Vạt áo ngoại bào của y đã kéo lên đến ở eo, áo trong cũng kéo lên lộ ra một mảng nhỏ bụng dưới bằng phẳng, từ lưng quần hướng về giữa hai chân tiết khố bị xé ra chỉ có mảnh vải miễn cưỡng treo ở trên đùi. Uông Nghĩa Thăng nhìn hoa huy*t trần trụi giữa hai chân, cả người dâng lên dục vọng khô nóng, giơ tay xoa tính khí đã thu nhỏ của Vương gia. Bàn tay rộng lớn dễ như ăn cháo bao trùm hạ thể là vấn đề nhỏ, ngay cả hoa môi ướt át cũng có thể ma sát đến, trêu đến hậu huyệt mê người cũng co rụt lại.
Vương gia một tay tóm chặt cổ áo của Uông Nghĩa Thăng một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt của hắn, bàn tay toả ra mùi tanh đặc trưng của tinh dịch từng chút từng từng chút đưa vào trong miệng Uông Nghĩa Thăng. Uông Nghĩa Thăng dùng đầu lưỡi cuốn lấy đầu ngón tay của y mút vào, đầu ngón tay tê tê dại dại Vương gia không nhịn được ngẩn mặt hôn lên môi Uông Nghĩa Thăng, trên miệng của hắn mùi vị tinh dịch chưa tản đi làm tình dục của y cũng mãnh liệt lan tràn đến trong miệng.
Dưới hạ thân hai cánh hoa môi bị đẩy ra chảy ra chất nhầy, hai bàn tay thô ráp chen vào tách ra hoa môi mềm mại thẳng tắp tiến vào bên trong hoa huy*t, cự bổng cũng đẩy ra kẽ mông qua lại ma sát hậu huyệt. d*m thủy từ hoa huy*t đưa tới làm ướt át hậu huyệt, Uông Nghĩa Thăng bị Vương gia hôn đến thở hồng hộc, môi trên môi dưới bị hai mảnh môi mỏng của y từ trên xuống dưới thay phiên mút vào, một bên hút còn một bên nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm môi của hắn.
Uông Nghĩa Thăng lấy trong người ra một bình sứ, thật vất vả dùng ngón tay cái lấy thuốc mỡ trong đó thoa vào hắc tử cự bổng của hắn, non nửa bình thuốc mỡ đã làm ướt hầu như hết hành thân, hắn ném bình sứ vội vội vàng vàng vuốt côn th*t cho thuốc mỡ bôi lên đều quấn lấy dày đặc một tầng trên côn th*t.
Vương gia chờ đến nóng ruột, hai cái chân giơ cao đồng thời mở lớn, đẩy ra cái mông, nâng lên hướng về cự bổng, nói:”Nhanh hầu hạ bản vương, thao huyệt bản vương …”
Quy đầu từ lâu bành trướng đến doạ người đã bóng loáng thuốc mỡ khiến quy đầu so với trước đây càng thêm dễ dàng tiến vào hậu huyệt, miệng huyệt no tròn lập tức được nong ra, cảm giác vừa đau lại trướng làm Vương gia đem cái mông mở lớn hơn, cho dù eo mỏi muốn nằm xuống, vẫn cứ gian nan duy trì tư thế nữa ngồi, cúi đầu xem cự bổng vừa to vừa dài làm sao tiến vào hậu huyệt của mình, cảm thụ tràng đạo của mình từ cạn đến sâu làm sao bị quy đầu lớn đến đáng sợ khai mở mà đi vào.
“A… Thật lớn… Cứng quá… Cẩu nô tài… huyệt phía trước của Bản vương phía lại chảy nước, tính khí của ta cũng bị ngươi thao đến cứng rồi…” hoa huy*t lại chảy ra không ít nước, chảy tới nơi hai người kết hợp, Vương gia chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể thật giống không phải là của mình. Hai tay y không bị khống chế đẩy ra hoa huy*t, lộ ra đỉnh hoa hạch sưng đứng thẳng cùng với hoa môi há miệng ra, có thể thấy rõ ràng bên trong nhục đạo hồng nộm.
Tính khí bán cương kề sát bụng dưới, hoa huy*t mềm mại phía trước ướt đẫm hình thành một hình ảnh tươi đẹp hương diễm, mê hoặc nam nhân đùa bỡn, mạnh mẽ xâm phạm.
Vương gia mím chặt môi hừ hừ, oa oa tiếng nói trầm thấp vô lực, mắt phượng hẹp dài tràn đầy mê hoặc, nói:”Ra sức hầu hạ bản vương, đem bản vương thao ra càng nhiều nước, thao ra tinh dịch bản vương sẽ suy xét sau đó sẽ độc sủng chỉ một mình cẩu nô tài ngươi… A…”
Nói xong hậu huyệt không kiên nhẫn kẹp chặt cự bổng, nhục đạo hồng nộn ở trước mặt Uông Nghĩa Thăng co rụt lại.
Nếu có thể, hắn thật muốn một bên liếm tính khí hoa huy*t y, vừa hết sức thao huyệt y đem y thao đến chịu không nổi cuối cùng muốn bắn nước tiểu cũng bắn không ra. d*m thủy cũng không còn chỉ có thể trước sau hai cái huyệt chảy ra tinh dịch trắng đục.
Ảo tưởng như vậy kích thích sâu sắc đến Uông Nghĩa Thăng, Uông Nghĩa Thăng ưỡn cự bổng tráng kiện lên dường như muốn đâm thủng tràng đạo đi vào nơi sâu nhất. Tràng đạo cách một tầng thịt đều bị quy đầu to lớn áp bức, kích động hoa huy*t toát ra từng trận khoái ý, một cỗ d*m thủy nhất thời từ nhục đạo nộn hồng phun ra từ miệng hoa huy*t.
Uông Nghĩa Thăng bắt được đùi của Vương gia cố định thân thể của y, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hoa huy*t mở ra đóng lại nói: “Đem huyệt mở lớn ra để ta xem một chút.”
Hai tay ngón trỏ ngón giữa ôm lấy hoa huy*t, chậm rãi kéo ra hai bên, bên trong hoa huy*t ướt át dâm đãng ngọ nguậy, chờ đợi cự bổng của nam nhân đem chúng nó thao đến hỏng để không bao giờ có thể tiếp tục dâm đãng như vậy.
“Nhanh lên một chút hầu hạ bản vương, bản vương không chịu được!” Không chịu được cự bổng trong cúc huyệt không ngừng ra vào, Vương gia nâng lên eo, để cho hoa huy*t có thể đụng với âm mao của nam nhân. Âm mao thô đen ma sát mạnh vào hoa môi chỉ để y càng ngày càng ngứa.
Uông Nghĩa Thăng đột nhiên để Vương gia nằm trên bàn gỗ chật hẹp miễn cưỡng chứa được hai người, mở rộng áo bào hoa mỹ bao trùm lên cạnh bàn điêu khắc hoa văn tường vân phức tạp, dáng người hắn dong dỏng cao đè thân thể y xé đũng quần y ra. Hạ thể không lông mao mẫn cảm nhẹ nhàng co giật, d*m thủy cùng thuốc mỡ hoà tan chảy ra đầy cái mông, làm cái bàn cũng ướt một mảng lớn.
Uông Nghĩa Thăng vẻn vẹn chỉ đem quần cởi đến bắp đùi, lộ ra cái mông màu đồng cổ, Vương gia dùng cái đùi trắng nõn như ngọc kẹp chặt eo hắn, hai cánh tay chống phía sau, tùy ý đối phương bóp lấy eo mình, lung lay eo để hắn để dàng ra vào hậu huyệt. Cự bổng mỗi một lần đều thao đến nơi sâu nhất, chạm đến điểm mẩn cảm của Vương gia, quy đầu to lớn ma sát làm mềm mại tràng bích, tràng bích thật giống như là trời sinh để bao bọc cự bổng làm y hết sức hưởng thụ cự bổng vừa kéo cắm xuống đánh đưa.
“A a… Bản vương thật thoải mái…” Vương gia dâm đãng lên tiếng rên rỉ, cái mông mình bị người hầu thao đến run lên, tính khí vung vẩy dính đầy chất lỏng dâm mỹ.
