Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 40





Nhìn thấy Tân Na lau nước mắt cá sấu trên mặt, sau đó thiên kiều bá mị đứng dậy rúc vào người nam nhân kia...
Rõ ràng đã không còn trái tim, nhưng nàng ấy vẫn cảm nhận được thống khổ.
Là bởi vì phẫn nộ, cũng là hận ý.
Nhớ ra rồi, nàng ấy vốn không phải là tài liệu để người ta dùng để luyện khí, mà là người sống sờ sờ a!
Là Lý Hạo Minh và Tân Na hợp mưu giết nàng ấy, nàng ấy vốn cũng có thể có được cuộc đời thăng trầm nhưng lại sung sướng trong tiên môn, là hai kẻ súc sinh kia đã tước đoạt quyền được sống của mình.
Bọn họ dựa vào cái gì chứ?
Mình và Lý Hạo Minh kia chưa từng gặp mặt, thậm chí là bằng hữu tốt nhất của Tân Na trong tông môn!
Từng gương mặt đáng ghê tởm vặn vẹo trong trí nhớ, cảm giác đau đớn bị người ta tra tấn trước khi chết như khắc sâu vào linh hồn của mình, oán khí ngập trời ngưng tụ thành sương mù đỏ tươi như máu lan tràn ra, gương mặt Thiệu Yến dần trở nên dữ tợn đáng sợ.
“Vì sao, vì sao muốn giết ta, chúng ta không phải bằng hữu tốt nhất sao?”
“Ngươi đang nhìn trái tim của ta, ta cũng muốn nhìn trái tim của ngươi.”
“Ha ha ha...!Thật đúng là có chút đau...”
Giống như một thanh kiếm cắm vào ngực rồi không ngừng quấy, lại giống như có thứ gì đó đang tiến vào trong đầu óc gặm nuốt mình.


Mặt Sở Lạc trắng bệch, từ trong trí nhớ của Thiệu Yến đi ra, khóe mắt và vành tai của nàng đều có thể nhìn thấy vết máu chảy ra.
Ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía thân ảnh nữ nhân lơ lửng ở trái tim kia, nàng ấy đã hoàn toàn khác hẳn.
Cả người nàng ấy bị huyết khí oán giận tràn ngập bao lấy, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ tươi chói mắt.
“Là bọn họ, Lý Hạo Minh, Tân Na...” Giọng nói nàng thì thào lẩm bẩm nhưng lại mang theo sự hận thù muốn nghiền xương người ta thành tro!
“Thiệu sư tỷ, Lý Hạo Minh và Tân Na hiện tại đang ở trong rừng Khải Vân, bọn họ còn muốn dùng tính mạng của người khác để nuôi dưỡng tài liệu luyện khí.

Ta chính là một trong những người được bọn họ chọn trúng, nếu như để cho hai tai họa này còn sống, sẽ có càng nhiều người vô tội chết đi.”
“Thiệu sư tỷ, năng lực hiện tại của ta còn chưa đủ để giết chết hai người kia, xin ngươi trợ giúp ta, chúng ta cùng nhau giết Lý Hạo Minh và Tân Na!”
Vừa dứt lời, cặp mắt tràn ngập máu tươi nhìn về phía nàng.
“Là ngươi gọi trí nhớ của ta trở về, nếu không...”
Bóng dáng nữ nhân chậm rãi hạ xuống, đến trước đài, nàng ấy cầm trái tim kia lên, đặt vào ngực mình.
“Ta cũng nhất định phải giết hai người kia, báo thù, rửa, hận!”
Bốn chữ phía sau này, nàng ấy gần như là cắn răng nói ra.
Thấy mình thành công kéo được một người trợ giúp, Sở Lạc mới thả lỏng tâm tình, nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng nói: “Thiệu sư tỷ, ngươi còn nhớ Trương Diệu Toàn không? Trương sư tỷ đi cùng các ngươi, cũng là bị hai người này sát hại, chôn dưới Hương Tuyết Tùng.

Thực lực Lý Hạo Minh là Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn có Tân Na tu vi Luyện Khí tầng tám, chỉ có kéo thêm Trương sư tỷ, phần thắng của chúng ta mới có thể lớn hơn!”
Khi nghe được ba chữ “Trương Diệu Toàn”, Thiệu Yến trầm tư, lông mày càng nhíu chặt.
“Có lẽ, chờ sau khi ta nhìn thấy nàng ấy...!có thể nhớ lại.”
Nghe vậy, trong lòng Sở Lạc lại cảm thấy lạnh lẽo.
Người bị tra tấn đến chết, linh trí bị tổn hại quá nhiều, ngay cả người khi còn sống ở trong cùng một viện không thể thân mật hơn nữa cũng không nhớ rõ.
Mặc dù trong lòng tràn ngập tiếc nuối và bất đắc dĩ, nhưng Sở Lạc vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền xuất phát đi!”
Bởi vì có Thiệu Yến đi theo, trên đường rời khỏi đường đi, nàng không bị bầy trùng tập kích nữa.

