Người Mẹ Quỷ

Chương 21




Tư vội vàng lấy mũ rồi toan đi theo ông Phúc, bất chợt ông Phúc nói:

— Không được, cậu ăn mặc như này không được…Bây giờ cậu thay bộ quần áo này ra lấy quần áo của tôi mặc vào. Dù sao quần áo của tôi cũng là quần áo của người lớn tuổi, tiếp đó cậu phải đội nón và che mặt lại.

Tư thắc mắc:

— Sao lần này đi lại phải bịt kín như thế, mọi lần chỉ cần bảo là cháu của ông là được thôi mà…

Ông Phúc nói:

— Vì lần này ta phải đi qua gốc đa chỗ bà hàng nước ngồi. Mà ban nãy bà ấy nói chuyện tôi thấy bà ta nhớ rất rõ mặt của hai thầy trò. Giờ mà tôi quay lại đó cùng với cậu bà ta sẽ sinh nghi ngay. Dù sao cậu cũng không phải người làng, bà ấy tinh quái lắm. Sẽ vô cùng nguy hiểm nếu cậu bị dân làng phát hiện.

Tư gật đầu rồi làm ngay theo lời ông Phúc, xong xuôi ông Phúc dẫn Tư đi đến gò đất bí ẩn kia. May mắn làm sao luc ông Phúc với Tư đi qua bà hàng nước đang lúi cúi thu dọn cái gì đó nên ông Phúc kéo Tư chạy vội ra phía sau con đường. Hai người không bị bà ta nhìn thấy, chắc chắn nếu nhìn thấy kiểu gì bà hàng nước cũng lại gọi gặm rồi bán tín bán nghi chuyện ông Phúc nói ở đó không có gì. Đã không có gì sao còn quay lại….Trời mùa đông nên khá nhanh tối, mới có hơn 4h chiều mà đã chuẩn bị nhá nhem rồi. Nhìn xung quanh không thấy ai, cũng bởi vì khu đất này không phải đất canh tác của làng nào đâm ra ít người qua lại.

Ông Phúc chỉ tay sang phía gò đất nói:

— Kia chính là chỗ tôi đã nói, không có cầu hay thứ gì có thể sang được đâu. Giờ cậu phải lội xuống mương rồi bơi qua đó. Tôi sẽ đứng trên này canh chừng, nếu thấy tôi hắt xì hơi nghĩa là có người đang đi đến, cậu liệu liệu mà trốn nhé.

Tư khẽ gật đầu, cởi bỏ quần áo chỉ còn mặc độc một chiếc quần đùi Tư từ từ bước xuống nước, xong khẽ gọi ông Phúc:

— Ông Phúc, ông đưa cho tôi cái bọc giấy kia…

Ông Phúc tiến lại chỗ quần áo của Tư thấy có một bọc được gói ghém cẩn thận hỏi:

— Đây là bọc gì vậy..?

Tư đáp:

— À bên trong là đồ mà sư phụ đưa tôi…Biết phải xuống nước nên tôi cẩn thận dùng giấy dầu gói lại tránh bị ướt.

Ông Phúc đưa cái bọc cho Tư rồi thu gọn lại quần áo giấu vào trong bụi cây ven đường, sau đó tiếp tục đứng cảnh giới. Tư từ từ lội ra giữa mương, nước không sâu lắm, đưa tay cầm bọc giấy dầu lên cao Tư không mất nhiều thời gian đã đến được chỗ gò đất. Nước lạnh, gió thổi mạnh, tiếng lá cây keo tai tượng bị gió thổi cọ vào nhau tạo nên những tường xào xào. Khẽ rùng mình Tư nhảy lên trên gò đất, quả đúng miếng vải bị mắc trong bụi cây gai dại trên gò đất chính là miếng vải bị rách ra từ quần áo.