Uông Nghĩa Thăng nắm chặt tính khí Vương gia tuốt động, Vương gia cả người run lên, đem hoa huy*t gắt gao ma sát với âm mao, bất mãn nói: “Ngươi vì sao không có … A… Hai cái côn th*t… Một cái làm sao đủ? A…”
Vương gia giơ lên một cái tay ôm lấy Uông Nghĩa Thăng bất mãn hết sức vì hắn “Không biết cách làm”. Vương gia vô tâm oán giận làm Uông Nghĩa Thăng rút cự bổng ra, không nói một lời vọt vào hoa huy*t, d*m thủy trong nhục đạo mềm mại rất nhiều nhất thời bị đâm vào làm d*m thủy bắn tung toé, đem toàn bộ bất mãn của Vương gia bay xa, không nói ra được lời thừa thãi.
“Một cái không đủ sao?” Uông Nghĩa Thăng cúi đầu, nhiệt khí thổi vào tai Vương gia hỏi.
Cự bổng chạm vào cái miệng nhỏ dưới đáy cọ xát, Vương gia không thể chịu nổi hắn khiêu khích như vậy, hoa huy*t thoải mái cũng làm cho Vương gia nói không ra lời, chỉ có thể nhếch miệng thở dốc, lỗ tai y cũng đỏ ửng, đem mặt dán lên gò má của đối phương làm phiền.
“Dùng sức thao bản vương… nam sủng ngoan…”
Lời nói y êm tai đến cực điểm, động tác chầm chậm xoa xoa cơ bụng của hắn làm cho cự bổng của Uông Nghĩa Thăng lần thứ hai to ra, quy đầu cứng rắn vừa nhanh lại mạnh va chạm vào chỗ yếu đuối không thể tả của cái miệng nhỏ, khoái cảm tinh tế tê tê giống như hôn môi từ dưới đáy truyền đến, động tác rõ ràng cứng rắn như vậy lại làm cho Vương gia sản sinh ra cảm giác nơi đó bị môi lưỡi liếm hôn.
Một hồi va chạm… Một hồi liếm hôn…phía dưới
Thân thể theo bản năng phối hợp với sự va chạm của đối phương, hi vọng cự bổng đâm thủng nơi đó, hưởng thụ cảm giác cực khoái khi bị cự bổng qua lại đâm xuyên.
“Thao nơi đó của bản vương … A… Nhanh lên một chút…”
Quy đầu cảm giác được cái miệng nhỏ dưới đáy co giật run rẩy, Uông Nghĩa Thăng không có nghe theo mệnh lệnh của Vương gia, chỉ thao mười mấy lần, lại nhanh chóng rút ra cắm vào hậu huyệt, chuẩn xác không có sai sót va chạm điểm mẫn cảm. Còn trong khoái cảm từ hoa huy*t chưa hoàn hồn Vương gia lập tức lại bị khoái cảm từ hậu huyệt nắm giữ.
Một cái cự bổng thay phiên thao hai cái huyệt, mỗi lần đều chỉ làm mười mấy lần, chỉ đủ để Vương gia mới vừa thích thú dư vị cũng không kịp hưởng thụ. Hai cái huyệt bị Uông Nghĩa Thăng chơi đến phi thường bất mãn, một mực lại lưu luyến cảm giác hai cái huyệt bị cự bổng thay phiên thao sản sinh ra hai tư vị không giống nhau.
Thao tới tới lui lui táo làm hai cái huyệt đều hé miệng lỏng lỏng lẻo lẻo, từng cỗ chất lỏng theo khe hở chảy đến trên bàn, Vương gia sớm không chịu được nữa thân thể mềm yếu vô lực ôm bắp đùi nằm lên bàn, tính khí cứng đến nỗi đau đớn, Vương gia cũng không nỡ tự mình tuốt động chỉ muốn cảm giác cực khoái khi bị thao làm cho xuất tinh.
Uông Nghĩa Thăng dùng quy đầu cố ý từ hậu huyệt ma sát đến gốc tính khí dụ hai cái huyệt không ngừng mà đóng mở, nhưng làm thế nào cũng không đóng lại được, chỉ có thể chờ đợi chờ cự bổng đem chúng nó lấp kín: “Vương gia, côn th*t của nô tài có lợi hại không?”
“Lợi hại…” Hắn lấy quy đầu ma sát trên đỉnh tính khí của Vương gia, Vương gia nhấc cái mông, mở lớn hoa huy*t để hoa huy*t như ngậm hết âm nang của đối phương.
Tìm thấy quy đầu của đối phương, Vương gia rên rỉ ta tiếng đem quy đầu của hai người đồng thời nắm giữ, vặn vẹo eo làm hoa huy*t ma sát âm nang của Uông Nghĩa Thăng, quy đầu đè ép quy đầu của Uông Nghĩa Thăng quy, mặt đỏ bừng dập dờn tràn đầy xuân tình. Cái cổ đẹp đẽ cái cổ ngẩn cao, mỗi một lần rên rỉ hầu kết mê người trượt lên xuống cổ áo lộ ra xương quai xanh tinh mỹ.
“Nếu thấy lợi hại Vương gia tự mình nhét vào đi.” Âm nang sớm bị d*m thủy làm cho ướt dầm dề, tính khí hai người càng là không phân ngươi và ta đều được bôi lên chất nhầy của hai người. Uông Nghĩa Thăng từ tay Vương gia trong rút cự bổng ra. Quy đầu của hắn biến thành màu đen bóng loáng va chạm đỉnh tính khí của Vương gia, đỉnh chóp linh khẩu của hắn va chạm đỉnh tính khí mẫn cảm của Vương gia. Linh khẩu bị đối xử như vậy làm Vương gia ngâm nga một tiếng, cả người bỗng nhiên động đậy, hoa huy*t tiết ra dâmthủy như nước chảy làm cho hai cái huyệt càng thêm khát khao co rút lại.
Linh khẩu bị ma sát lướt qua, hay là dùng quy đầu cứng rắn ma sát cũng làm Vương gia thoải mái thiếu một chút là bắn ra, gấp gáp vội vàng nắm được cự bổng đối phương nhét vào hoa huy*t, thở hổn hển nói: “Nơi này… Thao nơi này… Bản vương yêu thích bị côn th*t của cẩu nô tài thao nát hai huyệt… Thao đến bắn tinh … A…”
Hoa môi lúc bị thao cũng nhét vào bên trong huyệt, Vương gia thoải mái rơi lệ, tuy rằng hậu huyệt trống vắng tham lam muốn một cái cự bổng nữa thao vào nhưng so với lúc nãy hai cái huyệt đồng thời trống vắng Vương gia đã cảm giác dễ chịu không ít. Nhưng y vẫn còn có chút không chịu được vì hậu huyệt cô quạnh, vặn vẹo để cái mông dính sát vào hạ bộ của Uông Nghĩa Thăng để âm nang nặng trình trịch chen vào khe mông, mài mài miệng hậu huyệt ngứa ngáy.
Uông Nghĩa Thăng sớm nhìn ra lòng tham của y, không làm gì được hắn chỉ vò vò cái mông tròn trịa của y, tận lực dính sát cái mông của y, lúc va chạm âm nang có thể đánh vào cái mông của y cho y bớt ngứa ngáy.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy đai lưng của Vương gia rơi xuống trên đất, một khối ngọc bội xanh biếc đặt ở trên đai lưng. Ngọc bội không hề góc cạnh hình bầu dục chất ngọc như Dương Chi, Uông Nghĩa Thăng dùng mũi chân kéo lấy đai lưng lại gần, sau đó hắn cầm đai lưng lên lấy ngọc bội ra.
Nắm chặt ngọc bội to bằng nắm tay trẻ con, lúc này Uông Nghĩa Thăng mới co rúm cự bổng, thẳng thắn thoải mái đánh xuyên vừa nhanh lại mạnh, cự bổng to dài đem nhục đạo nong ra hết mức, mỗi một tấc nhục đạo đều bị hành thân ma sát đến. Mỗi lần quy đầu sắp rút ra khỏi miệng huyệt lại mạnh mẽ đâm vào, côn th*t thẳng tắp vọt vào lại làm cho quy đầu vốn là có chút cong lên vừa đúng đâm xuyên vào nhục bích, đâm vào thịt đạo, sâu sắc va chạm cái miệng nhỏ.
