Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 26




Sau tiết học đầu tiên, các bạn cùng lớp tụ tập thành nhóm ba nhóm năm để bàn luận xem họ đã đi đâu trong kỳ nghỉ đông này, nhận được nhiều hay ít tiền mừng tuổi, Đồng Khả Tinh thấy An Nghi chống cằm, không tham gia cuộc trò chuyện, liền kéo nhẹ cánh tay của cô.

An Nghi quay lại nhìn cô, Đồng Khả Tinh cười hỏi: “An Nghi, cậu đã đi chơi ở đâu vậy?”

“Không đi đâu cả.” Cô nhẹ nhàng trả lời, ngay lập tức hỏi ngược lại, “Còn cậu thì sao?”

“Bố mẹ tớ đã đưa tớ đi trượt tuyết.”

“Thích thật.” An Nghi thốt lên từ tận đáy lòng, thực sự ghen tị với mối quan hệ giữa cô ấy và bố mẹ.

Đồng Khả Tinh nhạy bén cảm nhận được có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: “Tại sao tớ thấy cậu có vẻ không vui?”

“Không có.”

An Nghi vừa nói xong hai chữ này, liền nghe thấy một người bạn cùng lớp đáng đứng ở ngoài cửa hét lớn:

“An Nghi, có một anh chàng đẹp trai đang tìm cậu.”

Đồng Khả Tinh nghe vậy liền la lên, “Ai đang tìm An Nghi bé bỏng của chúng ta vậy?”

An Nghi lườm cô một cái, đứng dậy đi ra cửa, nhưng cô lại không hề nghĩ đến người tìm cô lại là Ninh Tinh Hà.

Trong tích tắc, cô cảm thấy như mình đang mơ, thật không thể tin được.

“Tớ nghe nói cậu đang tìm tớ?”Đọc Full Tại Đọc Truyện

An Nghi đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy Ninh Tinh Hà hỏi cô chuyện này.

“Tớ…” An Nghi rất kỳ quái, vô thức lắc đầu, “Tớ không tìm cậu.”

“Là Mộ Cảnh Nhiên nói cho tớ biết cậu tìm tớ.”

An Nghi nghe xong lời này, trong lòng không khỏi tức giận, Mộ Cảnh Nhiên này làm sao có thể nói dối?!

Hai người nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng.

Rõ ràng trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói với cậu, nhưng khi nhìn thấy không thể nói ra.

Thật lâu sau, An Nghi mới chậm rãi mở miệng nói: “Thật tốt khi có thể gặp được cậu.”

Ninh Tinh Hà hơi nhướng mày nói với cô: “Buổi chiều tan học, tớ mời cậu dùng cơm.”

“Được!”

Đôi mắt An Nghi sáng lên ngay lập tức.

“Vậy tớ về phòng học trước.” Ninh Tinh Hà nói xong xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cậu, khóe môi An Nghi không tự chủ được cong lên.

Cô cho rằng sau khi chú Ninh không còn làm việc ở nhà cô, Ninh Tinh Hà sẽ cố gắng tạo khoảng cách với cô, bởi vì trước giờ tan học cậu không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào, nhưng hiện tại cậu thực sự đến tìm cô, cho dù là bởi vì Mộ Cảnh Nhiên gây ra hiểu lầm, nhưng cậu đến có nghĩa là vẫn muốn làm bạn cùng với cô.

An Nghi ngâm nga một bài hát rồi quay trở lại lớp học, cảm giác mọi khói mù trước đó đều bị cuốn đi, Đồng Khả Tinh nhìn thấy cô ra ngoài nói chuyện không bảo lâu, tâm trạng trở nên tốt hơn không ít, không khỏi hỏi cô: “Là ai tìm cậu vậy? Còn có thể khiến cậu vui vẻ như vậy?”

“Còn có thể là ai khác nữa chứ!”

An Nghi vừa lấy điện thoại ra vừa nói.

Cô nhắn tin cho tài xế mới của mình, nói rằng hôm nay khai giảng sẽ có hoạt động trong lớp nên sẽ không cần đến đón cô.

“Ninh Tinh Hà?”

Nghe cô nói vậy, Đồng Khả Tinh ngập ngừng hỏi.

An Nghi gật đầu, “Đúng vậy.”

