Người Khác Là Vực Sâu

Chương 72: Ngoại truyện 5




Không biết kể từ khi nào, Diệp Tiểu Nhu đã chậm rãi phát hiện Dương Viêm vẫn luôn muốn thay đổi ký ức của cô.

Anh không giúp cô xóa đi ký ức đau khổ, mà là sau khi cô vừa trải qua một chuyện không vui, anh sẽ lập tức dùng một việc tốt đẹp bù lại cho cô. Điều này khiến mỗi lần cô chìm vào hồi ức, luôn có thể chuyển từ ký ức buồn sang ký ức vui ngay.

Ví dụ như một bó hoa rực rỡ, một món quà độc đáo, một chuyến du lịch bất ngờ, một bữa tối lãng mạn, hoặc tiếp xúc thân mật khiến cô mặt đỏ tim đập...

Thế nên cô không bao giờ sợ rơi vào hồi ức đau khổ nữa. Bởi lẽ, phía sau mỗi một phần đau khổ, luôn có kỷ niệm vui vẻ do anh mang đến.

Nhờ đó cô cũng nhận ra, người đàn ông này hiểu cô cỡ nào, mà cô cũng biết mình cần anh đến nhường nào.

Hai năm sau khi vụ án tự sát liên hoàn được phá, năm thứ nhất Diệp Tiểu Nhu về nước, tức là vào thời điểm cô vừa được mời làm cố vấn Tâm lý học Tội phạm của Cục Cảnh sát, đã xảy ra một chuyện khiến nhiều người khó chịu.

Hôm ấy vốn là ngày nghỉ của cô, lại phải chấm dứt vì một cuộc điện thoại khẩn cấp.

“Cố vấn Diệp, có chuyện này rất gấp cần cô xử lý.”

“Chuyện gì?”

“Cô còn nhớ vụ án tự sát liên hoàn hai năm trước không?”

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Nhớ, nói vào trọng điểm đi, sao vậy, cần tôi làm gì?”

“Cô từng lấy biệt danh X tuyên bố với công chúng mình là mục tiêu tự sát cuối cùng. Hôm nay có một học sinh trung học mười sáu tuổi muốn tự sát. Chúng tôi đã phái chuyên gia đàm phán qua, nhưng cậu ấy kiên trì muốn biết X còn sống không. Nếu còn sống thì phải gặp cậu ấy, bằng không cậu ấy sẽ nhảy từ sân thượng xuống. Chúng tôi đã thử rất nhiều cách nhưng đều vô ích...”

“Đã biết, tôi sẽ tới ngay.” Diệp Tiểu Nhu cầm lấy chìa khóa xe mau chóng ra ngoài: “Cậu ấy có nói nguyên nhân cụ thể không?”

“Không, cậu ấy chỉ trả lời muốn biết kết cục cuối cùng của X. Chúng tôi bảo X đã thắng, nhưng cậu ấy không tin, nói trừ phi để chính X xuất hiện trước mặt cậu ấy. Mặt khác, chúng tôi đã biết cậu ấy tên Hứa Minh, là học sinh của trường trung học trọng điểm ở thành phố này, thành tích rất tốt, đã nhảy từ lớp 10 lên lớp 12 để tham gia kỳ thi đại học năm nay. Nhưng ắt hẳn do bố mẹ thúc ép, gây áp lực quá lớn nên cậu ấy chán nản, không chỉ một lần cậu ấy nói muốn tự sát. Trước mắt chúng tôi cảm thấy, có thể cậu ấy muốn gặp X vì đã coi X thành một nhân vật anh hùng, muốn X ngăn cản mình tự sát.”

“À, còn một điểm nữa, cậu ấy vẫn luôn nghĩ X là đàn ông, còn cho rằng X là một cảnh sát hoặc cảnh sát đặc nhiệm.”

Diệp Tiểu Nhu: “... Hiểu rồi.”

Cũng khó trách nhiều người lầm tưởng người ngăn chặn vụ án tự sát liên hoàn năm đó là đàn ông. Khi ấy, để không lộ danh tính nên cô đã đeo mặt nạ giống Chử Nhiên, ngay cả tay cũng đeo găng tay đen. Cô còn sử dụng phần mềm chỉnh thành giọng không rõ giới tính, khiến phần lớn mọi người nghĩ X là đàn ông, hơn nữa nhiều khả năng là một cảnh sát. Dù sao thì, sẽ không một ai tin một cô gái bình thường có thể phá vụ trọng án gây chấn động cả nước này.

Trên đường, Diệp Tiểu Nhu nhận được điện thoại của Dương Viêm.

Vừa bắt máy đã nghe anh hỏi: “Bên Cục đã gọi cho em sao?”