“A a. … “
Thao từ nhẹ nhàng làm đến hung mãnh, một làn sóng tiếp theo một làn sóng khoái cảm tích lũy dù chưa nổ tung nhưng làm cả người Vương gia cương cứng, hoa huy*t giữa hai chân đỏ như xuất huyết, căng phồng ra. Nam nhân không còn nắm lấy eo y trái lại đẩy ra hoa môi, cự bổng nhanh chóng kiên trì chà đạp hoa môi tươi đẹp. Tiếng nước “phốc phốc” bắn ra từng dòng dâm dịch, vô tình làm hoa huy*t càng ngày càng nhiều nước.
“Thật là lợi hại… A… Quá thoải mái… A a…” Hai chân Vương gia hầu như mềm nhũn, nam nhân mạnh mẽ va chạm eo, y bị cự bổng thao càng ngày ra càng nhiều nước, hoa huy*t vô lực co rút lại, cho dù y tận lực mở ra cánh hoa môi thì cự bổng lớn đến mức đáng sợ vẫn có thể đem cánh hoa cắm vào trong cơ thể, làm đến hoa hạch cứng rắn đứng thẳng nở lớn như hạt châu thỉnh thoảng bị cự bổng chạm đến làm cho Vương gia từng trận co rút.
Uông Nghĩa Thăng nhân cơ hội đem ngọc bội nhét vào hậu huyệt của Vương gia, nhiệt độ của hậu huyệt căn bản cao hơn nhiệt độ của ngọc bội, nên khi ngọc bội đụng vào đến miệng huyệt Vương gia liền mẫn cảm nhận ra được vật cứng lạnh lẽo đi vào cơ thể mình. Nhưng phía trước một hồi tiếp theo một hồi thao mạnh tạo nên khoái cảm tràn ngập khiến cho y không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Hơn nữa vốn là hậu huyệt từ lâu cô quạnh khó nhịn, ngọc bội đẩy một cái là đi vào tràng bích co rút lại khát khao nuốt lấy. Ngọc bội lớn như vậy không có quá nhiều trở ngại khi bị Uông Nghĩa Thăng đẩy mạnh vào, Uông Nghĩa Thăng tỉ mỉ đem ngọc bội đẩy vào chỗ mẫn cảm ở trong tràng đạo chỉ để lại một Hồng Thằng(sợi dây màu đỏ dùng để cột ngọc bội) ở ngoài huyệt hậu huyệt. Cho dù Vương gia tự mình co rút lại tràng bích, vẫn bị hắn thao hoa huy*t mạnh mẽ làm cho ngọc bội bóng loáng có thể ma sát đến điểm mẫn cảm, để hậu huyệt Vương gia cũng có thể được thoải mái.
“Không … A a…”
Vương gia muốn co rúm tràng bích đem ngọc bội đẩy ra ngoài thân thể, nhưng ngọc bội lạnh lẽo lướt qua điểm mẫn cảm cảm giác tê dại nhất thời ập lên trên xương cụt của Vương gia, cự bổng bên trong hoa huy*t lúc này lại tàn nhẫn ma sát qua nhục bích làm thành một trận khoái cãm vô cùng thoải mái khiến cho Vương gia trợn mắt lên, tứ chi mềm như mì sợi, run lập cập không thôi.
Mà ở trong cơ thể y Uông Nghĩa Thăng lại đâm mạnh thiếu một chút nữa là y đã bắn ra, côn th*t nhồi vào hoa huy*t đến không có một khe hở, bên trong hậu huyệt bị ngọc bội đâm vào lại lồi ra một khối. Y chỉ là thấy ngọc bội không có góc cạnh, hơn nữa không có trải qua điêu khắc, khả ái tròn vo một khối, vậy mà mỗi một lần ra vào đều có thể kẹp vào cự bổng của hắn để bọn họ chưa từng có thoải mái như vậy.
“A… Bản vương còn muốn…” Vương gia mở rộng chân, bên trong bắp đùi run lên, tính khí thẳng tắp phun ra một tia tinh dịch, nhục đạo sưng đỏ hưng phấn co giật. Gương mặt tuấn tú của Vương gia đầy nước mắt, không như bình thường nhíu mày liếc mắt nhìn người kiêu ngạo cao quý, cũng không hung hăng tác quái, chỉ còn một bộ dạng muốn khóc đáng thương khá là câu dẫn người mạnh mẽ thao mình.
Cự bổng mỗi lần đều ma sát chỗ nhô ra trong nhục đạo làm Uông Nghĩa Thăng thoải mái đến tê cả da đầu, chỉ muốn cứ như vậy mà thao chết Vương gia. Hắn nâng một chân Vương gia lên, dùng lực eo liều mạng hướng phía trước đâm vào đem Vương gia thao đến d*m thủy tung toé, cong eo lưng lên cầu thao. Mắt phượng hẹp dài rơi lệ không ngừng, trong miệng cũng rên rỉ không ngừng, quên nuốt nướt bọt, mỗi khi nam nhân thao một hồi liền có nướt bọt từ khóe miệng chảy ra.
Vương gia căn bản không nhìn thấy dáng dấp của mình lúc này vừa dâm loạn lại ngổn ngang, đầu óc từng mảng từng mảng trở nên trắng xóa, trước mắt mơ mơ hồ hồ, bản năng muốn lấy tay xoa xoa tính khí của mình kết hợp với nam nhân cuồng thao mãnh thao mà giải thoát đi ra. Nhưng mà tay mới vừa đụng tới tính khí, Uông Nghĩa Thăng bắt được tay y đè ở trên bụng, bàn tay cảm giác được dưới cái bụng bằng phẳng cự bổng rút ra cắm vào thì cái bụng lại nhô ra, cứng rắn, ấm áp ở dưới bàn tay.
Vương gia nhất thời dâm ý đại động, miễn cưỡng tập trung tiêu cự nhìn kỹ nam nhân đang thao mình, khóe mắt hắn nhuộm đỏ ửng ướt át, con mắt của Uông Nghĩa Thăng rõ ràng để hình dung cái gì gọi là mị nhãn như tơ: “Mò… Sờ sờ côn th*t bản vương… A a…”
Lời còn chưa dứt liền bị Uông Nghĩa Thăng thao thành rên rỉ, Uông Nghĩa Thăng buông lỏng tay nắm chặt tính khí vểnh cao của y ma sát.
Tính khí bị bàn tay thô ráp hầu hạ, hoa huy*t bị cự bổng hầu hạ, hậu huyệt thì lại nhét ngọc bội hình bầu dục, ba chỗ đều theo động tác vừa mạnh vừa nhanh của Uông Nghĩa Thăng mãnh liệt thao làm dục hỏa càng cháy lớn. Vương gia đè lại bụng trước đang nhô ra, eo mông từ lâu đã nâng lên, hai tay nắm chặt hai bên cạnh bàn.
Tràng đạo co rút lại kéo ngọc bội trượt ra cự bổng đâm xuyên đồng dạng đẩy ngọc bội đi vào, Vương gia co chặt tràng bích, ngọc bội trượt lợi hại, nhưng bởi vì ngọc bội to lớn sẽ không trượt nơi khác, chỉ ở ma sát ở chỗ mẫn cảm, cự bổng bên trong hoa huy*t thì lại cố ý ma sát vị trí lồi ra. Vương gia bị thao đến mơ hồ đến ăn nói linh tinh, chỉ biết là cong eo khiến người ta thao mình.
“A a a… sướng quá … Cẩu nô tài dùng sức thao… Bản vương muốn đến… A a ân a… Thao bên trong… Đem bên trong thao cho rộng ra… Bản vương rất thích… A a thích ngươi ở bên trong bắn…”
Đại quy đầu từng lần từng lần một ma sát cái miệng nhỏ dưới đáy nhục đạo, Uông Nghĩa Thăng khống chế mình đâm vào cái miệng nhỏ, nhục đạo co rụt lại co rụt dụ dỗ hắn đột phá cái miệng nhỏ nhuyễn nộn từng chút từng chút đâm vào sào huyệt thần bí.