“Được rồi! Một anh chàng đẹp trai phong độ có thể chủ động đến với cậu?” Đồng Khả Tinh hỏi xong liền lay cánh tay của cô, kì quái hỏi: “Nói cho tớ biết, cậu và cậu ấy đã tiến tới cấp độ nào rồi?”

“Không, chúng tớ vẫn giống như trước đây.”

“Sau này nếu có tin tốt thì cho tớ biết với.”

Tất nhiên, trong lòng An Nghi cũng hy vọng có tin vui nên không chút do dự gật đầu đồng ý.



Buổi chiều tan học, An Nghi cầm cặp sách lao ra khỏi phòng học, chuẩn bị đợi Ninh Tinh Hà ở cửa lớp, nhưng vừa đi tới đó liền nhìn thấy Ninh Tinh Hà đang đứng bên một cây cột đợi cô.

An Nghiên cố ý đứng đó vài giây, thấy nữ sinh đi qua không khỏi liếc mắt nhìn Ninh Tinh Hà.

Cô lặng lẽ bước tới, cố gắng đi đến thật khẽ từ phía sau làm cho cậu bất ngờ, nhưng như thể nhận ra điều gì đó, cậu đột ngột quay lại khiến cho cô giật mình.

An Nghi vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Tinh Hà nhìn thấy bộ dạng có chút hoảng hốt của cô, thật đáng yêu, nhưng cũng thật buồn cười.

“Lớp của cậu kết thúc sớm quá!”

An Nghi thở dài, cảm thấy tốc độ của mình đã đủ nhanh rồi.

Ninh Tinh Hà mím môi, liếc nhìn cặp sách của cô, hỏi, “Giật mình à?”

“Không sao.”

An Nghi vội vàng lắc đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người cùng nhau bước ra khỏi trường học, An Nghi không biết Ninh Tinh Hà sẽ đưa cô đi đâu, dù sao được ở cùng cậu cũng vui rồi.

Cô nhìn lên cành cây thì thấy có những búp hoa bé nhỏ sắp chớm nở, có vẻ như mùa xuân đã thực sự đến rồi.

Làn gió trong khuôn viên trường lướt nhẹ qua mặt, nhiệt độ của gió dường như đang ấm dần lên.

Sau khi tan học, Ninh Tinh Hà đi thẳng về phía nam, cậu luôn bước nhanh, nhưng đi cùng với An Nghi cậu cố ý giảm tốc độ, khi nhận ra mình đi nhanh, còn cố ý dừng lại hai bước để chờ cô.

“À, bây giờ chú Ninh đang làm việc ở đâu?” An Nghi tìm một đề tài.

“Vẫn chưa tìm được việc, nhưng cậu đừng lo lắng.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

An Nghi luôn cho rằng chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng làm việc tốt, lương của bọn họ cũng không thấp, trước đây cậu cũng chưa từng nói với cô rằng cậu có kế hoạch rời đi, hơn nữa chú ấy vẫn đưa Ninh Tinh Hà trở lại thành phố Minh, không có lý do gì để làm như vậy.

Nhưng Ninh Tinh Hà dường như không muốn nói cho cô biết, cô cũng không tiện hỏi thêm.

Đi một lúc, bọn họ đến cửa một trung tâm thương mại, Ninh Tinh Hà dừng lại nói với An Nghi: “Vào xem có gì ngon hay không.”

An Nghi đột nhiên có cảm giác rằng bọn họ đang hẹn hò.

Ở tầng âm một của trung tâm mua sắm có rất nhiều đồ ăn vặt, An Nghi nhìn thấy một cửa hàng sữa chua đông lạnh với hoa quả đủ màu sắc, trông rất hấp dẫn nên bất giác dừng lại.

Nhìn thấy ánh mắt có chút háo hức của cô, Ninh Tinh Hà có lẽ hiểu được cô đang nghĩ gì.

“Muốn ăn?”

“Ừm.” An Nghi không chút do dự gật đầu.

Tuy nhiên – –

Nhưng cậu lại nói: “Muốn ăn cũng không được, bây giờ là mùa đông.”

“Ôi, phòng này có điều hòa không? Tớ nóng chết đi được.” An Nghi vừa nói vừa kéo áo khoác lông vũ xuống, “Không được, tớ phải cởi áo khoác.”

