Editor: Saki | Beta: Mian
Bầu không khí im lặng một hồi, An Nghi đổi chủ đề, hỏi cậu: “Cậu không đi sao?”
Ninh Tinh Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà nói, “Tớ sợ cậu sẽ uống rượu.”
“Tớ không có uống.” An Nghi thấp giọng phản bác, sau đó nói: “Không có, tớ sẽ về nhà.”
“Tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu…”
An Nghi trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng cậu lại nói: “Tớ hiện tại sống cách nhà cậu không xa, vừa lúc tiện đường.”
Cậu nói xong liền đi đến bên đường bắt taxi, An Nghi ngẫm lại thử, đã muộn như thế này mà cô một thân con gái quả thực có chút không an toàn, nên không từ chối lòng tốt của cậu.
Sau khi lên xe, Ninh Tinh Hà nhìn chiếc hộp trên tay, nhàn nhạt nói: “Ngày mai trả món quà này cho người ta đi.”
“A?” An Nghi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu, “Đương nhiên là phải trả rồi.”
Ninh Tinh Hà rũ mắt xuống, không nói gì.Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cả hai im lặng suốt quãng đường cho đến khi chiếc taxi dừng lại ở lối vào biệt thự của An Nghi.
“Tớ ra khỏi xe đây.”
An Nghi nói tạm biệt với cậu, xuống xe vẫy tay chào cậu.
Ninh Tinh Hà nhìn cô vào sân, rồi để tài xế lái xe đi.
…
Ngày hôm sau, An Nghi đến trường với vẻ mặt đầy lo lắng, chuẩn bị trả lại chiếc vòng cổ cho Cố Tư Hào.
Trên đường đi, cô rất vất vả để tìm ra thời điểm, cách nói thích hợp, tốt nhất là không nên để bất kỳ bạn học nào của mình nhìn thấy, nếu không sẽ truyền ra nhiều tai tiếng.
Vào phòng học, khóe mắt An Nghi liếc nhìn chỗ ngồi của Cố Tư Hào, cậu ta vẫn cúi đầu đọc sách, giống như lúc trước.
An Nghi đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Đồng Khả Tinh lập tức nhỏ giọng hỏi cô, “Tối hôm qua Cố Tư Hào nói gì với một mình cậu vậy?”
“Cậu ta…” An Nghi có quan hệ tốt với Đồng Khả Tinh, do dự vài giây, quyết định nói với cô ấy, “Cậu ta đã tỏ tình với tớ.”
“Tớ biết mà.”
Giọng nói của Đồng Khả Tinh đột nhiên to lên, An Nghi nhanh chóng dùng ánh mắt cảnh cáo, yêu cầu cô nói nhỏ lại.
“Thật ra thì, tớ đã nhìn thấy rồi…” Đồng Khả Tinh cúi người, nhỏ giọng nói, “Mỗi lần đi ngang qua bàn của chúng ta, cậu ta đều nhìn cậu, còn cậu thì cúi đầu, chắc chắn là không để ý, nhưng tớ đã bắt gặp được.”
An Nghi lắc đầu thở dài, buồn rầu hỏi cô, “Cậu nói xem làm sao tớ có thể từ chối cậu ta? Cậu ta còn tặng quà cho tớ.”
“Cậu không thích thì cứ trực tiếp từ chối thôi, nói rằng cậu đã có người mình thích, người đó không phải cậu ta, như vậy thì không phải cậu ta sẽ hết hy vọng sao?”
“Muốn nói đến tàn nhẫn như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Đồng Khả Tinh hài lòng gật đầu, nhưng giây tiếp theo lại sợ, “Sự việc này người trong cuộc thật sự rất khó làm, đổi lại là tớ, khả năng cũng sẽ rất ngượng ngùng, dù sao tất cả mọi người đều là bạn học, cậu ta lại còn thành thật như vậy.”
“Cậu cho tớ suy nghĩ lại đi.”
An Nghi không còn cùng với cô thảo luận vấn đề này.
Đợi đến giữa trưa tan học, học sinh đều lần lượt ra khỏi phòng, An Nghi nhìn thấy Cố Tư Hào vẫn còn ngồi tại chỗ, liền ngồi vào chỗ của mình, không nhúc nhích.
Sau khi các bạn học khác rời đi, cô lấy hộp trang sức từ trong cặp, đi đến bàn của Cố Tư Hào.
“Cái đó…” An Nghi mấp máy môi, dứt khoát làm tinh thần thêm hăng hái mà mở miệng: “Món quà này tớ không thể nhận, bởi vì tớ không thích cậu, cho nên cũng không thể tiếp nhận.”
