Người Khác Là Vực Sâu

Chương 4: C4: Chương 4




Một đạp kia của Tiêu Ngũ không mạnh, nhưng Vương Tranh đã bất cẩn đẩy cửa ra, ngã thẳng vào trong. Cậu ta nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo, xoay người đối diện với văn phòng đầy người, nở nụ cười ngại ngùng.

“Không đến mức chạy đến đây dạy dỗ người chứ, Phó đội trưởng Tiêu.” Lão Mã bước tới, lập tức giảm bớt xấu hổ: “Cậu phải biết rằng những thứ ở đây đều rất đắt, nhìn thằng nhóc này cũng không giống người có thể bồi thường đâu.”

Bên trong công ty không nhỏ, chỉ tính văn phòng thì đã gồm khoảng bảy phòng, có mấy bàn làm việc trong phòng khách, hai người trẻ tuổi ngồi sau máy tính thò đầu ra hóng chuyện.

Lần đầu tiên Vương Tranh vào nơi này, tò mò nhìn khắp nơi, cậu ta nghe nói điều kiện ở đây tốt, nhưng không nghĩ lại tốt như vậy, khoan kể đến việc ai nấy đều có phòng làm việc và không gian riêng, đồ trang trí lẫn cách thiết kế cũng thể hiện gu thẩm mỹ của chủ nhân, hơn nữa còn cả phòng trà với từng ngăn tủ chất đầy đồ ăn thức uống vặt!

Vương Tranh cho rằng lão Mã là ông chủ, khi qua qua lại lại cậu ta sơ ý vấp một chút, suýt nữa đã rơi vào tư thế cúi đầu một trăm tám mươi độ ngay tại chỗ, vội vàng lúng túng nói: “Xin chào, Đội Cảnh sát hình sự thành phố, Vương Tranh, lần đầu gặp mặt rất mong được giúp đỡ.”

Lão Mã thân thiết bắt tay cậu ta: “Xin chào, xin chào, điều kiện chỗ chúng tôi khá ổn đúng không? Có suy nghĩ muốn đổi nghề không? Thu nhập cao, rủi ro thấp, năm bảo hiểm và một quỹ*, còn cả phòng riêng và thưởng cuối năm. Nếu có cơ may thì gặp được mấy vị khách là phú bà, có thể chi ra năm sáu bảy tám trăm nghìn tệ tiền boa đó.”

*Năm bảo hiểm và một quỹ: Đề cập đến tên chung của một số loại phúc lợi an ninh do người sử dụng lao động cung cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí cơ bản, bảo hiểm y tế cơ bản, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ dự phòng nhà ở.

Vương Tranh xấu hổ rút tay về: “Tôi... Tôi nghĩ mình làm một cảnh sát nhân dân vẫn thích hợp hơn.”

May sao cậu ta còn giữ vững danh dự và tinh thần trách nhiệm cao của một cảnh sát, nếu không thì cậu ta đã xém động lòng thật rồi.

“Ông chủ Dương đâu?” Tiêu Ngũ hỏi: “Đi công tác nữa à?”

“Hả, ông không phải ông chủ?” Vương Tranh kinh ngạc.

“Đương nhiên không phải.” Lão Mã xoa xoa cái đầu hói tuổi trung niên của mình, cười nói: “Ông chủ chúng tôi đẹp hơn tôi nhiều.”

Nói tiếp, ông chủ công ty này tuyệt đối là một nhân vật huyền thoại, nghe nói bố mẹ anh ta đều là chuyên gia Tâm lý học Tội phạm, từng thành lập Viện Nghiên cứu tâm lý tội phạm, tiền thân của công ty này. Còn bản thân anh ta thì hành tung bí ẩn cả ngày, rất khó thấy mặt.

Nhưng cũng không phải chỉ mình anh ta, mà toàn bộ người của công ty Mặc Phi, một đám nếu không đi công tác thì cũng đang trên đường đi công tác, hiếm khi tập hợp được mấy nhân viên nòng cốt lại một chỗ như hôm nay.

Lão Mã chưa kịp trả lời, Tiêu Ngũ đã hỏi tiếp: “Mọi người biết vụ án gần đây rồi nhỉ? Có thông tin gì có thể cung cấp cho chúng tôi không?”