“Vâng, em đang trên đường tới.”

Dương Viêm bảo: “Tiêu Ngũ nói muốn đóng giả X để cứu cậu nhóc. Dù sao ngoài mấy người chúng ta thì không ai biết X là nam hay nữ, em thấy thế nào?”

“Chỉ sợ vừa tiếp cận cậu nhóc, Tiêu Ngũ đã mạnh mẽ kéo cậu ấy xuống.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Mạng thì cứu được, nhưng lỡ sau đó vẫn muốn tự sát thì sao?”

“Bây giờ Tiêu Ngũ đã chững chạc hơn nhiều, nhưng quả thực cũng như em nói, anh ta không biết khuyên nhủ người khác.”

“Đúng, ý em là thế đấy. Anh ấy không biết bày tỏ cảm xúc của mình. Em phát hiện anh ấy thích một cô gái, kết quả vừa thấy người ta thì nín thinh luôn... Ừm, em muốn nói anh ấy chững chạc thì chững chạc, nhưng khả năng biểu đạt hơi hơi yếu. Dù sao anh ấy vẫn là người thô kệch thẳng tính, nếu muốn có người thay em đóng giả X thật, vậy chi bằng cứ để anh.”

“Em nói cũng đúng, anh sẽ làm.”

Diệp Tiểu Nhu sửng sốt, định nhắc anh cẩn thận, bên kia đã cúp điện thoại. Cô vội vàng tăng tốc chạy đến đích.

Nhiều truyền thông đã đưa tin chuyện này. Kể từ khi Hứa Minh đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất trường học tới bây giờ còn chưa đến một tiếng, nhưng dưới lầu đã chật kín người. Khi tới nơi, cô không chen qua được, may sao có cảnh sát đã nhận ra cô và mở đường để cô vào trường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ngẩng đầu, thấy thiếu niên đang đứng ở mép sân thượng kia.

“Anh Dương vừa lên rồi.”

Nghe vậy, Diệp Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm. Cô biết với năng lực của Dương Viêm, chắc chắn anh có thể khuyên bảo cậu bé rơi vào đường cùng kia.

Tiêu Ngũ cũng có mặt. Vốn dĩ chuyện này không cần Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự như anh ta, nhưng vì liên quan đến vụ án năm ấy nên anh ta vẫn tới.

“Em lên xem thử.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Em rất tò mò A Viêm đóng giả em thì sẽ khuyên cậu nhóc thế nào.”

“Ấy ấy, hiện tại gọi A Viêm luôn, hết sếp rồi sao?” Tiêu Ngũ trêu ghẹo: “Bây giờ cậu ta nên gọi em là sếp nhỉ?”

Diệp Tiểu Nhu nhướn mày: “Tụi em có chức vụ ngang nhau.”

“Đi đi, có hai người ở đây, anh thấy mạng của cậu bé cũng không nguy hiểm gì đâu. Đệm hơi cứu hộ cũng đã chuẩn bị xong.”

Lúc Diệp Tiểu Nhu lên tới sân thượng, cô thấy Dương Viêm đang ngồi bên mép sân thượng, chỉ cần anh nhích lên phía trước một chút, phỏng chừng sẽ...

Dù biết anh rất ổn, nhưng khi chứng kiến cảnh này, cô vẫn hơi sợ hãi.

Cô đứng ở đầu cầu thang gần đó, dựa vào thính lực phi thường của mình, cô có thể nghe giọng họ từ khoảng cách này.

“Không mệt à? Ngồi xuống đi.” Dương Viêm ôn hòa nói: “Thế nào, sợ ư? Sợ ngã xuống?”

Bị khiêu khích là điều mà thiếu niên ở độ tuổi này không chịu nổi nhất. Mặc dù nỗi sợ độ cao đã thể hiện rõ trên mặt, nhưng cậu ấy vẫn học theo anh, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh. Có thể thấy, cậu ấy đang cố hết sức để tránh nhìn xuống.

“Anh là X thật? Anh không hề giống cảnh sát.”

“Vậy trong tưởng tượng của cậu, X sẽ ra sao?”

Thiếu niên do dự một chút, trả lời: “Em không biết nữa... Nhưng em cảm thấy người đó sẽ giống cảnh sát đặc nhiệm, còn anh giống... em không thể nói rõ, dù sao anh cũng không giống.”

Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn, Dương Viêm diện áo sơ mi và quần đen, trang phục đơn giản như vậy mặc trên người anh lại mang tới hiệu quả rất cao, giúp anh tôn lên khí chất vững chãi. Quả thực trông anh khác hẳn cảnh sát như Tiêu Ngũ. Với độ tuổi và kinh nghiệm sống của Hứa Minh, dĩ nhiên sẽ không biết Dương Viêm thuộc kiểu người nào.