Ninh Tinh Hà không nhịn được cười khi thấy cô hừng hực khí thế muốn chứng tỏ mình đang nóng.

“Vậy cũng được nhưng không được ăn quá nhiều.”

Ninh Tinh Hà nói xong đi xếp hàng mua.

An Nghi gọi một phần vị dâu tây, bên trong có bánh quy Oreo, Nam việt quất, nho khô và nhiều loại hạt khác.

Sau khi người bán làm xong liền giao lại, An Nghi lập tức duỗi bàn tay nhỏ định cầm lấy, nhưng lại bị Ninh Tinh Hà nhanh tay hơn mang đi trước.

Anh cầm lấy chiếc thìa nhỏ, múc ra, đưa vào miệng An Nghi, nói: “Ăn trước vị này đi.”

Nhìn động tác của cậu, trái tim nhỏ bé đang bình tĩnh của An Nghi bắt đầu tăng tốc ngay lập tức.

Cậu thế mà lại đút cho cô?

Trời ơi! Nhịn không được muốn phát ra tiếng thổ bát thử (*).

(*) Một meme khá nổi tiếng bên Trung, thường xuất hiện và lồng ghép trong các đoạn video ngắn trên mạng xã hội có chứa tính hài hước.

An Nghi cảm thấy đêm nay có lẽ cô sẽ không ngủ được vì trong đầu cô chắc chắn sẽ tái hiện lại cảnh này.

Đỏ mặt, cô hơi mở miệng ra ăn chúng vào, loại sữa chua ấy có sự hòa quyện giữa vị chua và ngọt, trực tiếp làm bùng nổ vị giác của cô.

“Ăn siêu ngon, cậu nên ăn thử.”

“Ừm.”

Ninh Tinh Hà gật đầu, đi lấy một thìa nhỏ khác.

An Nghi nhìn theo, trong lòng suy nghĩ, thật ra cô cũng không ngại được cậu đút…

Trong lúc Ninh Tinh Hà không để ý, An Nghi còn muốn ăn thêm hai miếng, nhưng đã bị bắt quả tang, cậu lập tức cầm hết cả ly đi.

“Đừng ăn nó.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của cậu, An Nghi cảm thấy cậu lại đẹp trai hơn một chút.

“Cậu muốn ăn gì?” Ninh Tinh Hà đột ngột hỏi cô, quay đầu lại.

“Tớ muốn ăn …” An Nghi nhìn quanh rồi chỉ vào một nhà hàng bánh bao chiên, “Tớ muốn ăn cái đó.”

“Đi thôi.”

Hai người vào cửa hàng, An Nghi muốn ăn nhân thịt với cải thảo.

Nồi bánh bao chiên mới được đem ra, lớp da ở trên thì mềm mại, cắn một miếng liền cảm nhận được vị dầu nhè nhẹ phết lên trên bề mặt, song còn được điểm vài lá hành xanh biếc và một chút mè rang, mà ngược lại phần dưới được chiên lên vô cùng giòn, khiến cho môi và răng bây giờ dường như đã chứa đầy mùi vị thơm ngon của nó.

Sau khi ăn xong, An Nghi thở một hơi vô cùng hài lòng, hỏi Ninh Tinh Hà cảm thấy thế nào.

Ninh Tinh Hà nghĩ tới đây, đáp: “Ăn rất ngon.”

Kỳ thực, trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy, là bởi vì ở cùng cô nên ăn mới ngon.

Sau khi hai người ăn xong bánh bao chiên, lại đi lên tầng hai. Ở đây có một khu trò chơi, bên trong có máy gấp thú, máy nhảy và các thiết bị trò chơi khác.

An Nghi trong lòng rất bất an, không biết tại sao Ninh Tinh Hà lại đột nhiên dẫn cô ăn đồ ngon rồi đưa cô đến đây chơi, sao đột nhiên lại đối với cô như vậy?

Ninh Tinh Hà đổi mấy đồng xu, hỏi An Nghi muốn chơi cái gì, An Nghi nhìn máy gấp thú hỏi cậu, “Có thể gấp nó không?”

“Không chắc, nhưng tớ có thể thử.”

