Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 42: Người đơn phương




Chu hiểu cũng đi chơi hội vừa đi vào cổng cô đã bắt gặp Bác Minh Vương định tiến lại trào hỏi nhưng thấy hắn tay trong tay với người con gái khác nên thôi không ghé đến làm phiền. Bản thân tự nhủ là vậy nhưng vẫn không kiềm lòng được mà đi theo hai người đến hết cả chuyến hành trình một ngày dài đằng đẵng. Tận mắt chứng kiến Bác Minh Vương hạnh phúc cười đùa bên người con gái khác cô cảm thấy vô cùng buồn.

Thực ra để mà nói Chu Hiểu đã thích Bác Minh Vương từ rất lâu có thể nói thời gian dài khó tính nổi. Giới thiệu qua thân phận một chút cô cũng là sinh thần có tuổi đời gần bằng hắn, thậm chí nói đến còn có một hôn ước giữa hai bên. Chỉ là cô biết đây là một cuộc hôn nhân sắp đặt cô yêu hắn nhưng trái tim ấy lại chưa bao giờ hướng về hướng cô. Trước cũng vậy mà bây giờ vẫn vậy người duy nhất Bác Minh Vương yêu chỉ có Bùi Doãn Hy. Kí ức bị xóa sạch thì sao chứ vẫn không thể thay đổi được.

Vậy một cuộc hôn nhân như vậy chắc chắn không hạnh phúc. Chu Hiểu không ép Bác Minh Vương bắt buộc phải cưới mình cô tôn trọng quyết định của hắn miễn sao hắn hạnh phúc là được.

Đơn phương từ một phía tình cảm ấy vốn không nên tồn tại ấy vậy mà cô vẫn luôn cố chấp. Trong quá khứ đã gây ra một sai lầm tai hại khiến cho đôi uyên ương bị chia cắt việc ấy đã khiến cho Chu Hiểu thấy cắn dứt lương tâm đến tận bây giờ. Thời gian là thứ quyết định cho dù có bị xóa đi mọi kí ức về người ấy, cho dù cô có cố gắng ở bên bầu hắn từ đó đến tận giờ cuối cùng Khi người con gái ấy suất hiện lần nữa trái tim hắn vẫn chẳng thuộc về cô.

Đơn phương một người thật khó, luôn làm người ta đau khổ, cứ chờ rồi chờ mãi lặng lẽ nhìn đứng từ phía xa quan sát. Có người đã từng nói nếu đối phương đã không thích mình tốt nhất bản thân nên buông bỏ. Câu nói nhẹ như tơ hồng để thực hiện lại nặng nhọc gấp bội. Để quên đi một người thật khó, đặc biệt còn là người trong lòng càng khó hơn nó sớm lâu đã là một chấp niệm khó xóa được.

“Chị Chu Hiểu muộn rồi nên về thôi”

“Đợi một lát nữa được không? Chỉ một chút thôi…” Chu hiểu lưu luyến nhìn theo hướng Bác Minh Vương và Bùi Doãn Hy đi dần khuất mà không hề rời mắt bên người ấy hiện đã có thêm người con gái khác cô ấy trở lại rồi, cũng đúng thôi vị trí đó từ trước đến nay vốn chưa bao giờ thuộc về cô cả. Thấy người mình yêu hạnh phúc cũng không hẳn là buồn lắm hắn miễn người ấy vui là được rồi.

Thấy Chu Hiểu mãi vẫn bất động nhìn về một phía An Thanh Hải cũng bất giác nhìn theo phía xa xăm là một khoảng lặng tối sớm không còn bóng người. Vậy ruốc cuộc Chu Hiểu đang nhìn cái gì hàng vạn câu hỏi chấm trong đầu hắn nảy ra chỉ là tự suy nghĩ tự trả lời. Nói ra không tiện hay cách khác là vô duyên. Đây là cầu tình nhân hắn cũng ngầm đoán ra được có chuyện gì.

“Họ đi rồi cậu đưa tôi về đi…”

“Ai vậy chị”

“Người quen, có những thứ biết ít càng tốt, người tu vô tình chẳng hiểu nổi đâu”

“Sao không hiểu chị thích người vừa rời đi phải không, nếu người ta đã không hợp, mình đổi người khác là được dễ mà”

"Ha quả nhiên nhóc không hiểu, ngây thơ vậy cũng tốt khỏi phải biết đau vì tình là gì "

Thanh Hải không nói gì nữa Chu Hiểu nói đúng hắn chẳng biết yêu là gì. Vốn dĩ tu vô tình là thoát trần không liên can gì nữa.

“Về thôi muộn rồi…”