Những Hỏa Giáp Trùng này thậm chí còn nghe lời di chuyển sang hai bên, nhường ra một con đường.

Sau khi các nàng rời khỏi nơi đây không bao lâu, đám người Lý Hạo Minh cũng đến nơi này.
Sau khi nhìn thấy mặt đất sụp xuống tạo ra một đường đi, trong nháy mắt Lý Hạo Minh liền biến sắc, lúc này ném Vu Duy xuống đất, một kiếm đánh tung mặt đất.
Trong khoảnh khắc, sau một trận mặt đất sụp đổ, sào huyệt Hỏa Giáp Trùng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt bốn người.
Số lượng đông đảo Hỏa Giáp Trùng như những đám lửa đang bò, bảo vệ trứng trùng, trên đài cao ở trung tâm, trái tim mà nửa năm trước hắn nuôi dưỡng ở đây đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Làm sao có thể, cái này sao có thể...!Là ai, ai làm...”
Hồn Khóc Đằng bị người lấy đi, hắn đã đè nén lửa giận trong lòng, bây giờ lại nhìn thấy giáp xác Hỏa Giáp Trùng của mình cũng không thấy.

Dưới tay áo, bàn tay cầm trường kiếm đã nổi gân xanh.
Mắt thấy hắn có thể luyện chế ra linh khí hạ phẩm, trở thành thiên tài luyện khí sư trẻ tuổi nhất Lý gia, đến tột cùng là người nào đang phá hư chuyện tốt của hắn!
“Họ Sở, nhất định là họ Sở kia!”
Vương Hương Xảo đột nhiên nói, đôi mắt lại khẩn cấp lại lấy lòng nhìn về phía Lý Hạo Minh: “Lần trước chúng ta cùng nhau tiến vào rừng Khải Vân, chính là họ Sở kia đưa Hồn Khóc Đằng tới, còn đào ra một bộ xương từ dưới nền đất! Hạo Minh ca, huynh đừng giết ta, người thật sự nên giết chính là họ Sở! A —”
Vương Hương Xảo còn muốn nói thêm gì nữa, liền bị Tân Na mạnh mẽ nhổ xuống một nắm tóc lớn.
Tân Na hung tợn trừng mắt nhìn Vương Hương Xảo: “Không đến lượt tiện nhân ngươi nói chuyện!”
Tân Na lại giơ tay lên muốn hung hăng giáo huấn Vương Hương Xảo một trận, sau một khắc lại đột nhiên bị một sức mạnh đẩy ngã trên mặt đất, suýt nữa rơi vào trong sào huyệt Hỏa Giáp Trùng kia.
“A!” Tân Na từ bên cạnh mặt đất thoát ra, tức giận nhìn người đẩy mình, khi nhìn thấy hắn lại sửng sốt: “Hạo Minh ca, huynh vì sao phải...”
Lúc này, hơi thở quanh người Lý Hạo Minh hoàn toàn khác với ngày thường, trong mắt hắn tràn đầy cố chấp, cúi đầu nhìn Tân Na ngã trên mặt đất, ánh mắt dừng lại ở trái tim nàng trong chớp mắt.
Chỉ trong chớp mắt này, cả người Tân Na phát lạnh.

Lý Hạo Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, nói nhỏ: “Xin lỗi sư muội, ta...!ta không cố ý...”
Sau khi nói xong, hắn lại nhìn về phía Vương Hương Xảo ngã trên mặt đất, đầu đầy vết máu.
Vương Hương Xảo nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, trong lòng lại dấy lên hy vọng.
“Hạo Minh ca, huynh chỉ cần thả ta, cái gì ta cũng có thể làm cho huynh! Cái gì cũng có thể!”
Nhưng khi Lý Hạo Minh đi đến gần, nàng ta mới nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập lửa giận.
Sau một khắc, một cước mang theo sức lực Trúc Cơ sơ kỳ hung hăng đạp lên người nàng ta, kèm theo đó là quyền đấm cước đá và chửi mắng giống như trút giận của hắn.
“Tại sao ngươi lại dám động và Hồn Khóc Đằng và giáp xác Hỏa Giáp Trùng của ta!”
“Giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!”
“Ngươi giấu xác Hỏa Giáp Trùng đâu rồi? Mau nói cho ta biết, mau nói ra, nói ra rồi ta sẽ không đánh ngươi nữa.”
“Sao ngươi còn không nói?! Tiện nhân!”
Sức lực của hắn càng ngày càng nặng, thân thể Vương Hương Xảo rất nhanh trở nên máu thịt be bét, nàng ta không ngừng kêu thảm thiết, thanh âm cũng không ngừng cao hơn, ngay sau đó liền trực tiếp bị Lý Hạo Minh bóp cổ.
“Mau nói cho ta biết, ngươi để đồ vật của ta ở đâu rồi?”