Khoái cảm đến cực điểm Vương gia chủ động mở ra thân thể để nam sủng càng tiến vào càng sâu, hận không thể đưa âm nang của hắn cũng đồng thời nhét vào, thao cho hoa huy*t của y tiếp tục chảy ra d*m thủy.
Vừa nghĩ tới mình bị cẩu nô tài kia thao bắn đầy bụng tinh dịch, Vương gia liền cảm thấy cái bụng nóng lên, cả người hưng phấn run rẩy, hoa huy*t như bị lạnh run run phồng lên, đầu v* dưới xiêm áo cũng là cao cao cương cứng. đầu v* mẫn cảm theo động tác thao làm lay động thân thể ma sát vào vải vóc.
“Sắp rồi… A a… Bản vương muốn đến… Bản vương không xong rồi… Cái bụng nóng quá…”
Tính khí trong tay run rẩy muốn bắn tinh, vốn là màu đỏ tươi vào giờ phút này cũng biến thành dữ tợn. Uông Nghĩa Thăng lại không muốn để Vương gia sớm bắn ra như vậy, tốc độ tuốt động chậm dần, liên tiếp đâm mạnh hoa huy*t làm Vương gia trong nháy mắt lại lên cao trào, cự bổng mãnh liệt thao vào hoa huy*t đang căng thẳng co giật.
“Đến… Đến… A a a ——” Vương gia thê thảm rít gào, quy đầu như bàn chải đâm vào nhục đạo đang cao trào. hoa huy*t không chống lại khi bị kịch liệt thao như vậy, lại là một trận mãnh liệt co giật, huống hồ chỗ mẫn cảm trong hậu huyệt cũng bị ngọc bội liên tục ma sát. Uông Nghĩa Thăng thao càng lợi hại, càng khiến trước sau hai huyệt chịu đựng khoái cảm dằn vặt.
“A a a ——” thân thể căn bản không chịu nổi liên tiếp cao trào, nhưng bị dục vọng khống chế nên thân thể không chịu dứt ra. Vương gia tan vỡ khóc gọi, nắm chặt bên cạnh bàn hai tay bóp ra vụn gỗ, hoàn toàn bị nam nhân thao để hoa huy*t liên tục phun ra d*m thủy.
Còn chân chính để Vương gia tan vỡ chính là bị Uông Nghĩa Thăng ngăn chặn linh khẩu của tính khí, muốn bắn nhưng không bắn ra được thống khổ ở trong người lăn lộn. Tính khí màu đỏ tươi trướng đến đau đớn, Uông Nghĩa Thăng còn cố ý dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ linh khẩu, Vương gia không chịu đựng được run lên, hoa huy*t giữa hai chân càng co chặt hơn, hoa huy*t càng co chặt càng hiện ra cự bổng cường tráng cứng rắn.
“Thả ra…” Vương gia khóc lóc mệnh lệnh, ngón tay không có bao nhiêu khí lực gỡ những ngón tay của Uông Nghĩa Thăng, nỗ lực để cho mình phóng thích. Nhưng mà ở trong cơ thể y Uông Nghĩa Thăng căn bản nắm lấy tử huyệt, hắn cắm mạnh xuống hoa huy*t y cũng chỉ còn biết lại khóc nói nho nhỏ:”Bản vương mệnh lệnh ngươi thả ra…”
“Chờ ta bắn xong ta sẽ thả ra, chúng ta đồng thời xuất tinh, Vương gia có thích hay không?”
Âm thanh của cẩu nô tài thấp đến cơ hồ không nghe thấy, như tình nhân lẩm bẩm nói nhỏ, Vương gia lại nghe trong lòng xúc động. Vương gia từng ngụm từng ngụm thở dốc, cự bổng lại ôn nhu chầm chậm thao hoa huy*t y, nam sủng ôn tồn nhu thuận Vương gia làm sao có lý do từ chối cho được?
“Yêu thích…” Hắn quả thực thích chết khi bị cẩu nô tài kia bắn tinh vào, Vương gia đổi thành xoa xoa mu bàn tay của Uông Nghĩa Thăng nói:”Bản vương cho phép ngươi bắn nhiều một chút.”
Bắn đến càng nhiều càng tốt, để cái bụng y nhô lên giống như bị cẩu nô tài thao cho lớn bụng như thế, tùy tiện thao một cái đều phun ra tinh dịch trắng đục. Vương gia quả thực không chịu được hình ảnh như vậy nhục đạo hưng phấn co giật không ngờ phun ra một cỗ d*m thủy, mở ra hoa môi hồng hồng làm đóa thịt hoa nhìn rất ướt át dâm mỹ không còn no đủ như lúc bắt đầu.
d*m thủy phun ra làm ướt hết lông mao và bụng trên của Uông Nghĩa Thăng, Uông Nghĩa Thăng lại thẳng lưng, khố bộ gắt gao đứng vững trước hạ thân Vương gia, hoa huy*t vẫn cắn cự bổng tới gốc rễ, mở ra hoa môi chen vào nơi riêng tư. Cả một cây côn th*t hoàn toàn cắm ở trong cơ thể Vương gia, cảm giác chướng bụng truyền khắp toàn thân kích thích tới thần kinh của Vương gia.
Uông Nghĩa Thăng cũng không có đâm xuyên mà là dùng cự bổng ma sát nhục đạo của Vương gia khuấy lên cảm giác khoái cảm tận bên trong tràng bích. Hạ thể hắn đầy lông mao thô cứng hoàn toàn ngăn chặn hoa môi Vương gia. Sau đó hắn lại đem thân thể y nằm sấp xuống, âm mao liền ngăn chặn hoa hạch, từ ở ngoài mà hầu hạ bên trong Vương gia.
” Vương gia, yêu thích nô tài thao người như thế sao?” Uông Nghĩa Thăng trầm thấp oa oa hỏi, mồ hôi chảy đến lồng ngực, chảy qua bụng, đi vào nơi hai người kết hợp.
“Thích.. Yêu thích… A… Bản vương yêu thích có phải hay không… Ô a… Thật thoải mái… Thật là lợi hại… Bản vương… A… Lại bị làm ra thật nhiều nước… A ân… A ân…” Vương gia cái gì cũng đều không nhớ ra được, không có nhận ra được Uông Nghĩa Thăng xưng y là ” Vương gia”, chỉ có biết bị cự bổng ma sát hoa huy*t và tính khí không thể phóng thích rất thống khổ.
Uông Nghĩa Thăng yêu y dung nhan tuấn mỹ, yêu thân thể y khi khát tình thì nhuộm đỏ, yêu dáng người y dong dỏng cao ở dưới thân hắn vặn vẹo, vì hắn mà dâm loạn vì hắn mà rên rỉ, làm cho dục vọng của hắn càng thêm cao. Hắn vọng tưởng ở trong bụng y lưu lại hạt giống, hắn lén lút xoa xoa cái bụng bằng phẳng của Vương gia không biết mình phải làm bao nhiêu lần mới có thể có thể lưu lại hạt giống.
Loại người này không phải nam lại là nam, không phải nữ lại là thể chất nữ đến tột cùng có thể thụ thai hay không hắn không rõ ràng, nhưng hắn nhất định sẽ mỗi lần đều bắn ở trong bụng của Vương gia, cơ hội dù thấp cũng có một ngày thành công. Hắn đê tiện muốn đem địa vị cao quý của Vương gia lưu vào trong tim, có hài tử, hắn liền có thể mỗi ngày đem y ôm vào trong ngực không buông tay.
Uông Nghĩa Thăng sờ sờ cái bụng của Vương gia, bàn tay một lần lại một lần xoa xoa, yêu thương nói rằng: “Ta muốn thao để cái bụng ngươi từ từ lớn lên.”