“Phó đội trưởng Tiêu, anh đã nói sẽ không bao giờ nhờ bọn tôi giúp đỡ điều tra vụ án nữa mà.” Diêm Tiêu Tiêu ở phía sau lão Mã cười nhạo. Cô ấy diện một chiếc sườn xám vừa người, trong tay cầm một chiếc quạt nhỏ xinh xắn, ai không biết còn nghĩ cô ấy là diễn viên của đoàn làm phim nào chạy tới.

“Phối hợp với cảnh sát trong việc điều tra tội phạm cũng là nghĩa vụ của mỗi công dân đấy, cô Diêm.”

“Đây chính là lý do vì sao tôi ghét cảnh sát như vậy.” Diêm Tiêu Tiêu khoanh hai tay, hừ một tiếng: “Công ty chúng tôi đã quy định rõ ràng, muốn biết tình báo, hoặc hãy trả thù lao, hoặc trao đổi tương đương. Cho dù là các người, một khi đã tới đây rồi thì cũng phải làm theo quy định của chúng tôi.”

“Chẳng lẽ người đẹp này là bà chủ sao?” Vương Tranh hiếu kỳ lẩm bẩm một câu.

Diệp Tiểu Nhu nhẹ giọng nói: “Không phải.”

“Sao cô biết không phải?”

“Cô ấy và lão Mã là vợ chồng.”

Vương Tranh hít sâu một hơi, thật hay giả vậy?

“Sao cô biết thế?”

“Hơn nữa cũng đã có con, nhưng... bây giờ không ở cùng bọn họ.”

Vương Tranh hỏi: “Sao cô biết?”

Diệp Tiểu Nhu im lặng đầy ẩn ý một chốc, vào lúc Vương Tranh cho rằng cô sẽ nói gì đó thì cô chỉ chậm rãi bồi thêm một câu: “Trực giác của phụ nữ.”

Hiển nhiên Diêm Tiêu Tiêu cũng không thích Tiêu Ngũ, giống như cô ấy nói không thích cảnh sát, cô ấy nhấn mạnh từ “quy định” hai lần, chứng tỏ mong muốn kiểm soát và ý thức trách nhiệm của cô ấy khá cao. Ban đầu khi Vương Tranh xô cửa mở ra, cô ấy vẫn theo sau lão Mã, lúc này còn đứng cạnh ông ta, hai người đứng trước mặt họ, hệt như bức tường thành vững chắc của pháo đài, ngăn bọn họ ở bên ngoài.

Cả hai đều đang vô thức bảo vệ một nơi, là những người khác ở đây. Khi Vương Tranh bất cẩn đụng vào cửa, một người đàn ông đã đứng dậy đầu tiên, hiện giờ anh ta đang tựa lưng vào bức tường trong góc, nhìn cô không nói lời nào.

Ánh mắt Diệp Tiểu Nhu lướt qua người đàn ông kia, nhìn căn phòng trong góc, cũng là cánh cửa duy nhất không được đánh dấu, ắt hẳn đó là văn phòng của ông chủ công ty, bên cạnh là cầu thang, không gian trên lầu riêng tư hơn, là nơi tiếp khách.

“Trao đổi tương đương ư, tất nhiên tôi biết chứ.” Tiêu Ngũ thoải mái nói: “Tôi đã mang thù lao đến. Dạo trước lão Mã còn kể bên mọi người không đủ nhân viên, hỏi tôi có thể giới thiệu những người bị đuổi khỏi Đội Cảnh sát không, không phải tôi đã dẫn người tới rồi sao?”

Anh ta xoay người chỉ vào Diệp Tiểu Nhu: “Là cô ấy đấy.”



“.. Chỗ chúng tôi không cần lao động nhập cư*.” Lão Mã quan sát Diệp Tiểu Nhu từ trên xuống dưới, kết quả vừa nhìn, ông ta đã choáng váng trước vẻ ngoài bẩn thỉu như dân lao động nhập cư trên người cô: “Ôi, tôi nói này... Các người kéo cô gái này từ đâu ra vậy? Sao lại khiến người ta thê thảm như thế?”

*Lao động nhập cư: Nông dân di cư từ nông thôn ra thành phố, chủ yếu làm nghề xây dựng, vận tải, ngoài ra còn là những người được huy động tham gia xây dựng đường, xây đập, hỗ trợ vận tải quân sự.

Tiêu Ngũ trả lời: “... Đây là nhân tài do thầy tôi đề cử, họ Diệp, tên Diệp Tiểu Nhu, có thể đánh nhau, biết chuyển gạch, đan áo len đạp máy may, các loại công việc tay chân mệt nhọc biết tất, hơn nữa còn nghe đồn... IQ của cô ấy trên 150.”

