nhà, sáng nay tôi đi qua còn thấy hét hú ầm lên xong khoác cái chăn đầy máu ấy chạy quanh nhà rồi cười điên dại. Cứ thế này không điên mới là lạ.

Bà ban nãy đáp lại:

— Còn cái nhà chị mất con kia giờ vẫn mong con nó về nhưng hôm nay cũng là hôm thứ hai rồi. Mà nhà đấy không thấy có máu thì chẳng hiểu nó đem đi đâu được nhỉ..?

Những lời bàn tán cứ thế vang lên trong khu chợ vắng teo, không mấy người đi chợ vào cái tầm này. Ông Phúc định đi về thì có người gọi:

— Bác Phúc ơi, bác Phúc….Bác đi chợ à..?

Ông Phúc quay lại:

— Ừ, tôi đi chợ…Kha đấy à…? Sao rồi dạo này vợ con nhà cửa ra làm sao..? Thấy bảo vợ sắp đẻ rồi hả..?

Kha khúm núm nói:

— Dạ vâng, chắc cũng phải 1 tuần nữa mới sinh bác ạ. Vậy mà trong làng xảy ra chuyện thế này làm cháu cũng sợ quá.

Ông Phúc đáp:

— Ai cũng lo thôi, nhưng yên tâm đi…Mọi chuyện rồi sẽ ổn, ái chà mua gà về tẩm bổ cho vợ đấy….Dạo này tôi cũng bận nên không sang nhà thăm được, có gì vài hôm nữa tôi sang. Cũng gần nhau mà bận quá.

Kha cười đáp:

— Bác cứ khách sáo, bác giúp đỡ nhà con nhiều rồi. Không có bác chắc giờ này con cũng lang thang vật vờ khỏi làng chứ sao sống được nữa..

Ông Phúc vỗ vai Kha đáp:

— Nói như thế thì tôi lại phải chịu ơn cậu trước, ngày đó nếu không có cậu kịp thời phát hiện bà nhà tôi bị ngã thì làm sao tôi có đứa con gái bây giờ. Lúc ấy còn tưởng cả hai mẹ con cùng chết. May sao có cậu bế bà ấy chạy đến nhà thầy thuốc kịp, tôi còn đội ơn cậu không hết.

Kha gãi đầu:

— Bác cứ nhắc lại chuyện cũ cháu ngại lắm, à mà bác Phúc này….Lần trước bác có cho cháu mượn tiền làm đám tang cho mẹ, cũng lâu rồi mà cháu chưa kịp trả…Bác thông cảm cho cháu, vì việc đó mà cháu cũng ngại sang nhà bác..

Ông Phúc lắc đầu:

— Có gì mà ngại, tiền đó coi như là nhà tôi đi đám cho cụ. Cậu không phải suy nghĩ…Mà này vợ chửa đẻ như thế đã có tiền lo chưa..? Thiếu thì cứ bảo tôi….

Kha mặt mừng rỡ đáp:

— Không giấu gì bác, tuần sau vợ con dễ sinh lắm mà trong nhà giờ không còn tiền. Con gọi bác là cũng muốn mượn bác chút tiền, lo cho vợ con con xong con sẽ làm trả bác.

Không ngần ngại ông Phúc mở cái túi vải ra đếm đếm, xong nghĩ sao ông lại đưa cả chỗ tiền còn lại cho Kha rồi nói:

— Đây, tôi cũng còn từng này cậu cứ cầm về mà lo cho vợ. Nhớ phải cho cô ấy ăn uống đầy đủ vào. Khi nào đẻ xong vợ chồng tôi sẽ sang thăm cháu. Giờ tôi phải về đây, cầm lấy không cần phải nghĩ. Đời người giúp nhau được lúc khó khăn, biết đâu sau này tôi lại phải nhờ vả cậu. Cứ lo việc trước đã….

Kha cầm tiền mà rấn nước mắt trước lòng tốt của ông Phúc, xưa nay trong làng ông Phúc là người giàu có nhưng sống rất có tâm với mọi người. Gia đình ông buôn bán trong làng bao năm nay, đợt này biêt tin làng có nạn nên ông để vợ con đi lánh theo lời thầy tàu thành ra cửa hàng của ông đóng cửa. Gặp ăn mày, ăn xin ai ông cũng cho chứ nói gì đến Kha còn là ân nhân của vợ chồng ông.