Cố Tư Hào cuối đầu nhìn mặt bàn, sau một lúc lâu không có phản ứng.
Hai tay An Nghi khẩn trương đặt sau lưng, thấy cậu ta không nói, cô chỉ có thể tự mình phá vỡ sự im lặng.
“Cái đó, tớ đi ăn cơm.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nói xong, cô liền quay người, nhưng không ngờ Cố Tư Hào hỏi cô, “An Nghi, cậu có người mình thích rồi à?”
An Nghi quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn lên tiếng, “Cậu biết rồi sao!”
“À, tớ có nghe nói.”
Vẻ mặt Cố Tư Hào thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không sao đâu, tớ cũng đã bày tỏ lòng mình với cậu rồi.”
An Nghi cũng cười đáp lại, “Tớ đi ăn cơm đây.”
Quay người trong nháy mắt đó, trên mặt An Nghi toát ra nghi vấn.
Cố Tư Hào có nghe nói rằng cô thích Ninh Tinh Hà không? Ai đã truyền đi?
…
Cùng Lạc Tiêu đi vào nhà ăn, An Nghi theo bản năng nhìn xung quanh, nhìn có thể hay không ngẫu nhiên gặp người nào đó.
Lạc Tiêu thấy cô giọng hòn vọng phu, cố ý vui vẻ nói: “Có phải cậu cảm thấy khó chịu khi không được gặp cậu ấy trong một thời gian không?”
“Không có.”
An Nghi theo bản năng phản bác, liền nghe thấy Lạc Tiêu nói, “Ôi! Cậu xem ai tới kìa.”
Động tác của An Nghi phản ứng nhanh hơn não, lập tức nhìn theo, kết quả lại nghe thấy tiếng cười của Lạc Tiêu.
“Còn ngượng ngùng không thừa nhận, tớ vừa nói cậu thì cậu kích động.”
An Nghi không nói trợn mắt trừng một cái, nhịn không được cho cô ấy một cái nắm đấm nhỏ nhắn.
Hai người trò chuyện rôm rả, vừa cười vừa nói đến cửa quầy nào đó xếp hàng.
Lạc Tiêu hỏi An Nghi, “Cuối tuần rủ Ninh Tinh Hà đi chơi ở đâu? Tớ giúp cậu đi gọi người tới, sau đó hai người sẽ đi chơi một mình.”
“Không được, tốt hơn là cậu nên đi theo.”
“Làm gì? Muốn cho tớ làm bóng đèn à? Tiền thuê tớ tốn kém lắm, một giờ hơn một ngàn.”
An Nghi không khỏi bật cười, giải thích với cô: “Tớ cảm thấy tớ ở với cậu sẽ thoải mái hơn, có lý do nói dối mẹ tớ, nếu không mẹ tớ không cho tớ ra ngoài đâu.”
“Tớ không ở cùng cậu, cậu có thể lấy tớ làm cái cớ!”
“Cậu không biết đâu, hiện tại mẹ tớ có bao nhiêu khoa trương, tối hôm đó trong buổi họp lớp, mẹ tớ đã gọi trực tiếp cho tớ, yêu cầu tớ chụp ảnh và gửi lên Wechat cho bà ấy xem tớ có thực sự tham gia buổi họp lớp không.”
“…” Lạc Tiêu sau khi nghe xong, trực tiếp im lặng.
Cô ấy im lặng hồi lâu, nhịn không được nghi hoặc nói thầm, “Tớ thấy phản ứng của mẹ cậu có vẻ đang nghi ngờ cậu đang yêu đương?”
Câu nói của Lạc Tiêu lập tức đánh thức An Nghi.
Đồng tử cô đột nhiên giãn ra, nghĩ đến chú Ninh bị đuổi việc vô cớ, cô càng thêm nghi ngờ.
Lạc Tiêu không để ý đến biểu cảm trên mặt An Nghi, phối hợp nói thêm, “Sao hai người không đi xem phim? Không gian tối lãng mạn làm sao.”
“Xem phim?”
“Đúng vậy! Gần đây có một số phim bom tấn nước ngoài ra mắt. Hình như cũng có phim về Zombie. Cậu có thể đi xem.” Lạc Tiêu nói, trong ánh mắt toát ra sự mơ hồ vui vẻ.
Hiểu được ẩn ý trong mắt cô ấy, An Nghi có chút đỏ mặt.
“Chúng tớ không phải bạn trai và bạn gái…”
“Cặp đôi nào không phát triển từ bạn bè bình thường, cứ như thế này đi, tớ sẽ đặt vé cho các cậu.”