Nếu nửa vế đầu khiến bọn họ càng nghe càng tối sầm mặt, thì câu cuối cùng chẳng khác gì sấm sét.

Phản ứng của mọi người y hệt nhau: Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Dù nhìn cỡ nào thì cô gái ăn mặc như lao động nhập cư kia cũng không giống một thiên tài, IQ người thường dao động từ 90 tới 110, 130 trở lên là ranh giới của IQ cao, cao hơn 140 đã có thể gọi là thiên tài, hoặc tiệm cận thiên tài.

Mà năng lực quan sát, trí nhớ, khả năng tư duy logic,... của người có chỉ số thông minh từ 160 trở lên luôn vượt xa người thường, là thiên tài trong thiên tài.

Diêm Tiêu Tiêu hỏi: “Anh biết chỉ số IQ của Albert Einstein là bao nhiêu không? Vì muốn nhét người vào đây mà chém gió nhiều quá đấy, Phó đội trưởng Tiêu!”

Tiêu Ngũ nhún vai, anh ta cũng không tin, bèn lén kiểm tra chỉ số IQ của mình lúc ở trên xe, anh ta cũng nghĩ thầy nói hươu nói vượn: “Việc này tôi cũng không xác định được, dù sao tôi cũng dẫn người đến rồi, muốn đẩy đi hay xử lý thế nào là chuyện của các người. À mà, thay tôi gửi lời hỏi thăm tới ông chủ Dương, nếu... Ý tôi là nếu anh ấy có chuyện gì muốn tìm tôi, xin hãy liên hệ với tôi ngay.”

Dứt lời, Tiêu Ngũ nhanh chóng kéo Vương Tranh không cam lòng rời đi, chỉ còn người của công ty, vài người vây quanh Diệp Tiểu Nhu, đánh giá cô từ đầu đến chân.



“Đội trưởng Tiêu, chúng ta để cô ấy ở đó một mình có ổn không?” Rõ ràng Vương Tranh hơi lo lắng: “Cô ấy là một cô gái trẻ đã cách ly xã hội gần hai năm, không người thân hay bạn bè gì.”

“Cậu dễ đồng cảm với tất cả mọi người thật ấy.” Tiêu Ngũ thở dài: “Tôi hỏi cậu, thứ dễ học nhất trong tù là gì?”

“Kỹ năng sống? Giá trị quan về xã hội chủ nghĩa mới?”

“... Tôi đổi câu hỏi khác, điều gì khó học nhất?”

Vương Tranh trả lời: “Kỷ luật sắt của nhà tù, nghiêm cấm trao đổi kỹ thuật phạm tội.”

“Vậy cậu cảm thấy, khi vào tù một người với chỉ số IQ ở mức thiên tài sẽ học mấy kỹ năng sống vớ vẩn đó sao? Đừng lấy cách nghĩ của người thường để áp lên những người được gọi là thiên tài này, một khi thiên tài phát điên, sẽ trở thành…”

“Kẻ điên. Hoặc... quái vật.”

Khi nói hai từ cuối cùng, trông anh ta rất dè dặt, cứ như sợ chỉ cần nặng lời một chút thì nỗi sợ sẽ biến thành sự thật.

“Ý của anh là... ”

“Hồng Mai giết bố bỏ con mười năm trước, Vương Bảo Ngọc thực hiện hơn mười vụ bắt cóc, Bàng Quân phóng hỏa đốt nhà xưởng khiến 5 người thiệt mạng và 18 người bị thương... Những tù nhân nữ phạm tội lớn đều ở chung phòng giam nữ với cô ấy” Tiêu Ngũ thong thả kể: “Chuyên gia đã từng xem xét về việc cô ấy có vấn đề gì về tinh thần không. Mặc dù cô ấy vô tội nhưng với chỉ số thông minh của mình, việc minh oan cho bản thân sau khi bị bỏ tù oan là chuyện rất đơn giản. Đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, cô ấy vào tù vì một vụ án nhỏ, nhưng cũng không vội tìm luật sư, cũng chưa từng bào chữa cho mình… Cậu cảm thấy người như cô ấy, sau khi ra tù sẽ làm gì? Không thể tới công trường chuyển gạch cả đời được đúng không?”