Vén lùm cây gai Tư khẽ tiến vào bên trong, khác với lùm cây xanh tốt bao quanh bên ngoài, cỏ với đất phía bên trong đều đã ngả màu vàng đen héo úa. Tư biết nơi này chắc chắn có điều bất thường, khẽ bước từng bước chậm rãi đến lùm cỏ úa vàng mọc cao ngang thân người Tư từ từ vén lớp cỏ như đang cố che đây một thứ gì đó bên trong ra. Không có gì bất ngờ khi ở đó có một nấm đất nhô cao hơn so với bề mặt, phía trước nấm đất thì lại được trát xi măng, tuy đã đổ nát nhưng Tư vẫn nhận ra trước nấm đất chính là bia mộ. Nhớ lại lời thầy Tàu dặn dò khi Tư đang gói đồ vào giấy dầu:

— Con nghe đây, những đạo sĩ bên nước ta đều có cách thiết kế nên những mật đạo. Chắc chắn nơi đó sẽ có lối xuống huyệt mộ được bố trí một cách bí mật, tạm gọi đó là một đường hầm. Nếu thật sự ở đó có một ngôi mộ con nhất quyết không được chạm vào thứ gì. Chỉ cần làm những gì ta đã dặn….

Quả đúng như những gì thầy Tàu nói, phần được trát bằng xi măng phía trước nấm đất hơi nhô cao kia chắc chắn là đường hầm để đi xuống dưới. Tư định thần lại, tay run lên không biết do trời lạnh, cơ thể ngấm nước mương hay do sợ mà Tư làm rơi cái búa kêu cái Cạch khá mạnh xuống nền xi măng. Giật mình Tư không dám động đậy, Tư đứng im đến thở cũng phải nhẹ nhàng, nuốt nước bọt hoang mang một lúc sau khi không thấy động tĩnh gì Tư mới từ từ cúi xuống nhặt cái búa lên. Định thần lại Tư tiếp tục lấy cây đinh dài cùng lá bùa khẽ dịch sang nấm đất nhô cao.

Nhanh chóng Tư đóng mạnh một nhát búa khiến cây đinh ngập sâu xuống bề mặt nấm đất. Tiếp đó Tư dùng một con dao nhỏ đã chuẩn bị từ trước xúc lấy đất trên mộ rồi bỏ vào tờ giấy dầu ban nãy. Cảm giác đã lấy đủ Tư gói giấy dầu lại rồi dán luôn lá bùa vào phía trước nấm mộ. Bùa vừa dán xong đột nhiên cả gò đất khẽ rung chuyển. Từ phía dưới dường như có tiếng gì đó không phải tiếng nói của con người đang vọng lên dù rất nhỏ. Sợ hãi đến bủn rủn chân tay nên Tư chỉ vội cầm lấy bọc đất mộ đã được gói rồi chạy ra khỏi gò đất, nhanh chân Tư phi qua cả bụi gai đến xước hết cả người rồi nhảy ùm xuống nước một cái khá mạnh.

Cái nhảy của Tư khiến ông Phúc đang đứng trên bờ cũng phải giật mình quay lại, vừa nhảy xuống nước nhưng không hiểu sao chân của Tư dường như đang bị bùn dưới mương giữ chặt lấy khiến Tư không thể đi được. Tư hoảng loạn vẫy tay cầu cứu ông Phúc, thấy Tư có gì đó không ổn ông Phúc vội chạy đi tìm thứ gì đó có thể kéo Tư lên. May mắn làm sao ven đường lại có một đoạn tre khá dài. Không nghĩ ngợi nhiều ông Phúc nhặt lấy đoạn tre rồi quay lại chỗ bờ mương. Giữa mương ban nãy Tư bước qua không hề sâu mà giờ Tư đứng đã đến gần cổ.

Ông Phúc hét:

— Bám vào đây …bám vào đây….Nhanh lên….

Tư ngớp ngớp không nói được lên lời, nhưng vẫn cố với tay chạm vào được đoạn tre mồm lắp bắp:

— Cứu….cứu….với…….cứu..ớ…i….

Sau đó thì Tư chìm cả đầu xuống dưới nước, ông Phúc hốt hoảng dùng hết sức kéo mạnh đoạn tre nhưng sao nó nặng vô cùng. Càng kéo thì ngay đến cả ông Phúc cũng bị lôi dần ra đến sát mép bờ mương, đoạn tre thì càng lúc càng bị kéo chìm xuống nước. Quá hoảng loạn không biết phải làm sao ông Phúc vẫn gắng hết sức kéo đoạn tre lại mồm hét lớn:

— Cứu…..Có người…chết…

Nhưng chưa kịp cầu cứu hết câu thì từ dưới mặt nước Tư trồi lên nói yếu ớt:

— Kéo….vào….