An Nghi cảm thấy cậu phải rất lợi hại, vì vậy đã đi đến máy gấp thú cùng với với cậu trong sự mong đợi.

“Tớ thích con sóc nhỏ đó.”

“Đó là một con chuột chũi, đồ ngốc.”

Ninh Tinh Hà bất đắc dĩ nói xong, bỏ vào một đồng tiền, sau đó lắc lắc cần điều khiển.

Cậu dựa vào phán đoán chính xác của bản thân, cảm thấy mình không thể sai lầm, ngay lập tức nhấn nút.

Móng vuốt của máy gấp thú lảo đảo rơi xuống, nắm chặt lấy con chuột chũi, lúc ở trên không lại rơi xuống.

An Nghi chợt lộ vẻ thất vọng.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Không sai, đây là hoạt động bình thường của máy gấp thú!

“Đừng nản lòng, chỉ là chút viêc nhỏ thôi.” An Nghi an ủi cậu một câu, sau đó nói: “Nếu không tin thì để tớ thử xem, tớ chắc chắn sẽ không bắt được.”

Nói xong, An Nghi liền nhét một đồng xu vào, cô thản nhiên thử với tâm trạng hững hờ, ai ngờ lại bắt được con chuột chũi thật.

“…” Nhất thời, An Nghi có chút hoài nghi nhân sinh.

Còn Ninh Tinh Hà lại nghi ngờ sâu sắc thực lực của chính mình, không chịu thừa nhận thất bại, ném vào một đồng xu khác tiếp tục gấp.

An Nghi cầm lấy tay cậu vội vàng nói với: “Lần này cậu gấp con thỏ đó đi, không còn vật cản nữa.”

“Ừm.”

Ninh Tinh Hà ánh mắt rất kiên định, tựa hồ đã hạ quyết tâm.

Tuy nhiên, kết quả lần này không khác gì lần trước, vẫn gấp được nhưng lại rơi giữa không trung.

“Có thể chiếc máy gấp này chống lại cậu rồi, hay thử sáng máy khác đi?”

An Nghi ngập ngừng hỏi.

Ninh Tinh Hà lắc đầu “Thôi đừng cố nữa, chơi ném bóng rổ đi.”

Nghe vậy, An Nghi vội vàng đưa cho cậu con chuột chũi vừa bắt được, “Đây, cho cậu.”

“Thật xấu.” Ninh Tinh Hà nhíu mày giả vờ ghét bỏ, nhưng nhanh chóng đón lấy.

An Nghi nghe cậu nói vậy, khẽ hừ một tiếng, “Đẹp hay xấu thì cũng là tớ gấp được.”

“Cậu giỏi hơn tớ.” Ninh Tinh Hà cười tủm tỉm nói, một tia sáng xẹt qua mắt anh.

Sau đó hai người đến máy game thùng bóng rổ, An Nghi rất háo hức muốn thử.

Thật ra trước đây cô cũng không quan tâm đến những chuyện này, lúc cùng Lạc Tiêu đi ra ngoài, hai người chỉ là đi mua sắm, bởi vì nghĩ chơi mấy trò này thật nhàm chán, nhưng bây giờ, với Ninh Tinh Hà toàn bộ thần kinh của cô đó đang bùng nổ, cô muốn chiến thắng. Trái tim cũng đang bùng cháy.

Hai người, mỗi người một máy game thùng bóng rổ, khởi động cùng một lúc.

Chiến lược của An Nghi là ném nó về phía cái rổ bất kể có thể ném trúng hay không, điều này sẽ luôn làm tăng xác suất chiến thắng.

Kết quả là mấy lần cô dùng lực quá mạnh, khiến quả bóng rổ đập vào ván sau bật ra, Ninh Tinh Hà cũng vô tội bị thua oan.

An Nghi cảm thấy vừa tiếc vừa xấu hổ, có mấy học sinh cấp hai đang xem, nghe bọn họ xì xào bàn tán ở đó, hẳn là đang cười nhạo cô.

Mỗi vòng ném bóng rổ đều có điểm mục tiêu, An Nghi chỉ gắng gượng được hai hiệp rồi game over, nhưng Ninh Tinh Hà bên cạnh vẫn tiếp tục thi đấu.

An Nghi liếc nhìn điểm số của cậu thì thấy nó gấp đôi điểm của cô.