Vừa nghe đến đối phương muốn đem cái bụng y thao lớn, hoa huy*t của Vương gia liền chảy ra d*m thủy tràn lan, y không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Bản vương đồng ý ngươi cẩu nô tài kia… thao lớn.. Ân ạch… Bản vương cái bụng… A… bắn bao nhiêu bản vương cũng tha thứ ngươi… A… Nhanh…”
Cự bổng lập tức tăng tốc, tàn nhẫn mà vọt vào trong cơ thể Vương gia, thao ra không ít d*m thủy, nhưng từ đầu đến cuối tay không có thả ra ngón tay đang ngăn chặn linh khẩu. Thoải mái, thống khổ cùng nhau đánh về phía Vương gia, để Vương gia không biết mình đến tột cùng là thoải mái nhiều hơn hay là thống khổ nhiều hơn. Một mực muốn bị thao đến không dừng lại, không chịu được bóp lấy cánh tay của Uông Nghĩa Thăng kéo khóc nức nở vặn vẹo giãy dụa. Nhưng hoa huy*t đỏ bừng một chút không nỡ buông ra cự bổng, phía hậu huyệt cũng co rụt lại chờ đợi âm nang ma sát vào, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được ngọc bội bên trong. Hồng Thằng sớm đã ướt đẫm, không biết là do thuốc mỡ hòa tan hay là dịch ruột non chậm rãi chảy ra.
“Thao nhanh lên một chút … A a… Bản vương không chịu nổi… Ô ô…” Vương gia thống khổ đánh Uông Nghĩa Thăng nói: “Muốn bắn… Cẩu nô tài… Ô ô… A ân ạch a… Bản vương để ngươi thao bản vương lớn bụng… Ngươi bắn ra…”
Uông Nghĩa Thăng chỉ hôn nhẹ đôi mắt tràn đầy nước mắt của y, môi dày của hắn ma sát đôi môi thật mỏng ngăn chặn Vương gia kêu khóc. Tính khí phát tiết không được, hoa huy*t mẫn cảm vừa bị thao làm đến cao trào, hậu huyệt cũng lách tách nước chảy, lúc này thân mật hôn môi như vậy làm cho hoa huy*t của Vương gia trở nên cương cứng tầng tầng lớp lớp co giật.
“Vương gia lại muốn bắn … A…” Uông Nghĩa Thăng thiếu một chút tinh quan đã mở ra, hắn kìm nén một hơi, nói “Vậy trước tiên để Vương gia bắn đi.”
Uông Nghĩa Thăng vừa buông lỏng hai tay tách ra, ngăn chặn cánh tay Vương gia, bất luận Vương gia cao trào giãy dụa làm sao đều trốn không ra, sau đó nâng cao eo thẳng thắn thoải mái thao Vương gia.
Tính khí vừa được buông ra, linh khẩu bắn ra từng đạo từng đạo tinh dịch, hắc tử cự bổng chỉ thao hai, ba lần Vương gia liền rít gào lên phun nước. Không chịu nổi tiếp tục bị thao Vương gia cũng không cách nào từ dưới thân Uông Nghĩa Thăng chạy trốn. Cự bổng của hắn chưa bắn tinh nhiều lần đâm vào thật sâu, d*m thủy giội rửa quy đầu, tràng bích lại co bóp hành thân.
Vương gia há to mồm nhưng kêu không được, nhục đạo căng cứng dần dần bị thao đến mềm xốp, quy đầu chen vào bên trong cái miệng nhỏ đang co giật, mở ra linh khẩu, tinh dịch vừa nhiều lại vừa nồng kịch liệt phun ra.
Bị một nam nhân cường mà mạnh mẽ như vậy bắn tinh nóng bỏng đánh vào nhục đạo, cự bổng khi bắn tinh thì run lên lần thứ hai phun thêm ra, bức ra Vương gia tiết ra vài giọt nước tiểu.
“A… Không xong rồi… Bản vương dừng không được …”
Cự bổng nhẹ nhàng rút ra thoát ly cái miệng nhỏ, trong lúc đó Vương gia co chặt áo bào, hoa huy*t không khống chế được khoái cảm quy đầu ma sát rốt cục ép y không cách nào tự kiềm chế mà bắn ra nước tiểu, hoa huy*t co giật phun d*m thủy, dẫn đến hậu huyệt bị căng thẳng. Ngọc bội tàn nhẫn mà lướt qua tràng bích, tự đẩy ngọc bội ra ngoài thân thể, làm cho chất lỏng bên trong cũng thuận theo chảy ra.
Vương gia bị kích động cả người run rẩy không ngừng, đặc biệt là khi Uông Nghĩa Thăng rút ra thì run rẩy càng thêm lợi hại. Uông Nghĩa Thăng ôm lấy Vương gia để lên trên giường, trìu mến nói: “Cái bụng còn không bị thao lớn mà.”
Vương gia phảng phất giống như mất đi ý thức, nhìn Uông Nghĩa Thăng, mềm mại mở chân ra, đẩy ra hoa huy*t dính đầy tinh dịch lỏng lẻo cảm động cười yếu ớt: “Đến, thao cho bản vương lớn bụng.”
Giọng nói của y khàn khàn nhẹ nhàng mời, hai tay kéo cổ Uông Nghĩa Thăng lăn tiến vào bên trong giường.
Thế gian này tại sao có thể có chuyện vui sướng như vậy? Để y không nỡ sớm rời xa nam sủng này.
——————————
Bàng Phúc: Làm tổng quản Vương Phủ, nhìn Vương gia lớn lên lão nô ta vô cùng lo lắng cho thẩm mỹ của Vương gia. QAQ. Vương gia nếu như yêu thích hắc bối, có thể có thể chọn một con nhỏ hơn một chút nha! Lớn như vậy chỉ để ta lo lắng. QAQ. Vương gia có thể cưỡi được sao? Vì lẽ đó ta đã chuẩn bị cho Vương gia một số hình ảnh tiểu hắc bối bức cho Vương gia chọn, tiểu hắc bối Vương gia mới có thể cưỡi được nha!
(Hắc bối: chó mực)
Miêu Vương gia nhìn chằm chằm bức ảnh tiểu hắc bối.
Lông mao bù xù, bốn chân nho nhỏ, tròn trịa, lỗ tai còn cụp xuống này, dáng vẻ nhỏ xíu hơi hoảng sợ lè lưỡi…
Miêu Vương gia cũng không nhịn được tự mình cũng lè lưỡi ra.
Đáng yêu! Manh quá!
Cẩu nô tài khi còn bé có phải cũng giống như vậy bộ dạng lè lưỡi rất đáng yêu?
Meow…! Bản vương không nhịn được!
“Vương gia, người đi đâu vậy a?”
“Bản vương muốn đi sủng hạnh nam sủng!”
Bàng Phúc: QAQ
Vương gia kéo lại cái đuôi, đẩy Bàng Phúc ra chạy vội đi sủng hạnh Uông người hầu.
Đa Đa sủng hạnh nam sủng, một ngày nào đó sẽ sinh ra một Tiểu Hắc bối dễ thương!
Uông người hầu: Đa Đa được sủng ái, một ngày nào đó sẽ sinh ra một con tiểu miêu Vương gia.
Bàng Phúc: Nước mắt chảy thành sông.
——
Vương gia sủng hạnh Uông Nghĩa Thăng số lần nhiều đến nỗi quả thực để Bàng Phúc tổng quản không đành lòng nhìn thẳng. Cho dù không lên giường, cũng sẽ chờ ở Thu Lương Viện cả ngày, những vật dụng bình thường Vương gia sử dụng từng kiện đều đem đến Thu Lương Viện rất nhiều. Thu Lương Viện giờ đây đã có tư thế khác, còn Phù Liễu mới tới dường như không tồn tại.
Bàng Phúc tổng quản bất đắc dĩ nhìn Vương gia sủng hạnh Uông Nghĩa Thăng, chờ Vương gia hứng thú qua đi sẽ thấy rõ ràng thân thể yêu kiều nhu thuận của tân nam sủng tốt hơn thôi.
Sau giờ ngọ ánh nắng gay gắt làm cho người lười biếng vẫn oa ở Thu Lương Viện là Vương gia rốt cục không cam lòng bước ra khỏi cửa lớn của Thu Lương Viện. Vương gia sai người ở hoa viên xếp đặt chè thơm và điểm tâm, tràn đầy phấn khởi thưởng thức mỹ cảnh sớm đã nhìn chán, dư quang của khóe mắt lúc nào cũng liếc nhìn Uông Nghĩa Thăng bên cạnh.
