Người Khác Là Vực Sâu

Chương 61




Phía trên kho lạnh nhà xưởng, bốn flycam đang bay trên không trung.

“Chử Nhiên, cậu muốn tôi chết cóng sao?!” Rời khỏi phòng đầu tiên, Diệp Tiểu Nhu không nhịn được mà nói: “Cậu muốn tôi chết cóng trước khi trò chơi chưa kết thúc hả?!”

Mặc dù lúc vừa tiến vào, cô không có cảm giác nhiệt độ quá thấp, nhưng không khí lạnh không ngừng chui vào người vẫn khiến cô run rẩy.

“Xem ra thân thể của cô không dũng mãnh như tôi tưởng.” Chử Nhiên nửa đùa nửa thật: “Tôi còn nghĩ cô đã sớm luyện tới mức mình đồng da sắt, hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào cũng có thể chịu được nữa cơ.”

“Tôi là con người, không phải máy móc.” Diệp Tiểu Nhu lạnh lùng nói: “Là người thì ắt sẽ có nhược điểm, cả cậu lẫn tôi đều vậy.”

Chử Nhiên bật cười, không nói gì.

Cửa phòng thứ hai mở ra.

Bên trong cũng có một ma-nơ-canh, nhưng lần này không phải thắt cổ, mà nó nằm trong bồn tắm lớn, một cánh tay buông thõng xuống, trên cổ tay hằn vết cắt màu đỏ.

Diệp Tiểu Nhu lập tức biến sắc.

Việc này đồng nghĩa, nếu cô không giải được đáp án trong thời gian quy định, có người sẽ cắt cổ tay mất máu tới chết.

“Chử Nhiên, cậu đúng là...” Cô không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả tên biến thái này nữa.

Trên bàn vẫn đặt một hộp mật mã, ba khối lập phương, thường gọi là khối rubik.

Nhưng ba khối rubik này không phải khối rubik bình thường, Chử Nhiên sẽ không để cô chơi trò đơn giản.

Ba khối rubik không phải loại bậc ba thông thường, mà là hàng hiếm trên thị trường. Một là khối rubik cấp mười một có độ khó cao nhất, một là khối rubik kỳ quái không nhìn rõ hình dạng, một nghe nói là rubik kiểu mới do người cuồng rubik Tony Fisher* chế tạo.

*Tony Fisher: nhà thiết kế đồ chơi giải đố/ trí tuệ (Puzzle) người Anh, chuyên tạo ra các Twisty Puzzle (những món đồ chơi có dạng trục và xoay các mặt giống như khối Rubik).

Tất cả đều là loại có độ khó cao nhất được toàn thế giới công nhận.

Lần này, cô chỉ có thời gian mười phút.

Nhưng dù có một người chơi rubik chuyên nghiệp ở đây, mười phút cũng chỉ đủ để giải một khối rubik với độ khó cao thế này! Theo số liệu mà cô biết, người có thời gian ngắn nhất cũng phải mất nửa giờ mới giải được một khối rubik cấp mười một, chưa kể còn tận hai khối rubik khó hơn cấp mười một nữa!

Đây quả thực không chỉ muốn mạng của cô, mà còn muốn mạng của người sắp cắt cổ tay kia!

Chử Nhiên lên tiếng: “Ồ, quên chưa nói với cô, cô gái đáng thương sắp mất máu tới chết này, là một người có chút danh tiếng trên mạng đang thất tình. Cô biết đấy, trên thế giới này, tình yêu là một trong những điều dễ khiến người ta đánh mất lý trí rồi từ bỏ mạng sống của mình nhất, việc này chắc cô hiểu rõ mà nhỉ?”

Mười phút đếm ngược đã bắt đầu.

Diệp Tiểu Nhu cầm khối rubik do Tony Fisher chế tạo trước, ắt hẳn đây là khối đơn giản nhất với cô, vì cô từng xem video người khác giải khối rubik này trên mạng. Dựa vào trí nhớ siêu phàm, cô dùng ba phút để giải khối rubik Tony Fisher.