Một người đàn ông điển trai, điềm tĩnh, trải đời dày dạn, không đoán ra tuổi thật như thế, thực chất cũng chỉ là thanh niên chưa đầy ba mươi. Năm ấy lúc xuất ngoại cùng nhau, Diệp Tiểu Nhu mới biết anh chỉ lớn hơn cô chưa đến năm tuổi, chính xác là hơn bốn tuổi rưỡi một chút. Nói cách khác, lần đầu Diệp Tiểu Nhu gặp anh, anh vẫn chưa đón sinh nhật tuổi hai mươi tám. Nhưng trong thời gian hơn bốn năm ấy, kinh nghiệm xã hội của anh là điều mà những thanh niên cùng lứa không thể bì được.

“Nếu cậu thật sự từng nghiên cứu về tổ chức tội phạm kia và X, cậu nên biết rõ, một cảnh sát đặc nhiệm không thể phá bẫy của chúng. Cảnh sát đặc nhiệm là đơn vị tác chiến với nhiệm vụ chủ yếu như sau: Họ chống khủng bố, đối đầu với phần tử phạm tội có hỏa lực mạnh và giải cứu con tin. Còn tổ chức phạm tội tự sát kia thì dùng cách xâm nhập tinh thần, khống chế tâm lý để phá hủy thế giới tinh thần của một người. Vì thế mà trái lại, X, người có thể giải quyết bí ẩn của chúng, là một người có ý chí vững vàng và trí tuệ siêu việt. Người này được đào tạo và có trải nghiệm sống hoàn toàn khác cảnh sát đặc nhiệm.”

Giọng Dương Viêm vẫn trầm tĩnh và đáng tin cậy như thường lệ, không hề hoảng sợ khi cận kề cái chết. Chất giọng cuốn hút như thôi miên này, khiến người khác vô thức đi theo tiết tấu của anh rồi dần lấy lại bình tĩnh. Anh tiếp tục: “Việc X lựa chọn không công khai danh tính, cũng thể hiện thái độ của X. Đương đầu với tội phạm có IQ cao và lớn mạnh, người ấy có thể dùng năng lực của mình phá tan thế lực của chúng. Nhưng người ấy không hề kiêu ngạo, cũng không muốn người nào thần tượng mình qua việc đó. Người ấy chỉ muốn gửi gắm tới mọi người một điều: Trên đời này, bất cứ ai, bất cứ người có năng lực nào, cũng có thể trở thành X, một ẩn số chống lại tội ác trong bóng tối.”

Hứa Minh nghe đến ngẩn người: “X... mạnh mẽ quá.”

Dương Viêm nhìn ra xa: “Lúc cậu đứng ở đây, nhìn về phía trước, cậu đã thấy gì?”

“Em thấy... thành phố của mình.”

“Vì cậu đang đứng ở chỗ cao trong thành phố.” Anh thản nhiên nói: “Cho dù khi đứng ở đây, cậu cũng không thể thấy toàn thành phố, huống chi là thế giới này. Một người ngay cả thành phố mình cũng không hiểu hết, sao có khả năng khám phá thế giới ngoài kia chứ? Kiến thức của cậu vẫn nông cạn lắm. Nhóc à, dựa vào kiến thức của cậu lúc này, dù X đứng trước mặt cậu thật, cậu cũng không thể giao tiếp với người ấy, vì cậu không hề hiểu quan niệm sống của người ấy. Cậu cũng không xứng đứng cùng đẳng cấp với người ấy, do cậu còn lâu mới đạt được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hứa Minh bàng hoàng trước lời của anh.

Đúng vậy, cậu ấy chưa từng cẩn thận ngắm nhìn thành phố này từ trên cao, nói gì tới thế giới rộng lớn vô biên mà cậu ấy không hiểu kia?

“Còn muốn tự tử không?” Dương Viêm cười nhạt hỏi: “Muốn chết dễ lắm, cậu chỉ cần tiến lên trước một bước là có thể kết liễu đời mình. Nhưng cậu có chắc, cái chết vào bây giờ sẽ là điểm cuối mà cậu muốn tới không?”

“Đương nhiên không phải!” Hứa Minh dứt khoát phản bác: “Điểm cuối của em sẽ không bao giờ nông cạn... và vô lý như vậy!”

“Nếu biết hành vi tự sát là vô lý, vậy cậu biết mình nên làm gì rồi chứ?”

Hứa Minh lập tức ngoan ngoãn cẩn thận leo xuống mép sân thượng.

Diệp Tiểu Nhu cũng thấy Dương Viêm đứng dậy ở vị trí bên cạnh, cô sợ tới mức suýt nữa đã lao ra.