Suýt thì bị Tư dọa cho đến sợ rụng cả tim nhưng thấy Tư ngoi lên ông Phúc vội vàng kéo nhanh đoạn tre vào rồi nắm lấy tay Tư lôi lên bờ. Tư ho ra cả nước bùn đen xì, thở như chết đi sống lại Tư sợ hãi lùi người lên hẳn phía trên đường. Lúc này vừa ho sặc sụa vừa nôn ọe Tư giật mình nhìn xuống bên dưới chân, cái quần đùi đã biến mất. Ông Phúc thấy thế chạy ngay lại bụi cây giấu quần áo ban nãy lấy đồ rồi đưa cho Tư nói:

— Mặc vào nhanh không cảm lạnh. Cậu làm tôi sợ đến suýt chết đấy biết không..?

Tư thở đã dần ổn định trở lại, nhìn xuống lòng bàn tay Tư cười như mếu nói:

— Tôi tưởng…tôi….làm rơi…nó rồi chứ…khụ khụ…

Nhìn sang bên phía gò đất mấy lùm cây đang khẽ rung rinh Tư giật mình nhớ lại mình vừa suýt chết, vơ vội quần áo Tư nhanh chóng mặc vào rồi bảo ông Phúc:

— Phải đi khỏi chỗ này ngay thôi…Ở đây đáng sợ lắm….

Ông Phúc đáp:

— Cậu làm xong mọi việc rồi chứ…

Vừa xắn quần chạy Tư vừa nói:

— Chính vì xong mà tôi mới suýt chết đấy….

Ông Phúc cầm cái nón chạy theo đưa Tư vội dặn:

— Đội cái nón vào kẻo lát chạy qua kia người ta nhìn thấy.

Tư đỡ lấy cái nón đội vội lên đầu rồi cả hai chạy bán sống bán chết về nhà, chạy đến gốc đa bỗng nhiên gió thổi khiến cái nón của Tư lật ngửa về phía sau. Lúc đó mới chỉ là 4h30 chiều và đương nhiên bà hàng nước vẫn đang ngồi đó. Vội vàng Tư với tay ra đằng sau lật cái nón lên rồi chạy tiếp. Ông Phúc thấy vậy cũng đành che mặt chạy theo sau bụng thầm nghĩ:

— Mong sao bà ấy không nhìn thấy mặt mình….

Chạy qua khỏi gốc đa Tư nhìn ông Phúc cười lớn:

— Ha ha….may quá …May sao lúc đi tôi lại nhanh trí dùng giấy dầu không thì ướt hết rồi..

Vừa nói Tư vừa mở bọc đất mộ được gói trong giấy dầu ra rải xuống đường. Ông Phúc hỏi:

— Đoạn chỗ gốc đa ban nãy cậu đã rải đất chưa…?

Tư đáp:

— Chính vì bận rải đất nên cái nón mới bị gió thổi bay đó. Từ đó về đây tôi rải mấy lần rồi….Ban đầu sư phụ nói chỉ cần một nắm nhưng sợ đường xa không đủ nên tôi lấy nhiều hơn. Mà thôi chết, không biết ban nãy cái nón bị lật ra sau bà già ấy có nhận ra tôi không nhỉ..?

Ông Phúc đáp:

— Chắc không đâu, trời cũng nhá nhem tối rồi khó nhìn lắm. Vả lại nếu mà thấy thì bà ấy cũng phải thấy tôi, thấy thì bà ấy đã gọi. Dù sao chuyện quan trọng nhất đã làm xong..

Tư cùng ông Phúc lúc này không chạy nữa, thở dài Tư đáp:

— Không phải việc quan trọng nhất đâu, tất cả mới chỉ là khởi đầu thôi…

Ông Phúc hỏi tiếp:

— Mà sao ban nãy cậu lại trồi lên được thế..? Tôi cứ tưởng cậu bị chết đuối rồi chứ…Không hiểu sao tôi càng kéo thì càng thấy nặng, chậm một chút nữa thôi là tôi cũng bị rơi xuống nước rồi.