Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 40: Bỏ thuốc




Không tìm được một chút manh mối nào Bác Minh Vương đành nán lại để nghe xem có tin tức gì không. Nếu đã bắt người chắc chắn bọn họ biết nơi dấu, tạm thời chắc cô vẫn an toàn.

“Giám đốc Dương lần này cam đoan Bùi Doãn Hy không thể chạy thoát”

“Haha tốt, tôi tạm tin cô nốt lần này nếu còn để ra sai sót” Tay lão lướt nhanh qua cổ làm động tác ám hiệu.

“Yêu tâm, đã bị bỏ thuốc sao chạy thoát nổi, đêm nay ngài cứ tận hưởng chỉ cần giữ lời hứa và chụp cho tôi vài bức…”

"Được, như ý cô " Lão cười ghê rợn với nụ cười của kẻ biến thái người càng không có được thì mới là một món hàng tuyệt phẩm.

“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng thuốc cũng sắp phát huy tác dụng vậy tôi không làm phiền nữa” Lý Thi Mạc tỏ vẻ tươi cười ngượng ngùng tạo cơ hội cho lão nhanh chóng vào việc. Đã mất đi thứ đó không biết là sẽ hành sự ra sao nhưng ả mặc kệ miễn thỏa mãi tên biến thái này là được. Có lợi cho cả hai bên tiền trao cháo múc còn lại chẳng quan trọng.

Chắc bọn họ không biết ngoài hai người ra còn có Bác Minh Vương đứng đó nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại. Hắn nghe xong vô cùng tức giận chỉ muốn lao đến giáo huấn hai con người hèn hạ ấy. Nhưng việc cấp bách trước mắt là cứu Bùi Doãn Hy cô đang gặp nguy hiểm cận kề.

Đi theo giám đốc Dương tới trước một bức tường lão đứng đó kéo bức tranh treo bên tường ra, ẩn sau đó là một nút ấn, dưới đất hiện ra một lối đi giống như mật thất. Thì ra là ở đây giấu cũng quá kĩ rồi. Phía dưới căn hầm rất rộng chẳng khác gì một tòa mê cung Bác Minh Vương áp sát theo lão cho tới khi đến trước một căn phòng.

Phía trong phòng dường như thuốc đã bắt đầu phát tác cơ thể Bùi Doãn Hy trở nên vô cùng nóng nực có khát khao mãnh liệt. cô cũng nhận ra bản thân mình có vấn đề nên cố gắng cắn chặt đôi môi mỏng để dữ chút tỉnh táo. Thuốc ngày càng ngẫm sâu hơn khiến cho ban đầu đã khó khăn chống đỡ nay lí trí dần như mất đi hoàn toàn. Cơ thể cô quằn quại lăn đi lăn lại trên giường.

“Khó chịu quá…có ai không giúp tôi với…”

Một loạt hành động này đã lọt vào mắt lão giám đốc nước miếng bất giác từ miệng mà chảy xuống, có thể thấy rõ rệt trong đôi mắt lão chấp chứa sự phấn khích.

“Tôi tới giúp cô đây” Vừa nói lão vừa tiến lại gần phía Bùi Doãn Hy hơn.

“Cút đồ dê già” Bác Minh Vương từ sau suất hiện đá lão một cước từ đằng sau khiến cho con người nào đó không kịp phòng bị ngã lăn quay ra đất.

“Mày là thằng nào dám làm mất hứng ông đây” Đang vui vẻ trong khoái cảm thì đột ngột không biết có người từ đâu xuất hiện khiến cho bị doãn đoạn ánh mắt ấy nhìn Minh Vương đầy chết chóc.

“Là lão tổ của nhà ông hôm nay chắc chắn ông phải chết”

“Ai chết trước còn chưa biết đâu” Từ trong túi áo lão rút thẳng khẩu súng chĩa vào đầu Bác Minh Vương mà bắn

“Ha ngu ngốc” Chỉ với một cái phẩy tay nhẹ nhàng viên đạn nhanh chóng vật hoàn chủ cũ bắn thẳng vào tim lão khiến cho không kịp ho he tiếng nào đã về với thế giới bên kia.