Cô chăm chú xem Ninh Tinh Hà ném bóng, nhìn thấy cậu từng quả một, mỗi lần đều đánh trúng 100%, cô suýt chút nữa đã nhảy dựng lên để cổ vũ cho cậu.

Động tác của Ninh Tinh Hà rất bình tĩnh, trong nét mặt còn có sự nghiêm túc, nghiêm túc khiến cả người toát ra vẻ quyến rũ.

Vừa nghĩ đến, cô liền không khỏi cảm thấy xấu hổ khi cứ ném nó lung tung.

Bóng rổ cũng có thể chơi giỏi như vậy, làm sao có thể hoàn hảo như thế chứ?

“Chị gái nhỏ ơi, bạn trai chị đẹp trai quá!”

Đột nhiên, giọng nói của một nữ sinh bên cạnh truyền đến.

An Nghi theo bản năng nhìn lại, nhưng nhìn thấy một cô gái trông giống như học sinh cấp hai đang hướng về Ninh Tinh Hà, nhưng chính vì nhìn như vậy mà cô ấy lại nghĩa hai người bọn họ là người yêu của nhau nên cô không muốn so đo đến cô ấy.

Ninh Tịnh Hà thi đấu bốn hiệp, nhưng cánh tay bị đau nên tự ý kết thúc trận đấu.

Cậu quay lại nhìn An Nghi, một nụ cười khẽ nhếch lên khóe miệng.

An Nghi giơ ngón tay cái lên cho cậu một cái, “Thật giỏi.”

Ninh Tinh Hà không có cảm giác gì, đi tới trước mặt cô hỏi: “Có khăn giấy không?”

“Có.”

An Nghi thấy trên trán cậu mồ hôi nhễ nhại, vội lấy trong cặp ra một gói khăn giấy đưa cho cậu.

“Tay cậu có đau không?”

Cô không nhịn được hỏi Ninh Tinh Hà, bởi vì hiện tại cánh tay cô rất đau.

“Cũng có một chút.”

Ninh Tinh Hà trả lời xong, thấy cô cau mày lại thì lập tức kêu cô hoạt động nhanh lên, nếu không ngày mai chắc càng khó chịu hơn

An Nghi lắc đầu cười nói không sao, cô quay đầu xem những trò chơi khác, hỏi Ninh Tinh Hà có muốn chơi không.

Ninh Tinh Hà lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, “Đã đến giờ phải về rồi.”

“A…”

An Nghi có chút thất vọng, nếu cô không về, mẹ cô nhất định sẽ đến trường tìm người.

“Nếu có thời gian chúng ta lại tới.”

Nhìn vẻ mặt An Nghi suy sụp, Ninh Tinh Hà mấp máy môi an ủi.

An Nghi nghe cậu nói như vậy, tâm tình cô trở nên tốt hơn.

Cô bước tới cùng Ninh Tinh Hà đi ra ngoài, trên mặt nở một nụ cười đơn giản thật sự quá mức ngọt ngào

“Hôm nay tớ thực sự rất vui.”

Ninh Tinh Hà liếc cô một cái, không nói gì.

Hai người đi xuống từ tầng hai bằng thang cuốn, ở phía bên kia thang máy, Hàn Thi Lâm và Hoàng Ngọc Vi bạn thân của cô ta đang đi lên.

Nhìn thấy An Nghi và Ninh Tinh Hà, hai người đồng thời mở to mắt.

Không biết An Nghi có nhìn thấy bọn họ không, trên mặt cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, Ninh Tinh Hà cũng không có phản ứng gì.

Thang máy của họ đang từ từ đi xuống, của Hàn Thi Lâm và Hoàng Ngọc Vi cũng đang từ từ đi lên.

“An Nghi và Ninh Tinh Hà không phải đang hẹn hò thật sao?”

Hoàng Ngọc Vi kêu lên, nhưng đã thấy Hàn Thi Lâm lấy điện thoại di động ra chụp ảnh sau lưng An Nghi và Ninh Tinh Hà.

Cô khó hiểu hỏi Hàn Thi Lâm, “Cậu chụp ảnh làm gì?”

“Giữ nó trong trường hợp nó hữu ích?”

Hàn Thi Lâm cong môi, lộ ra một nụ cười châm biếm khó lường.