Nhìn theo ông Phúc, Kha cúi đầu cảm tạ rồi xách con gà chạy vội về nhà với vợ. Về phần ông Phúc sau khi từ chợ trở về ông và Tư nói chuyện với nhau bên ngoài tình hình vẫn vậy, tuy đêm qua không có đứa trẻ nào bị mất tích nhưng dân làng vẫn đang rất gắt gao. Ông Phúc hỏi Tư:

— Thầy vẫn chưa tỉnh lại à..?

Tư lắc đầu đáp:

— Chưa, hơi thở vẫn yếu lắm…Có những lúc còn không có hơi thở. Nhưng tôi nghe thì tim vẫn đập bình thường. Chỉ ngồi trông thôi mà tôi cũng mấy lần sợ phát khiếp kiểu như vậy rồi. Hơi thở thì yếu mà tim đập khỏe. Thầy đúng là không đoán được trước điều gì…

Ông Phúc gọi Tư ra ăn một chút đồ, vừa ăn ông Phúc vừa nói:

— Này tôi bảo, nếu lỡ như thầy tàu không tỉnh lại thì chúng ta phải làm sao..? Con quỷ đó đã chết đâu…?

Tư vừa nhai vừa đáp:

— Phủi phui cái mồm ông, thầy tôi kiểu gì cũng tỉnh. Ông thấy ai chết mà tim đập thình thịch chưa. Tôi chỉ lo lúc thầy chưa tỉnh thì nó đã ăn thịt hết người trong làng rồi ấy….

Ông Phúc tiếp:

— Nhưng không phải cái xác đêm qua bị cậu đâm cho nát bét rồi sao, nó lấy đâu ra xác mà tiếp tục đi ăn thịt trẻ con nữa..?

Tư thở dài:

— Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, tôi cũng như ông có biết gì về ma quỷ đâu. Ngoài đợi sư phụ nhanh chóng tỉnh lại chỉ dẫn ra thì tôi với ông còn biết làm gì. Nhưng sao khi nghe sư phụ nói con quỷ chưa chết tôi lại lạnh hết cả người. Lỡ…lỡ…như….nó…

Ông Phúc ngừng nhai nuốt cố cho trôi rồi mặt mũi hoảng hốt:

— Lỡ…lỡ…làm sao…Cậu đừng có dọa tôi nữa…

Tư đáp:

— Dọa con khỉ ấy…Tôi cũng đang sợ hết hồn đây…Ý tôi nếu lỡ nó quay lại đây thì sao..?

“ Cộc….Cộc….Cộc..”

— Ông Phúc ơi, ông có nhà không đấy…Ông Phúc ơi…

Cả hai giật nảy mình vì tiếng gọi cửa bên ngoài, ông Phúc nói vội với Tư:

— Là giọng trưởng làng, cậu trốn vào phòng đi…Đừng đi ra nhé…Nhanh nhanh..

Tư vội vã thu dọn đồ chạy vào bên trong phòng thầy Tàu đang nằm, ông Phúc giả bộ ngái ngủ nói với:

— Oáp…..hớ…..hớ…..Ai…ai….đấy…

Bên ngoài đáp:

— Tôi…Phát đây, Phát trưởng làng đây….Ông ngủ gì cái giờ này đấy..

Ông Phúc mở cửa rồi làm bộ ngáp:

— Uây, bác Phát đấy à..? Khổ không có vợ ở nhà nên cứ đóng cửa ngủ thôi…Mà bác tìm em có chuyện gì vậy..?

Ông Phát nói:

— Ơ thế ông không mời tôi vào nhà được à..?

Ông Phúc vội vàng:

— À, ừ có chứ…Mới ngủ dậy nên sơ ý quá….Bác vào nhà chơi…Tôi pha ấm nước….

Ồng Phát đáp:

— Thôi nước nôi gì, tôi ngồi lát thôi…Mà ông vừa ăn bánh trái sao mà vãi khắp nơi thế này…Mà ăn gì lại mỗi cái gặm một miếng..

Ồng Phúc quay lại nhìn thì hóa ra còn cái bánh của Tư đang ăn dở để đó, luống cuống ông Phúc suýt rơi cả ấm trà:

— Độ này mắt mũi kém, trí nhớ cũng kém…Ăn xong dở tay quay lại cứ nghĩ mình ăn hết rồi nên lấy cái mới ….Khổ thế đấy…Thế bác đến đây có chuyện quan trọng gì thế..?