Xử lí xong lão già dâm đãng Bác Minh Vương nhánh chóng tiến đến phía Bùi Doãn Hy để xem xét tình hình.

“Ưm… Nóng quá…minh Vương là anh sao giúp em”

“Chúng ta không thể ở lại nơi này anh đưa em về trước” Vừa nói hắn vừa cởi bỏ áo khoác mặc trên người choàng qua cơ thể cô bế theo kiểu công chúa đi ra, Bùi Doãn Hy lúc này đã không còn tỉnh táo cho lắm nên động chạm lung tung khắp người hắn.

Lên khỏi tầng hầm Lý Thi Mạc đã đợi sẵn còn đang cười dương dương tự đắc thì nụ cười ấy bỗng vụt tắt. “Sao lại là hai người giám đốc Dương đâu” Bây giờ ả có phần sợ hãi rồi tình thế này không đúng chắc chắn người dưới đó đã 8 phần gặp chuyện.

“Tôi không có phần dây dưa với cô” Một đám người đạp cửa xông vào đám vệ sĩ ngoài đó đã bị đánh gục toàn bộ.

“Không… không… không thể nào”

“A…sao mọi chuyện lại sảy ra như vậy rõ ràng tôi đã tính toán hết toàn bộ”

“Tính toán sao? nước đi này sai chỗ rồi.” Thanh Hải cậu cùng mấy người khác đưa cô ta về lại nhà lao đi cử thêm vài người đáng tin cậy để canh gác"

“Vâng thưa đại ca, còn chị dâu…” Hơi e ngại nhưng Thanh Hải vẫn cố chấp hỏi.

“Chuyện của hai chúng tôi cậu không cần biết”

Bác Minh Vương bế thẳng Bùi Doãn Hy ra xe rồi đi về nhà để lại Thanh Hải một mình cô đơn lẻ bóng chẳng biết về bằng xe ai.

Về đến nhà khắp người Bùi Doãn Hy đã trở nên nóng ran làn da trắng ửng đỏ có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng tỏa ra, đôi môi mỏng bị cắn để dữ lại chút ý thức cũng đã gì máu. Lên đến phòng Bác Minh Vương để cô xuống giường rồi định rời đứng dậy thì bị cô ngăn lại

“Đừng đi”

Cô kéo anh ngã xuống giường rồi nằm trên anh nhìn với nụ cười gian manh “Hôm nay anh sẽ là người đàn ông của em” Bây giờ cô khác quá không còn giáng vẻ nhút nhát như thường ngày thay vào đó là bộ dạng phóng khoáng đầy bạo gan. Kéo mạnh chiếc váy mặc trên người để lộ ra thân hình bên trong đầy hoàn mĩ khiến Bác Minh Vương phải nuốt nước miếng đầy khó khăn. Bây giờ chẳng khác gì con mèo hoang cô hôn lên đôi môi của hắn lần mò từ trên xuống dưới khắp cơ thể hắn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đây là do em tự chuốc lấy” xoay chuyển đổi lại vị trí “Bây giờ mới đúng, em đừng có mà hối hận”

Sau đó là một loạt hành động và những tiếng kêu ái muội của hai người phát ra.

“Ưm…đau quá Minh Vương”

“Đau sao muộn rồi cô gái nhỏ”

Thứ đó của hắn dần tiến vào sâu trong người cô làm cho Bùi Doãn Hy trở nên đau đớn do đây là lần đầu tiên, máu bắt đầu chảy chảy ra cô bấu mạnh vào lưng hắn. Một lúc sau khi đã xong việc Bùi Doãn Hy mệt mỏi mà ngủ thiếp đi Bác Minh Vương nằm bên cạnh chỉ biết nhìn cô mèo hoang nằm trong lòng mình đầy chiều chuộng.

“Từ hôm nay em là người của Bác Minh Vương tôi rồi”