Từ đầu đến cuối, anh ta luôn nghĩ thầy sẽ không vô duyên vô cớ để ý một người như vậy, thế nên khi bảo anh ta đưa Diệp Tiểu Nhu tới chỗ đó, chắc chắn Thiệu Lương Vỹ phải có lý do của mình.

“Chẳng một ai ở công ty Mặc Phi là người bình thường hết. Lão Mã chinh chiến hơn hai mươi năm ở thành phố C, những năm đầu, cả gia đình họ nổi tiếng là những người có quyền lực, bản thân ông ta không theo con đường kinh doanh cũng là một chuyện kỳ lạ vài năm nay, nhưng quan hệ xã hội của ông ta thì ít ai bì được. Càng không cần phải nói tới Diêm Tiêu Tiêu, mười mấy năm trước cô ấy đã làm quản lý của địa điểm ăn chơi lớn nhất thành phố C, phụ nữ xuất hiện ở chốn gió trăng hỗn loạn đều là hồ ly ngàn năm thành tinh. Còn thiên tài máy tính kia của bọn họ nữa, hai công ty internet nổi tiếng nhất trong nước năm đó cũng không thể kéo cô ta đi. Hơn nữa về Giang Thạc nọ, trước đây từng đấu quyền anh ngầm ở chợ đen, có thể một mình địch lại mấy quân nhân. Đám người này, cậu cảm thấy ai sẽ bình thường đây?”

Đây là lý do tại sao thỉnh thoảng khi gián điệp trong tay họ không thu thập đủ thông tin, họ sẽ tìm tới bên Mặc Phi nhờ cậy.

“Nói như vậy, ông chủ của bọn họ thực sự không phải nhân vật đơn giản.”

“Tất nhiên rồi, anh ta có thể tập hợp nhóm người này vào cùng một nơi đấy.”

Tiêu Ngũ thản nhiên: “Mà cô gái này, dù ở đâu cũng là một quả bom hẹn giờ, để cô ấy ở đó vẫn an toàn hơn ở bệnh viện tâm thần.”

Nếu không, một khi cô bị chuyển đến bệnh viện tâm thần thì bất luận phạm tội gì, bọn họ cũng không trừng trị được.

Vương Tranh không tán thành lời anh ta lắm, cậu ta vẫn cảm thấy Diệp Tiểu Nhu nhìn thế nào cũng không giống người sẽ phạm tội. Huống chi, lần trước cô vốn là người vô tội bị cuốn vào vụ án, nhiều người bao vây tấn công cô như vậy, dù cô có đánh gãy xương sườn của người khác thì cũng để tự vệ. Nếu không phải về sau xuất hiện nhân chứng cung cấp bằng chứng mới, có lẽ cô sẽ phải ngồi tù hơn nửa năm trong vô ích. May mắn thay, cuối cùng pháp luật đã trả lại trong sạch cho cô, cô không yêu cầu kháng án, cũng không yêu cầu bồi thường gì, cứ như ngồi tù hơn nửa năm chỉ là một trải nghiệm bình thường.

Nhưng cậu ta cũng không phản bác lời Tiêu Ngũ, rốt cuộc cậu ta cũng là một cảnh sát, đã thấy nhiều khía cạnh phức tạp trong bản chất con người, ngay cả một người hoàn toàn bình thường cũng có thể cất giấu trong nội tâm một mặt tối không muốn để ai biết.

“Không xác định được có phải nhân vật nguy hiểm hay không, vậy cứ giao cho anh ta trông coi.” Tiêu Ngũ nói.

Vẫn chưa tìm được manh mối gì về vụ án, anh ta thật sự không còn sức lực để chăm sóc một cô gái đã cách ly xã hội hai năm.





Trong công ty Mặc Phi.

“Hôm qua tôi tắm rồi, đất trên người mới dính lên lúc chiều thôi, quần áo cũng đã giặt hôm qua, không thối.”

Diêm Tiêu Tiêu lúng túng dừng bước, không dám đến gần Diệp Tiểu Nhu, cô ấy rất tò mò, rõ ràng là một cô gái nhỏ trắng trẻo sạch sẽ, sao có thể làm công việc nặng nhọc trên công trường chứ?

“Cô tên gì? Được Tiêu Ngũ nhặt ở công trường nào?” Lão Mã đồng cảm hỏi.

Diệp Tiểu Nhu định lên tiếng, Diêm Tiêu Tiêu đã ngắt lời cô: “Ban nãy cô nói tôi và lão Mã là vợ chồng, còn có con, sao cô biết?”