Lạc Tiêu kiên trì muốn làm tốt vai trò của thần trợ công. (*)
(*) Thần trợ công: Chỉ người đóng vai trò quan trọng như bạn hoặc người thân đi trợ giúp hai người khác theo đuổi, yêu nhau.
…
Ngày hôm sau chính là thứ bảy, Lạc Tiêu đã đồng ý mời Ninh Tinh Hà đi ăn tối, vì vậy cô ấy đã yêu cầu An Nghi nói cho cậu biết.
An Nghi hỏi Ninh Tinh Hà trên WeChat xem cậu có rảnh không, nói rằng Lạc Tiêu muốn mời cậu đi ăn tối.
Với lý do này, An Nghi cảm thấy có chút áy náy, cô tự hỏi liệu Ninh Tinh Hà có nhìn thấu được mục đích của cô hay không.
Ninh Tinh Hà nhanh chóng đồng ý, hai người thỏa thuận thời gian, năm giờ chiều, An Nghi đúng giờ xuất hiện ở cửa một tiệm cơm Tây.
Ninh Tinh Hà đã đến rồi, cô và cậu nhìn nhau, đi lên phía trước mất tự nhiên mà giải thich, “Cái đó, Lạc Tiêu tạm thời có việc nên không thể đến.”
“Không thành vấn đề, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Ninh Tinh Hà nói xong, nhẹ nhàng mở cửa nhà hàng, để cô đi vào.
Sau khi hai người ăn xong trong nhà hàng, An Nghi vội vàng thanh toán hóa đơn, nhưng cuối cùng vẫn là Ninh Tinh Hà thanh toán.
An Nghi giả vờ nhìn vào điện thoại của mình và nói với Ninh Tinh Hà, “Lạc Tiêu cậu ấy nói rằng rất tiếc vì không thể mời cậu ăn tối, vì vậy cậu ấy đã đặt hai vé xem phim, muốn mời cả hai chúng ta đi xem phim.”
“Phim gì?”
“À, thế chiến Z.” An Nghi báo lại tên bộ phim, rồi sau đó nói: “Này hình như là một bộ phim về Zombie, may là chúng ta đã ăn cơm xong rồi.”
Ninh Tinh Hà khẽ nhướng mày, cười nói: “Thật sự là một lựa chọn sáng suốt.”
Nói xong, cậu đứng dậy trước, nói hiện tại liền xuất phát đi rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim ở gần đây, cách vài chục bước chân là đến.
Đi vào rạp chiếu phim, An Nghi nhìn thấy vài cặp đôi đều nắm tay, nhiều người trông như trạc tuổi mình, cô gái đang dựa vào vai chàng trai, có vẻ mệt mỏi.
Hiện giờ yêu sớm thật là phổ biến!
An Nghi cảm khái, lại phát hiện có một cô gái nhỏ đang nhìn bọn họ.
Đoán chừng là đang nhìn Ninh Tinh Hà.
Cô ý thức được điều ấy, tính chiếm hữu bắt đầu rục rịch.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thế là, An Nghi nhìn Ninh Tinh Hà nở nụ cười, mở miệng nói: “Tớ đi lấy vé.”
Trạng thái này trong mắt người ngoài cũng được xem là tiêu chuẩn của một cặp đôi, nhất là khi hai người có giá trị nhan sắc cao như vậy, thực sự đáng để người ta ghen tị.
An Nghi đi lấy vé, không nghĩ tới lấy vé xong trở về, phát hiện Ninh Tinh Hà đã mua bắp rang và Coca.
Sau khi nhìn thấy An Nghi, trực tiếp đem bắp rang nhét vào ngực cô, để cô ôm.
“Tớ vừa mới ăn cơm xong, ăn không vô.”
Nghe An Nghi nói như vậy, Ninh Tinh Hà bên cạnh ra hiệu ánh mắt.
Ánh mắt kia giống như đang nói, những cô gái khác đều có, tớ không muốn để cho hai tay cậu trống trơn.
Trong nháy mắt lòng An Nghi liền nổ tung, toàn bộ cơ thể như bắt đầu chìm đắm trong sự ngọt ngào đó.
Ai nói Ninh Tinh Hà là trực nam (*)? Rốt cuộc là ai nói?!
(*) Trực nam: Trực nam ở đây sẽ được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực. Luôn có trách nhiệm với những gì mình nói và hành động.
Bọn họ ở khu nghỉ ngơi chờ tới mười phút, cuối cùng bộ phim cũng bắt đầu soát vé.