May thay, Dương Viêm vừa nhấc chân đã nhảy xuống ngay, sau đó anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu cậu ấy: “Lần sau đừng làm chuyện này nữa. Cậu nhìn xem, cậu đã lãng phí bao nhiêu tài nguyên xã hội, lãng phí bao nhiêu nước mắt của người thân rồi? Có tâm sự gì thì nói rõ với bố mẹ, không trao đổi được thì tìm thầy giáo, hiệu trưởng, tìm một người nào đó có thể giúp đỡ cậu đấy.”

“Vậy... em có thể tìm anh không?”

“Không.” Dương Viêm thản nhiên trả lời: “Trừ khi tất cả những người cậu gặp không thể giải quyết thôi. Tôi cũng giống những người lớn mà cậu biết, bề bộn nhiều việc lắm.”

“Hiểu rồi ạ! Em sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng vươn tới đẳng cấp của X!” Hứa Minh vô cùng hào hứng, có vẻ cậu ấy đã hoàn toàn bị “súp gà”* của Dương Viêm tẩy não rồi: “Haha, anh là X thật sao? Em cảm thấy đúng là anh.”

*Súp gà (ngôn ngữ mạng): súp gà cho tâm hồn - tức là những câu chuyện truyền động lực.

Dương Viêm nghiêng đầu, vẫy tay gọi Diệp Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu bước tới.

Dương Viêm đặt tay lên vai Diệp Tiểu Nhu: “Trong hai chúng tôi, cậu nghĩ ai giống X hơn?”

Hứa Minh quan sát Diệp Tiểu Nhu, đỏ mặt: “Em chưa từng gặp ai xinh đẹp như chị...”

Dương Viêm lạnh lùng bảo: “Hôm nay cậu gặp rồi đấy, về sau còn có thể thấy vô số cô gái xinh đẹp khác, còn muốn tự sát nữa không?”

Hứa Minh vội vàng lắc đầu: “Sẽ không ạ!”

Diệp Tiểu Nhu cười: “Thế mau chóng giải thích với bố mẹ, giáo viên và các bạn của cậu đi, họ sắp bị cậu dọa chết rồi.”

Lúc ba người đi xuống, Hứa Minh vẫn còn muốn quấn lấy hai người để hỏi ai là X, nhưng cậu ấy chưa kịp bám theo, đã bị người khác bao quanh.

Hai người hoàn thành nhiệm vụ, tránh né dòng người yên lặng rời đi.

“Mình nghỉ phép thôi em, đã tới lúc em nên nghỉ ngơi một thời gian rồi.” Dương Viêm ôm vai cô, hôn lên má cô: “Anh đã báo họ, trừ phi có chuyện khẩn cấp, còn không thì mấy ngày nay không được quấy rầy chúng ta.”

Diệp Tiểu Nhu: “... Cứ đi thế sao?”

“Ừa, anh đã thuê trang viên trên thảo nguyên của một người bạn, trâu ngựa cừu, chó chăn cừu, có đầy đủ hết. Thế nào, em thích không?”

“Thích thì thích, nhưng anh chắc chắn chỉ thuê mà không phải mua chứ?”

“Đương nhiên rồi, nếu mua chắc chắn anh sẽ nói với em. Thật ra anh cũng muốn mua, nhưng người kia không chịu bán. Cuối cùng anh giúp cậu ta giải quyết một phiền phức lớn, cậu ta mới đồng ý cho anh thuê bất cứ lúc nào, để chúng ta đến chơi.” Dương Viêm nghĩ ngợi, nói: “Nếu em thích, anh cũng có thể nghĩ cách mua.”

“Không cần thật mà, thuê mấy ngày là đủ rồi!” Diệp Tiểu Nhu hơi khựng lại, nghi ngờ nhìn anh: “Sao em cứ nghĩ phiền phức lớn kia vốn dĩ do anh tạo ra nhỉ? Sau đó anh giúp cậu ta giải quyết, chỉ vì để người bạn kia cam tâm tình nguyện cho anh thuê?”

“Em nghĩ xấu cho anh rồi.” Dương Viêm cười: “Anh sẽ làm loại chuyện này ư?”

Tuy người đàn ông này đứng đắn đáng tin cũng rất chính nghĩa, nhưng...

Diệp Tiểu Nhu cảm thấy, quả thực anh có thể làm chuyện này, dù sao anh cũng là một con hồ ly ngàn năm đội lốt người mà. Ai biết được thi thoảng anh có thể xuất hiện ý tưởng xấu xa gì, hay làm một số việc xấu vô hại nào không?

Ở bên anh, cô chợt nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ nhàm chán nữa rồi.