Khi cô nói thầm với bọn Vương Tranh, Diêm Tiêu Tiêu nghe được vô cùng rõ ràng, giờ khắc này trong mắt cô ấy tràn đầy nghi ngờ.

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Không phải phụ nữ trời sinh đều có trực giác sao?”

Diêm Tiêu Tiêu híp mắt nhìn cô.

Người phụ nữ như Diêm Tiêu Tiêu, nếu nhìn vào thì quả thực rất quyến rũ xinh đẹp. Nhưng một khi cô ấy sa sầm nét mặt, sẽ khiến người khác cảm giác khá hung dữ và không dám khiêu khích.

Diệp Tiểu Nhu nhìn cô ấy, không nói lời nào.

“Được rồi.” Diêm Tiêu Tiêu liếc nhìn lão Mã.

“Đúng lúc chúng tôi thiếu người thật, nhưng cô có thể ở lại đây không cũng không do bọn tôi quyết định. Ai cũng phải để ông chủ tự phỏng vấn hết, cô ở lại đợi trước nhé, nhưng... có vấn đề gì với quần áo của cô vậy?”

“Tôi làm việc ở công trường.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi... mới ra tù, không muốn đến nhà xưởng đạp máy may, cũng không biết làm gì khác, đành đi chuyển gạch.”

Cô nói xong, quan sát kỹ biểu cảm của hai người.

Thật ra, khi Tiêu Ngũ giới thiệu “kỹ năng” của cô, có lẽ hai người kia đã biết cô từng ngồi tù, nhưng dù cô tự nói ra thì họ cũng không tỏ vẻ khinh bỉ hay chán ghét, nhiều nhất chỉ tò mò thôi.

Đây cũng là nguyên nhân cô tới công trường làm việc.

Chỉ có những người ở đáy xã hội, làm công việc thể lực mệt mỏi và đau khổ nhất, sống ở nơi bẩn thỉu nhất tồi tệ nhất mới phù hợp với người như cô.

Kể cả khi đáng lẽ cô không phải chịu nửa năm tù kia thì phần lớn mọi người sẽ không để ý đến chuyện này, bọn họ luôn mặc định người từng ngồi tù đều không phải người tốt gì.

Người làm việc ở công trường, trời chưa sáng đã làm việc, làm việc xong thì tới xếp hàng nhận cơm hộp, ngoại trừ cúi đầu làm việc ngả lưng nghỉ ngơi, những chuyện khác đều không liên quan đến cô. Dù có ai muốn “quấy rầy” cô, cứ thẳng tay đánh nhau là được, giờ đây cô cũng chỉ còn mỗi cái mạng này, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Đáng thương thật.” Lão Mã xót xa nhìn cô: “Đừng sợ, chỗ chúng tôi cũng không có người tốt... À không không, ý tôi là chúng tôi không phải người xấu.”

Diêm Tiêu Tiêu liếc nhìn xem thường: “Tôi phải cho cô nhóc kia đi tắm đã, nếu cứ để người bẩn vậy mà đi vào, chắc ông chủ sẽ đập bàn đuổi tôi mất.”

“Cô tìm chỗ nào ngồi xuống trước đi. Để tôi tìm quần áo cho cô, Giang Thạc, rót cho cô nhóc ly nước.”

Diệp Tiểu Nhu thấy sô pha góc phòng khách, ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn, người đàn ông vốn đang đứng tựa một bên hóng chuyện, Giang Thạc, đã đến phòng trà lấy nước.

“Nước của cô.”

Giang Thạc đặt nước xuống trước mặt cô, anh ta vừa ngẩng đầu đã thấy Diệp Tiểu Nhu đội nón bảo hộ, cô co người trên sô pha, vẫn cúi đầu không nhúc nhích, đã ngủ thiếp đi rồi.

Cách đó không xa, một cô gái ngồi cạnh máy tính hạ âm lượng máy tính xuống, “Suỵt” một tiếng nói với Giang Thạc: “Ắt hẳn cô ấy làm việc quá mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi đi.”

Âm thanh đã chỉnh nhỏ trong máy tính truyền tới tai Diệp Tiểu Nhu, dù cô đã ngủ thì từng từ từng chữ đáng sợ đó vẫn lọt vào tai cô.

Trên màn hình máy tính đang phát tin tức về vụ án giết người hàng loạt gần đây.

- -------------------

Lời tác giả: Chương tiếp theo nam chính lên sân khấu ~