Sáng hôm sau Bùi Doãn Hy vẫn đi đến công ty như mọi ngày, chỉ là hôm nay có chút khác, chắc hẳn là ngày cuối cùng rồi!, có lẽ sau hôm nay cô sẽ không còn đặt chân đến nơi này nữa!
Đi lên đến nơi mình làm việc, nhìn căn phòng nhỏ nằm cuối dãy hành lang Bùi Doãn Hy có chút hoài niệm, 2 năm rồi, Căn phòng nhỏ này đã gắn liền với cô được 2 năm, chỉ tiếc rằng nay cảnh còn mà người mất, cô sẽ rời đi, rời khỏi đây và nơi này sẽ lại đổi một người chủ mới.
Chậm dãi đẩy cánh cửa phòng bước vào ngay trước mắt cô là hình ảnh người quản lí đang ngồi trên ghế của mình, hai tay chị ta đan lại vào với nhau chống cằm, sắc mặt nhăn nhó đầy tức giận.
Bùi Doãn Hy hít một hơi thật sâu để lấy sự tự tin rồi tiến lại phía chị ta.
Vừa thấy cô chị ta đã không chút do dự cầm lấy bản hợp đồng mà ném thẳng về phía Bùi Doãn Hy
Nhanh tay lẹ mắt Bùi Doãn Hy nghiêng người né được một cú chí mạng.
"Ha chị Lệ sao lại nóng giận như vậy rồi."
"Tôi khuyên chị chân thành tức giận như vậy sẽ khiến chị lão hóa nhanh đó "
Cúi người xuống, Bùi Doãn Hy vươn tay nhặt lấy bản hợp đồng đang nằm trên đất, cô lấy tay áo lau đi những vết bụi bẩn bám trên bản hợp đồng.
"Ký đi"
Giọng người quản lí dõng dạc đầy dứt khoát.
"Công ty này không thể chữa chấp một loại người như cô được"
"Tôi quả thực là có mắt như mù mới chọn cô tham gia bữa tiệc"
Bùi Doãn Hy tiến lại gần chị Lệ đặt sấp hợp đồng xuống bàn rồi cầm lấy cây bút kí thẳng vào mà không chút do dự.
Cô nhìn người đang ở trước mắt với cái thái độ bất cần đời cây bút vừa kí hợp đồng xong được cô xoay trên tay một cách điêu luyện, khoé môi khẽ ý cười.
"Bây giờ chị Lệ mới biết ư?"
"Quả thực mắt chị nên được đi khám rồi!"
"Cô..."
"Ấy chị Lệ đừng nóng!"
"Hại sức khỏe lắm!"
"Biết trách ai bây giờ được nhỉ chị Lệ. Nếu không phải chị ép tôi đến nơi đó, nghĩ sao phải có ngày hôm nay? "
"Tôi kí xong rồi!"
Người quản lí vươn tay giật lấy sấp tài liệu dở từng trang mà kiểm tra tỉ mỉ, sau khi kiểm tra xong hết toàn bộ, nhìn thấy tên Bùi Doãn Hy đã kí hết đầy đủ chị ta mới thở phào có chút nhẹ nhõm. Phù may mà đã xóa bỏ hoàn toàn quan hệ của cô ta với công ty nếu có tra ra thì
cũng không bị liên lụy mấy nữa.
Bùi Doãn Hy cầm lấy một nửa của bản hợp đồng bị chấm dứt bỏ vào trong hộp đồ bên cạnh rồi mang đi. Trước khi đi cô có quay lại nhìn người quản lí đang vui hớn hở vì đã loại bỏ được một mối nguy lớn, khéo môi cô khẽ cười.
"Chị nghĩ ít quá rồi người quản lí cũ của tôi!"
Người quản lí ngẩng đầu lên nhìn,ánh mắt vô tình nhìn thấy nụ cười kì quái của Bùi Doãn Hy. Không biết làm sao nhưng chị ta chợt có cảm giác bất an, trong lòng cứ bồn chồn, lo lắng giống như sắp có chuyện gì lớn sảy sẽ sảy ra.
__________________________
Mạnh mẽ là thế đó nhưng có lẽ đây là việc từ trước đến nay Bùi Doãn Hy cô chưa bao giờ từng làm.
Cảm giác được làm những điều mình muốn cũng thật tốt. Cảm thấy bản thân không bị kìm hãm, bị kiểm xoát được tự do.
Nhưng làm như này cô có thực sự vui?
Cô chỉ cảm nhận được sự kɧoáı ©ảʍ khi bản thân được làm những điều mình thích nhưng thật sự như thế vẫn chẳng thấy có cái gì là vui cả.
Cuộc sống này là vô số màu sắc sặc sỡ,thu lại tầm mắt Bùi Doãn Hy cũng chỉ là sự tẻ nhạt, Trước mắt chỉ là khung cảnh ảm đạm không màu sắc. Không phải cô bị mù màu nên khung cảnh mới như vật chỉ là nó như cái cách cô cảm nhận về cái thế giới này ấy vậy mà thôi.
Có lẽ sống đối với Bùi Doãn Hy đã không còn nghĩa lí gì, sống như một kẻ không cảm xúc chờ đến ngày mình chết. Gắng gượng như vậy đợi chờ thời gian trôi đi từng ngày và từng ngày một cách vô nghĩa.
Mệt mỏi thật!