Thời gian còn chưa tới bảy phút.

Bảy phút, muốn giải hai khối rubik còn lại thì thật sự là điều viển vông!

Nhưng cô không thể từ bỏ, bởi thứ cô từ bỏ không chỉ có hai khối rubik, mà cả mạng sống của một cô gái vô tội!

Cô hít sâu một hơi, cầm khối rubik cấp mười một có độ khó cao nhất kia, cô phải cố gắng hết sức để tránh rơi vào nỗi lo lắng khi sắp thất bại. Nhưng thời gian trôi qua vẫn khiến trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, nhất là khi Chử Nhiên cứ hả hê vui sướng nhắc nhở cô: “Tích tắc! Mạng sống của cô gái mà cô muốn cứu chỉ còn ba phút thôi. Xin hỏi vị tiểu thư này, cô còn có di ngôn gì với thế giới trước khi chết không?”

Trong không gian lạnh băng truyền đến tiếng khóc tuyệt vọng và âm thanh thở dốc đau khổ của cô gái.

“Chỉ còn hai phút!”

“Câm miệng!” Diệp Tiểu Nhu không nhịn được mà quát nhẹ.

Không kịp rồi, dù cô giải được khối rubik cấp mười một trong hai phút còn lại, thì cũng không kịp giải khối rubik cuối cùng.

Thế nhưng, một giọng nói đột nhiên xâm nhập vào trong trí óc cô.

“Kiểu đồ chơi như khối rubik này, thực chất là thiết lập quy luật trong hỗn loạn. Dù mớ công thức trong đầu bạn xoay chuyển nhanh cỡ nào, cũng không thể so với các cao thủ chơi rubik hàng đầu, vì có thể họ không hề hiểu những phép toán sâu sắc đó.”

Thiết lập quy luật trong hỗn loạn.

Quy luật trong hỗn loạn.

Bấy lâu nay, chẳng phải Chử Nhiên vẫn luôn tạo nên hỗn loạn để phá vỡ quy tắc đã được thiết lập trong xã hội sao?

Thế nên khối rubik kia...

Diệp Tiểu Nhu nhìn khối rubik kỳ quái không rõ hình dạng kia, bất chợt cầm nó rồi đập mạnh xuống mặt đất.

Khối rubik bình thường không hề dễ vỡ, nhưng khối rubik thoạt trông cực kỳ khó giải, hơn nữa chắc chắn sẽ được lựa chọn cuối cùng này, lại vừa đập đã vỡ!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu cô đoán không sai, chính tay Chử Nhiên đã chế tạo khối rubik này, hoặc một đồng phạm nào đó của cậu ta làm ra.

Cô cầm một tờ giấy bên trong những mảnh vỡ lên, bên trên viết một địa chỉ.

Cô lấy điện thoại ra, quả nhiên lại có tín hiệu, cô gọi cho Tiêu Ngũ, mau chóng báo địa chỉ. Tiêu Ngũ không nhiều lời với cô, lập tức sắp xếp cảnh sát gần địa chỉ kia tới cứu người.

Nhận được câu trả lời của Tiêu Ngũ xong, Diệp Tiểu Nhu đờ đẫn ngã xuống đất.

Cánh cửa phía sau bật mở, cô đứng dậy đỡ tường bước ra.

Áp lực tâm lý quá lớn làm cô kiệt quệ, nhưng vào lúc này, tên khốn Chử Nhiên bỗng vỗ tay: “Không hổ là thiên tài trong những kẻ điên, người chính nghĩa trong những thiên tài. Diệp Tiểu Nhu, quả thực cô đã khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.”

“Cậu mới là kẻ điên.” Diệp Tiểu Nhu tức giận nói: “Còn chưa chơi đủ? Lấy sinh mệnh của người khác làm trò chơi, cậu thật sự nghĩ cậu đang làm chuyện đúng đắn?”