Uông Nghĩa Thăng bưng chén trà ngồi rất quy củ, hơi nước trà lượn lờ mịt mờ trước mặt hắn làm ánh sáng chiếu rọi đến vô cùng mông lung. Lúc này Uông Nghĩa Thăng không còn là hạ nhân bình thường, trang phục sang quý, đầu đội ngân quan, nội sam là tơ lụa mềm mại trắng nõn, ngoại sam màu lam đậm cổ áo thêu Tường Vân Thanh Trúc ám văn, bên là áo choàng màu xanh đen đai lưng cột chặt chẽ, phác hoạ ra vòng eo săn chắc.
Vương gia rất có hứng thú liếc nhìn eo của Uông Nghĩa Thăng, không nghĩ tới cẩu nô tài ăn vận trang phục sang quý lên tướng mạo càng thêm tuấn tú đã vậy còn quá câu dẫn người. Quả nhiên Phật dựa vào kim trang người dựa vào ăn mặc, lần tới muốn hắn mỗi ngày đổi một hình thức ăn mặc khác nhau sau đó sẽ từng cái từng cái cởi ra cho y xem.
Vương gia thoả mãn với quyết định của mình, cười híp mắt ngoắc Uông Nghĩa Thăng nói: “Lại đây.”
Uông Nghĩa Thăng đặt tách trà xuống, hơi nghi hoặc một chút liếc mắt nhìn Vương gia, sau đó đi tới trước mặt Vương gia. Vương gia vỗ vỗ bắp đùi của chính mình, nói “Ngồi ở đây.”
Uông Nghĩa Thăng lần này càng nghi ngờ, không hiểu Vương gia vì sao lại bảo hắn ngồi ở trên đùi:”Ta quá nặng, sợ đè lên Vương gia.”
“Số lần ngươi đè lên bản vương còn ít hay sao? Bản vương không sợ ngươi đè ép một lần.” Vương gia kéo Uông Nghĩa Thăng, thúc giục: “Nhanh lại đây ngồi.”
Uông Nghĩa Thăng cẩn thận từng li từng tí một ngồi trên đùi Vương gia. Vương gia đưa tay nắm eo hắn lại lấy một khối bánh ngọt, bánh ngọt làm được vô cùng nhỏ thích hợp một lần ăn một cái Uông Nghĩa Thăng khó chịu cắn vào bánh ngọt muốn một cái nuốt vào, nhưng Vương gia không buông tay, hắn không thể làm gì khác hơn là cắn một nửa, còn lại một nửa Vương gia tiếp tục đút cho ăn. Nửa khối bánh ngọt nho nhỏ này ăn vào sẽ đụng phải tay Vương gia, Uông Nghĩa Thăng cẩn thận mà môi vẫn tiếp xúc với đầu ngón tay Vương gia.
Chạm vào đôi môi tràn ngập nam tính làm đầu ngón tay Vương gia tê dại tê dại, nên y không tha thứ sờ sờ đôi môi Uông Nghĩa Thăng đơn giản từ cho ăn biến thành sắc khí tràn đầy ve vãn, liên tiếp đút vài khối bánh ngọt, một bàn bánh ngọt lập tức chỉ còn lại cái đĩa bên trong có một ít vụn bánh.
Phía sau bốn cái đại nha hoàn hầu hạ khóe miệng co giật, mắt thấy liền đem bàn bánh ngọt thứ hai lên, một người trong đó bận bịu lại bưng tới một phần bánh ngọt, rồi lại đem một bình trà ngon cho Vương gia, cung cung kính kính trở về tại chỗ, cùng ba đại nha hoàn khác mắt nhìn thẳng, một mặt ra vẻ chúng ta không tồn tại.
Vương gia nâng chung trà lên, đưa tới miệng Uông Nghĩa Thăng. Uông Nghĩa Thăng bất đắc dĩ phải uống trà trên tay Vương gia.
Thấy Uông Nghĩa Thăng mở miệng nhỏ chậm rì rì uống trà, hầu kết cũng theo đó trượt lên xuống, Vương gia có cảm giác khá thành công, không nhịn được liền hôn một cái trên môi Uông Nghĩa Thăng liếm sạch vụn bánh ngọt. Nước trà thơm ngát, bánh ngọt thơm ngọt làm trong lòng y ngọt ngào là một cảm xúc tươi đẹp khó có thể nói, y quyết định buổi tối không trở về phòng, tiếp tục sủng hạnh Uông Nghĩa Thăng.
“Vương gia.” Một tiếng gọi thanh tao nhu nhược truyền đến, đánh gãy chuyện tốt của Vương gia.
Vương gia không thích, lạnh lùng nhìn hướng về khóm hoa nơi phát ra âm thanh cách đó không xa. Sau khóm hoa sau chậm rãi có một bóng người đi ra, eo thon hắn nhỏ, ngũ quan xinh xắn, vẻ mặt e thẹn không dám lớn mật nhìn thẳng Vương gia, môi son đỏ bừng chân chính còn yêu kiều hơn hoa.
Người kia là ai? Trong vương phủ khi nào lại xuất hiện một người như vậy?
Thích khách? Không giống. Hạ nhân? Không giống.
Trái tim của Vương gia giao hết cho Uông Nghĩa Thăng nên Vương gia không nhớ ra người kia là ai, nhưng nhìn có chút quen mắt, thật giống như trước đây đã không lâu gặp.
Từ khi thiếu niên này xuất hiện Uông Nghĩa Thăng bắt đầu cảm thấy nguy cơ, đặc biệt là thiếu niên nhìn Vương gia bằng ánh mắt xấu hổ mang chút khiếp sợ thì tiềm thức hắn muốn đem thiếu niên này thanh trừ khỏi phạm vi của Vương gia. Hai tay hắn cầm thành nắm đấm, mịt mờ nhìn về phía thiếu niên với ánh mắt tràn ngập địch ý.
“Phù Liễu tham kiến Vương gia.” Phù Liễu theo quy củ hành lễ, trong lúc vung tay nhấc chân phong tình vô hạn, trong mắt tràn đầy sợ hãi lẫn tình ý.
Vừa nghe “Phù Liễu” hai chữ, Vương gia mới đột nhiên nhớ tới người này là ai, người khác đưa hắn tới đây làm tân nam sủng.
“Mấy ngày nay đến ở đây đã quen thuộc chưa?” Tuy rằng sớm đã quên người này, nhưng dù sao đã thu vào trong phủ, Vương gia cũng biểu biểu chút ý tứ giả bộ quan tâm hỏi, nhưng ngón tay vẫn ma sát vòng eo rắn chắc của Uông Nghĩa Thăng, ảo tưởng buổi tối làm sao để cẩu nô tài sử dụng công lực nơi eo mà thao y.
“Phù Liễu cảm kích Vương gia thu nhận giúp đỡ, để Phù Liễu thoát ly khổ hải, chỉ là… Chỉ là…” Phù Liễu nhu nhu nhược nhược nói, đôi mắt to ngập nước quyến rũ mê người, muốn nói nhưng ngại ngần.
Vương gia cười khẽ, liếc nhìn Phù Liễu ấp a ấp úng nói: “Bản vương tuy rằng thu nhận ngươi vào phủ, ngươi cũng coi như là người của bản vương, nhưng quy củ của Vương Phủ ngươi phải hiểu, ngươi yên lặng đợi, bản vương đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nếu ngươi có tâm tư dư thừa đừng trách bản vương vô tình.”
Lần này nói cho Phù Liễu nghe, tự nhiên cũng là một phen cảnh cáo, nhưng mà đối với câu không nên “Dư thừa tâm tư” Uông Nghĩa Thăng nghe được không khác nào bị sét đánh ngang tai. Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt người đối diện thật lãnh khốc vô tình, thật giống như mặc kệ ai “Dư thừa tâm tư” đều đối với y không có giá trị, sủng ngươi thì cùng ngươi hoan ái, không sủng ngươi thì ngươi chẳng là cái thá gì.