Khi xếp hàng để vào rạp, An Nghi rõ ràng nghe thấy ở phía sau có người đang bàn luận về cô và Ninh Tinh Hà, nói hai người họ giá trị nhan sắc cao, đứng cùng một chỗ thật đẹp đôi.
An Nghi nhịn không được mím môi cười trộm xuống, đáy lòng cảm giác ngọt ngào.
…
Hai người đi vào bên trong rạp chiếu phim, bên trong đã là mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ các bậc thang.
Ninh Tinh Hà sợ An Nghi ngã xuống, cho nên giơ cánh tay của mình lên, để cô nắm lấy.
An Nghi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, trái tim nhỏ đang nhảy lên kịch liệt.
Cách lớp vải mỏng, dường như cô có thể cảm nhận được những đường cong cơ bắp của cậu.
“Chúng ta ở hàng thứ mấy?”
Ninh Tinh Hà đi được vài bước, mới nhớ tới việc này, nên hỏi cô.
Cậu cảm thấy mình cũng khẩn trương quá mức.
An Nghi có chút chột dạ, nhỏ giọng trả lời: “Thứ nhất…ở hàng cuối cùng.”
“Ừm.”
Cậu không có bất kỳ câu hỏi nào, rất bình tĩnh trả lời, sau đó dắt cô theo ở phía sau.
An Nghi nắm lấy cánh tay của cậu, như thể bị cậu dẫn đi, cảm thấy thật thoải mái.
Nhưng cô chỉ lo nghĩ đến cậu, không để ý bàn chân, nên không cẩn thận bị vấp, cả người suýt chút nữa ngã xuống.
Ninh Tinh Hà cảm giác được, động tác cực nhanh vươn cánh tay mình, ôm eo cô.
Trong nháy mắt đó, An Nghi cảm giác có dòng điện vọt khắp cả toàn thân của mình.
Cánh tay của cậu đặt tại eo cô, dừng lại mấy giây, bỗng nhiên thu hồi.
Mặc dù An Nghi đã đứng vững bước chân, nhưng lại hoảng hốt đến mức lạc nhịp.
“Xin lỗi, vừa rồi tớ sợ cậu bị ngã.”
Ninh Tinh Hà mở miệng giải thích một câu, sau đó tiếp tục dắt cô đi.
An Nghi hít một hơi sâu, cố gắng trấn an trái tim nhỏ bình tĩnh trở lại.
Hai người ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, An Nghi thấy đây dường như là chỗ ngồi đặc biệt dành cho các cặp đôi, bởi vì nó khác ghế đơn phía trước, chỗ ngồi của hai người liền nhau.
Chú ý đến điều này, cô càng đỏ mặt hơn, thầm mừng vì môi trường xung quanh mờ mịt, Ninh Tinh Hà không thể nhìn thấy nó.
An Nghi lén lút liếc sang bên cạnh, nhìn thấy người nào đó ngồi nghiêm chỉnh, không nhịn được cười.
Cô cảm giác cậu như thế nào cũng đang không được tự nhiên?
Bởi vì đây là phim nước ngoài, lại chiếu vào cuối tuần, cho nên tỷ suất người xem bộ phim này là rất cao, rất nhanh chỗ ngồi trong rạp chiếu phim đều muốn đầy.
“Cậu không sợ hả?”
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một câu như vậy.
An Nghi theo bản năng nhìn về phía Ninh Tinh Hà, tỏ vẻ dũng cảm nói: “Không có gì, tớ biết đều là giả.”
Ý tứ này chính là cô không sợ, nhưng Ninh Tinh Hà cũng không vạch trần cô, nghĩ thầm, đợi tới lát nữa sẽ biết được phản ứng của cậu như thế nào.
Phim lập tức bắt đầu, tất cả toàn bộ ánh đèn đều dập tắt, chỉ còn lại màn hình lớn lộ ra ánh sáng, âm thanh lớn vòm 3D cũng bắt đầu hoạt động, bỗng nhiên truyền tới “Bùm” một tiếng.
Hiển nhiên là các cô gái bị sợ hãi, rất nhiều tiếng thét phát ra rất nhỏ, An Nghi cũng thiếu chút nữa, chẳng qua là trong thời khắc mấu chốt ngậm miệng lại.
Cảnh đầu tiên trong phim rất đáng sợ, đó là một người phụ nữ đang nhìn vào căn phòng trống trải, nhưng theo kinh nghiệm của An Nghi, sắp tới sẽ có Zombie lao ra khiến người ta giật mình.
Đôi mắt to của An Nghi nhìn thẳng vào màn hình, cô thầm tự nhủ phim ảnh đều là hư cấu, nhất định không được sợ hãi.