“Chuyện đúng đắn?” Chử Nhiên cười: “Cô thấy thế nào mới là chuyện đúng đắn? Trong xã hội này, tất cả quy định đều do con người lập ra. Mấy điều như con người sinh ra đều bình đẳng, là bình đẳng thật sao? Cô đưa mắt nhìn xem, có quốc gia nào trên thế giới này không có khoảng cách giàu nghèo, chênh lệch IQ, thậm chí chênh lệch xuất phát điểm từ khi mới ra đời không? Giữa người với người tràn ngập lừa lọc dối trá, và giai cấp xã hội của mỗi người, ngay từ giây phút lọt lòng đã định sẵn là bất bình đẳng. Người sinh trong gia đình nghèo túng ngay cả xuất thân của mình cũng không thể lựa chọn, người sinh trong gia đình giàu có đã định trước sẽ bẩm sinh tài trí hơn người. Gì mà cố gắng chứ, cuối cùng cũng chỉ có thể sống hết một đời tầm thường thôi sao? Cô gọi là chuyện đúng đắn, thế thực sự là chuyện đúng đắn ư? Thế giới này trong mắt cô thực sự đúng đắn? Mỗi ngày khi cô mở mắt, sao có thể xác định thế giới trước mắt cô vẫn là thế giới hôm qua hay đã thành thế giới khác đây?”

“Cậu chắc chắn muốn thảo luận với tôi về mấy vấn đề Triết học tôi là ai, ai là tôi, tôi muốn đi đâu ở đây ư?” Diệp Tiểu Nhu cười nhạo: “Bớt bớt đi, những thứ cậu nói với tôi đều vô ích. Thế giới trong mắt tôi chính là thế giới trong mắt tôi, tôi xem nó có hình dạng ra sao thì nó sẽ là hình dạng thế đấy. Bất bình đẳng thì sao? Tất cả những điều đó sinh không thể mang theo chết không thể mang đi, chẳng phải sau cùng cũng sẽ trở về cát bụi à? Tôi có thể sống tốt hết đời đã là phúc khí ông trời ban cho tôi. Có thời gian lo lắng những thứ tầm thường này, chi bằng giúp xã hội bắt giữ mấy tên tội phạm với đầu óc ngu hơn heo như cậu, tôi sống cũng có thể dễ chịu hơn một chút rồi.”

Có lẽ nhận ra mình không nói lại Diệp Tiểu Nhu, Chử Nhiên đành im lặng, mở cánh cửa khác cho cô.

Bên trong tối đen, vẫn tràn ngập không khí âm u lạnh lẽo, khi cô đang cảnh giác bước vào, một màn hình lớn bỗng sáng lên trước mắt.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, một thiếu niên gầy yếu lẳng lặng nằm trên giường truyền dịch, bên cạnh để nhiều thiết bị chữa bệnh theo dõi chỉ số sinh tồn.

Một điều dưỡng vào xem tình trạng của cậu ấy: “Kỳ lạ, các dấu hiệu sinh tồn vẫn bình thường, ngoại thương nội thương trên người cũng đã lành từ lâu, sao còn chưa tỉnh nhỉ?”

Điều dưỡng vừa đi, thiếu niên trên giường bệnh lập tức mở mắt.

“Tô Bối.” Mắt Diệp Tiểu Nhu lóe lên cảm xúc không rõ, cô lẩm bẩm: “Quả nhiên cậu vẫn luôn tỉnh.”

Tô Bối mở mắt, cùng lúc đó, một giọng nói xuất hiện trong màn hình:

“Chị Tiểu Nhu, chị biết không? Trong nửa năm hôn mê, mỗi lần tỉnh lại, em luôn nghĩ về chị. Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu cũng chỉ có cảnh chị bảo vệ em. Bắt đầu từ thuở nhỏ, từ lúc em nhận ra mình thực sự muốn trở thành một cô gái, từng ngày em đều sống trong đau khổ. Bố mẹ em, người thân bạn bè, không ai ủng hộ em, mọi người xem em như một kẻ quái thai... Tới tận khi gặp chị, chính chị kể cho em nghe thế giới này vẫn có những người đặc biệt tồn tại. Chẳng qua xã hội còn chưa đủ bao dung, nên chúng ta chỉ có thể bảo vệ bản thân thật cẩn thận, thuận theo xã hội. Mỗi khi em bị bắt nạt, em luôn tìm tới chị, chị cũng luôn bảo vệ em hết lần này đến lần khác một cách vô điều kiện. Lúc em bị đánh tới đầu rơi máu chảy, chị cũng lẻ loi một mình đi đòi lại công bằng giúp em. Mãi đến lần đó... em bị người em thầm mến làm nhục, chị vẫn dũng cảm đứng ra một lần nữa.”

Thiếu niên trên giường bệnh nhìn trần nhà, không ngừng rơi lệ, ánh mắt vô hồn.

“Em bị chúng cởi sạch quần áo, quay phim chụp ảnh, đánh đập nhục mạ, bấy giờ em đã nghĩ em sẽ chết, em cũng xin ông trời để em chết quách cho rồi. Có thể chết trong tay người mình thích, em bằng lòng, em không muốn thì có thể làm gì đây? Nhưng chị vẫn xuất hiện, vì bảo vệ em, chị liều mạng chống lại một đám đàn ông nghiện rượu. Nhìn chị thương tích đầy mình để che chở em, chứng kiến chị đánh nhau với người em thích, em không biết mình nên oán trách chị, hay nên biết ơn chị nữa. Tâm trạng mâu thuẫn này không ngừng xung đột trong em, em rất muốn nói với chị hãy để chúng đánh chết em đi, em hết muốn sống từ lâu rồi, có thể chết trong tay hắn cũng là nguyện vọng cuối cùng của em. Ấy mà chị bảo em không nên chết như thế, đây vốn dĩ không phải kết quả em nên nhận. Chị bê bết máu, vác em xuống núi từng bước một, chúng lại đuổi theo hết lần này đến lần khác. Em cực kỳ muốn chị bỏ em lại, nhưng chị vô cùng quật cường, có lúc em thật sự rất hận sự quật cường này của chị, ngay cả bố mẹ em cũng không quan tâm em như vậy, tại sao chị cứ nhất quyết giữ mạng sống của em? Song, chị vẫn luôn nói với em, con đường này em đi sai rồi, em giống một tên ngốc coi lời nói của chị thành trò cười. Nhưng rốt cuộc em phát hiện, chính em mới là một thằng hề thực sự...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên màn hình, Tô Bắc tỉnh dậy trước mặt bác sĩ, câu đầu tiên cậu ấy nói là: Tôi muốn gặp cảnh sát.

Chính lời khai của cậu ấy đã giúp Diệp Tiểu Nhu thoát khỏi nửa năm tù oan.

“Nửa năm này, em không biết rốt cuộc bản thân đang tỉnh hay mê, đầu em cứ hỗn loạn. Đôi khi em thậm chí còn không biết mình là ai, nhưng hễ em quên mình là ai, giọng chị luôn liên tục nhắc nhở em, em là Tô Bối, em không phải Tô Bối của bất luận kẻ nào, em chỉ là Tô Bối của mình em. Thật ra em đã sớm biết chị cũng bị đưa vào tù như chúng, em không biết tại sao chị lại lựa chọn vậy, vì để chúng không công khai ảnh chụp của em à? Hay thật sự không có chứng cứ chứng minh chị vô tội? Nhưng lúc em nghĩ kỹ lại, chị thông minh như thế, chắc chắn sẽ không để bản thân chịu oan khuất buồn cười đấy. Về sau em đã hiểu, chị từng kể em, chị muốn tìm một chỗ để nhốt mình. Nhưng đó là nhà tù, chị sẽ trải qua muôn vàn đau đớn, em không nỡ để chị chịu khổ ở đó. Em dằn vặt, mỗi lần tỉnh táo em đều giằng co, rốt cuộc có nên giúp chị nhanh chóng ra tù không. Em muốn chị tự do, nhưng chính em cũng chẳng rõ, cuối cùng điều gì mới là tự do thực sự. Và cứ như vậy, em đã mông lung mơ màng suốt nửa năm mới phát hiện mình không thể tiếp tục thế này nữa...”