Hồng bài trong Cúc hoa quán lúc nào mà không bị người nâng niu dụ dỗ, tan hết gia tài chỉ vì một cái nhoẻn miệng cười. Phù Liễu lại là thanh quan, quan to quý nhân càng vây quanh hắn, vì hắn tốn bao nhiêu tiền, cái gì châu báu cái gì cẩm y cho hắn chỉ mong hắn ngượng ngùng nở nụ cười, hắn cần gì thì cũng có người dù cướp cũng đưa đến trước mặt. Một câu nói ngọt ngào sẽ có người thần phục ở dưới chân của hắn.
Phù Liễu hưởng thụ được mọi người vây quanh coi hắn là minh châu trong lòng bàn tay bảo bối che chở, rất nhiều người đem tiền cầu được gặp mặt hắn nhưng không được, ngày bán đấu giá mở cúc làm người náo động toàn bộ kinh thành, ngàn lạng bạch ngân không chỉ mua được hắn chưa mở cúc, hơn nữa lại mua được giấy bán thân của hắn.
Hiện nay thánh thượng sủng ái nhất là Miểu Vĩ Vương quyền cao chức trọng, thánh thượng hạ chỉ xây dựng Vương Phủ chiếm diện tích rộng nhất chỉ thua hoàng cung, nghe đồn thánh thượng được vật gì tốt đều muốn đưa một phần cho đệ đệ ruột thịt của mình.
Nam nhân như vậy làm sao mà Phù Liễu vốn quen thuộc xa hoa đồi trụy có thể nào không yêu? Chỉ chờ lấy ra thủ đoạn ngày xưa đã từng mê hoặc ân khách để bắt lấy Vương gia.
Hắn lại không nghĩ rằng chỉ từng thấy Vương gia một lần rồi hắn hầu như thành người trong suốt, trái lại từ trong miệng một hạ nhân mà hắn mua chuộc biết được Vương gia ở hậu hoa viên ở cùng một nam sủng chỉ nghe đồn mà chưa ai gặp qua bóng dáng.
Khi thấy nam sủng trong lòng Vương gia, Phù Liễu trong lòng xem thường. Nam sủng loại này tuổi đã lớn, hình thể không phù hợp. Theo quy định của Cúc hoa quán chọn tiểu quan thì người này sẽ chỉ ở tầng thấp nhất cấp thấp nhất trong quan quán, cho dù nhận đào tạo Cúc hoa quán cũng chỉ có thể bồi dưỡng những tiểu quan thân thể thon dài, dung mạo tuấn tú, khí chất cao nhã.
So nhu không sánh bằng hắn, so mềm mại cũng không sánh bằng hắn, so sắc đẹp cũng không sánh bằng hắn mọi thứ không sánh bằng hắn nên nam sủng này thất sủng chỉ là trong nháy mắt.
Hắn lựa chọn ở khóm hoa nở đầy hoa xuất hiện. Hắn tính toán đóa hoa xinh đẹp cũng không sánh kịp dung mạo của hắn còn tôn lên vẻ đẹp của hắn nên hắn tràn đầy tự tin chậm rãi xuất hiện.
Hoa đẹp, người đẹp, người càng diệu.
Vậy mà Vương gia nên si mê nên thần phục lại nói ra một câu khiến Phù Liễu không dám tin tưởng, rõ rõ ràng ràng nhìn thấu tâm tư của hắn. Phù Liễu không cam lòng, ủy ủy khuất khuất nói: “Phù Liễu tự biết sinh ra đê tiện, không dám đòi hỏi Vương gia chăm sóc, Phù Liễu một đời chỉ muốn hầu hạ Vương gia, “
Nói xong viền mắt đã đầy nước mắt, dáng dấp nhỏ mềm rơi lệ làm người ta thương yêu.
Ánh mắt không chân chính! Ngươi làm hại bản vương dự định muốn ăn chung một cái bánh ngọt với Uông Nghĩa Thăng cũng thất bại!
Vương gia càng nhìn Phù Liễu càng không hợp mắt ra lệnh:”Người đâu đến, đưa Phù Liễu trở về phòng, không có lệch của bản vương không cho phép hắn ra khỏi viện tử một bước.”
Phù Liễu không cam lòng không tình không nguyện bị thị vệ mang đi, vừa bước vừa quay đầu lại, liên tiếp nhìn về phía Vương gia, hi vọng Vương gia giữ lại.
Vương gia vuốt ve môi của Uông Nghĩa Thăng, bất mãn nói: “Thực sự là mất hứng, ngươi sau này cũng không thể để bản vương mất hứng như thế, nếu như vậy bản vương cũng đem ngươi nhốt trong viện không cho ngươi đi ra ngoài.”
Uông Nghĩa Thăng trong lòng bi thương, vừa nghĩ mình trở thành nam sủng không biết sẽ rơi vào kết cục bi thương gì, cũng biết mình không phải nam sủng duy nhất của Vương gia mà bi thương, hắn không biết loại hai loại bi thương này giống nhau không. Hắn không thấy con đường phía trước ở phương nào, hắn muốn đem thời gian dừng lại vào thời khắc này, nhưng lại không biết có thể dừng lại bao lâu.
Mong ước của hắn rất đơn giản, cùng Vương gia chậm rãi sinh sống, hắn coi mình là người duy nhất cùng Vương gia đến sống già; hắn coi mình rất may mắn đã cùng Vương gia gặp gỡ.
Kỳ thực những điều hắn nghĩ quá đơn giản, hắn cũng không phải là người duy nhất của Vương gia, chỉ có may mắn là một trong những người đó.
Nếu như hắn không phải là nam sủng của Vương gia, vẫn là một người hầu có phải là không nhìn thấy Vương gia tùy thời sẽ thu người vào phủ?
Một nam sủng không có tư cách quản Vương gia thu bao nhiêu nam sủng, một người hầu đồng dạng cũng không có tư cách quản Vương gia thu bao nhiêu nam sủng, nhưng có thể đoạn tuyệt mình “Dư thừa tâm tư”, đau thấu tim gan không nhìn không muốn không lưu luyến.
————
Vương gia rất muốn trốn mãi trong Thu Lương Viện, không xử lý chính sự chỉ muốn “Đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm” chỉ là mặt ngoài làm dáng một chút, không xuất hiện trước mọi người là được, không cần ra ngoài chính sự không đặt ở trên đầu Vương gia là được.
Vương gia rất xoắn xuýt, y hi vọng mình được phong hào là “Nhàn vương”, rảnh rỗi thì vào triều, không rảnh ở trong phủ cùng cẩu nô tài chơi đùa, một chút cũng không muốn hoàng huynh phong cho “Miểu vĩ vương”. Cái gì là “Miểu vĩ vương” vốn là đuôi mèo vương, miệng nói xui xẻo không biết ngày nào đó con mèo Vương gia này sẽ làm thức ăn cho con chó nào đó.
Cái mông Vương gia rất trướng, hoa huy*t được Uông Nghĩa Thăng dùng quy đầu đẩy những hạt châu to nhỏ bằng Đào Mộc lấp đầy không cho tinh dịch bên trong chảy ra. Vừa nghĩ tới đây là Uông Nghĩa Thăng tự tay đánh bóng hạt châu Đào Mộc Vương gia tuy không muốn thừa nhận mình tâm động vẫn làm ra vẻ cố hết sức đồng ý cho Uông Nghĩa Thăng đem hạt châu nhét vào trong cơ thể y, nhưng nhất định phải hắn phải đồng ý dùng côn th*t đem hạt châu đỉnh tiến vào trong nhục đạo.
Nghĩ đến Uông Nghĩa Thăng nắm cự bổng cẩn thận từng li từng tí một đem hạt châu Đào Mộc đỉnh tiến vào trong cơ thể y, cùng với cảm giác hạt châu tròn bị đại quy đầu đẩy tiến vào trong nhục đạo ma sát Vương gia không thể ngồi được, hoa huy*t chủ động co rút lại ma sát hạt châu vừa tròn vừa lớn, an ủi nhục đạo tham lam.