Diệp Tiểu Nhu thở dài.

Cô nhốt mình trong tù nửa năm, nhưng không phải Tô Bối cũng nhốt mình trong phòng bệnh suốt nửa năm sao?

Cảnh trên màn hình thay đổi, biến thành góc nhìn của người khác, như thể có một người đang đứng từ xa quan sát tòa nhà nhỏ của công ty Mặc Phi.

“Thấy chị làm công việc tay chân ở công trường, em cực kỳ muốn xông lên kéo chị đi. Nhưng em nhìn lại bản thân, em là một tên vô dụng, em không thể cho chị cuộc sống tốt, kể cả bản thân mình em cũng lo không xong. Em không dám đi tìm chị, em sợ hãi, em sợ chị sẽ hận em vì không cứu chị ra sớm hơn. Đến tận khi em thấy chị được đưa đến nơi đó... Nơi đó rất tốt, nhiều đồng nghiệp đối xử tốt với chị, cuối cùng chị cũng tìm được nơi thuộc về mình rồi.”

“Em vẫn là tên hề hèn nhát kia, không dám thay đổi mình, không dám trưởng thành, thậm chí ngay cả dũng khí sống yên ổn trên đời em cũng không có. Nhưng mỗi lần thấy chị, em luôn cảm giác như đang quan sát một mặt trời nhỏ tỏa sáng. Cảm giác ấm áp này khiến em nghĩ, chí ít em còn có thể sống sót. Song, em vẫn chỉ dám đứng nhìn chị từ xa, em biết chị đã phát hiện ra em từ lâu. Lần đó ở bệnh viện, khi đồng nghiệp của chị suýt bắt được em, chính chị đã gọi anh ta giúp em có cơ hội trốn thoát. Em gian nan bỏ chạy, vừa khóc vừa cười, em rất vui vì chị nhận ra em, nhưng em cũng khổ sở biết bao, khổ sở vì tới cả dũng cảm nói chuyện với chị em vẫn không có...”

Diệp Tiểu Nhu cúi đầu, cố gắng kìm nén đôi mắt chua xót của mình.

“Khi họ tìm thấy em, em rất phân vân, em không biết họ là ai, muốn làm gì. Nhưng em đã gặp được nhiều người đặc biệt tồn tại, họ đặc biệt, mới lạ, xấu xa, như em vậy. Em cứ tưởng em đã tìm được đồng loại của mình, nhưng dần dà em phát hiện, em sai rồi. Họ đứng cao hơn em, nhìn xa hơn em, họ muốn hoàn toàn thoát khỏi hệ thống xã hội đã được thiết lập này, muốn sinh mệnh của mình trở nên độc nhất vô nhị. Dũng khí và dã tâm của họ lớn đến mức khiến em sợ hãi.”

Diệp Tiểu Nhu ngẩng phắt đầu.

Chử Nhiên tìm được cậu ấy lúc nào?

Rốt cuộc chúng đã làm gì cậu ấy?

“Chử Nhiên tên súc sinh này, cậu đã làm gì Tô Bối?”

Chử Nhiên cười rộ: “Đừng nóng, bây giờ trò hay chỉ mới bắt đầu thôi.”

Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại ra, quả nhiên đã mất tín hiệu, vẻ mặt cô đầy căm phẫn: “Chử Nhiên, tất cả quy tắc trò chơi đều do cậu định ra, nên cậu cứ nói thẳng cho tôi biết, cuối cùng cậu muốn tôi làm thế nào?”

“Cô nghĩ tôi muốn cô tự sát sao?” Chử Nhiên ôn hòa hỏi: “Diệp Tiểu Nhu, cô thật sự cảm thấy tôi đành lòng để cô chết như vậy ư?”