Vương gia không nhịn được đem bàn tay tiến vào trong quần, sờ sờ tính khí cương cứng, đỉnh tính khí tiết ra không ít chất nhầy, y liếm liếm ngón tay mang theo mùi tanh của chất nhầy trong suốt, một cái tay khác trực tiếp lần đến phía dưới, vuốt ve hoa môi dính đầy d*m thủy tinh dịch mà trơn trợt bị cự bổng nam nhân thao không biết bao nhiêu lần. hoa huy*t từ lâu không còn dáng dấp đơn bạc mà trở nên phi thường đầy đặn, hoa hạch cũng bị môi lưỡi ngón tay cùng cự bổng của nam nhân chơi lớn vô cùng bắt mắt.
Rõ ràng nhất là miệng huyệt, mở hai mảnh hoa môi sẽ phát hiện lúc trước miệng huyệt tròn nhỏ non mềm lúc này vừa rộng lại lớn, chỉ có cự bổng của Uông Nghĩa Thăng có thể lấp kín.
Ai, bản vương một người đứng đắn bị nam sủng câu dẫn đến nổi mỗi ngày đều không nghĩ đến chuyện đứng đắn, đều do nam sủng quá mức không biết xấu hổ, hại bản vương không chịu nổi mê hoặc, rõ ràng gần như mỗi ngày đều là đêm xuân, bản vương buổi tối còn muốn đi Thu Lương Viện chỉ thuần là ngủ làm sao bây giờ? Vương gia buồn phiền nhưng y nhất định không thể nói cho hoàng huynh y thật sự đã bị một con gâu gâu ăn sạch.
————————
Miêu Vương gia khi còn bé là một con mèo nhỏ nhỏ dễ thương.
Ngày nào đó, Miêu Vương gia rất ngạo kiều rất lãnh diễm cao quý đi Ngự Hoa viên bắt bướm.
Miêu Vương gia tròn vo bụ bẫm vóc người đẹp như một quả cầu ở trong Ngự Hoa viên lăn qua lăn lại, chỉ có cái đuôi vểnh lên thật cao mới có thể nhìn ra y là một con mèo.
Hoàng thượng lúc đó còn chưa lên ngôi nhìn bốn cái móng vuốt của y cũng không thấy tướng ngũ đoản, nói: “Bắt bướm còn đem đuôi nhỏng cao đến như thế, sau này nếu như ta làm Hoàng Đế, sẽ phong Tiểu Cửu là ‘Miêu vĩ vương’, không biết ngày nào đó con mèo Vương gia này sẽ bị con chó nào ăn.”
Nhiều năm sau, Miêu Vương gia lại cong đuôi lộ thể, chủ động đem mình đút cho một con “hắc bối gâu”.
Uông Nghĩa Thăng cầm đao nhỏ, tỉ mỉ khắc một đoạn Đào Mộc, ở trên đùi có không ít vụn gỗ, sắc mặt âm u, nhìn Đào Mộc bằng con mắt lạnh lẽo mặc khác lại có vẻ cực kỳ chăm chú.
Đào Mộc chợt nhìn đã có hình dạng nhưng vẫn chưa biết rõ khắc thành món đồ gì, Uông Nghĩa Thăng thả đồ trong tay xuống, nhìn ra xa. Trước đây hắn không có ý thức mình là nam sủng bị nuôi nhốt, hắn không cảm thấy tháng ngày có cái gì khó qua, bây giờ lại phát hiện ở trong này thế giới quá nhỏ hẹp, ngoại trừ chờ đợi vẫn là chờ đợi, bất tri bất giác đem mình ràng buộc ở cái viện này.
Tuy rằng trước đây cũng là chờ đợi, nhưng khi đó chờ vì không biết thân phận Vương gia, muốn y cam tâm tình nguyện theo hắn sinh sống, khắp nơi đều cảm thấy ngọt ngào, đối với y ôn nhu săn sóc cũng là chuyện đương nhiên. Cho dù sau đó biết được y là Vương gia, cũng chưa từng cảm thấy cái gì không đúng, vẫn cứ suy nghĩ cùng y đồng thời chung sống.
Uông Nghĩa Thăng cúi đầu, chầm chậm xoa xoa đao nhỏ sắc bén. Lưỡi đao cứa vào tay hắn, hắn mím chặt môi, nhớ tới thiếu niên tuấn mỹ kia nhìn Vương gia thì ánh mắt đưa tình ở ngay trước mặt hắn muốn đem Vương gia câu đi.
Hiện giờ nhớ tới đến hình ảnh khi đó hắn liền bạo ngược muốn đánh chết thiếu niên kia, xem hắn sau đó còn dám có lá gan quyến rũ người của hắn. Nhưng hắn cũng biết rất rõ ràng đầu nguồn là do ở Vương gia hắn không thể tới một người liền đánh một người.
Nam sủng, a!
Chỉ có thay đổi một thân phận, hắn liền thành sủng vật nuôi nhốt ở trong viện thậm chí không thể sinh ra một chút tâm tư độc chiếm.
Ta yêu ngươi như vậy, đem mình ràng buộc ở bên cạnh ngươi, dựa vào cái gì phải cùng người khác chia sẻ ngươi? Dựa vào cái gì không thể độc chiếm ngươi? Dựa vào cái gì nôn nóng bất an chờ ngươi, lo lắng ngươi tìm người khác hầu hạ?
Uông Nghĩa Thăng bỗng nhiên đứng lên, vụn gỗ trên đùi rơi xuống hắn cũng không thèm nhìn tới một chút, bước nhanh rời khỏi Thu Lương Viện đi tới thư phòng.
Uông Nghĩa Thăng một đường đi không trở ngại, sắp tới thư phòng. Ngoài cửa thư phòng có hai thị vệ canh gác Bàng Phúc tổng quản thì đi qua lại vòng quanh, liên tiếp nhìn phía một hướng, tựa hồ chờ như ai đến.
Tổng quản nhìn lên thấy người đến không phải là người hắn sắp xếp mà là nam sủng đang được sủng ái Uông Nghĩa Thăng, nếu như để Uông Nghĩa Thăng đi vào, có thể tưởng tượng được kết quả như thế nào.
Mỗi ngày nhìn trên cổ Vương gia và thấy xiêm y cũng không che giấu được những vết xanh tím, Bàng Phúc đã nghĩ phải giữ Vương gia lại, lớn tiếng nói không cho Vương gia đi tới cửa để Uông Nghĩa Thăng bắt nạt. Sớm biết Vương gia sẽ bị bắt nạt, hắn nên mời người có kinh nghiệm lại trước tiên đem Uông Nghĩa Thăng dạy dỗ cho tốt mới đưa lên trên giường của Vương gia.
Bàng Phúc không thích người dám bắt nạt Vương gia, hắn muốn nhanh chóng đem kẻ phạm thượng bắt nạt Vương gia trở về làm người hầu như trước.
“Vương gia xử lý chính sự, cấm chỉ những người không có liên quan quấy rầy.” Không chờ Uông Nghĩa Thăng nói rõ ý đồ đến đây Bàng Phúc nghiêm khắc nhắc nhở.
Uông Nghĩa Thăng vừa nghe Vương gia đúng là xử lý chính sự, không có đi tìm Phù Liễu, không bị Bàng Phúc nhắc nhở doạ mà hoảng sợ chỉ lùi tới cạnh cửa chờ Vương gia xử lý xong chính sự. Bàng Phúc cũng không có để ý đến hắn, bình chân như vại nhắm mắt dưỡng thần.
Một khắc sau, một bóng người tinh tế nhu nhu nhược nhược đi tới, bước chân nhỏ nhẹ rất có nhịp điệu, trường bào bằng lụa mỏng uyển chuyển phất phơ, dù thong dong hay nghiêm trang vẫn là tư thái hoàn mỹ thể hiện rõ hai chữ “Nam sủng”.
Bàng Phúc nhướng mí mắt, liếc mắt nhìn qua Uông Nghĩa Thăng. Uông Nghĩa Thăng thờ ơ không động đậy, thân hình cao lớn khác nào cây tùng cây bách kiên cường, so với hai thị vệ kia quả thật không kém chút nào.
“Tới rồi.” Bàng Phúc kéo dài thanh âm, tiếng nói bất âm bất dương lanh lảnh cũng không tỏ ra thân thiện hay lạnh nhạt, thái độ như đang giải quyết việc chung.
“Phù Liễu lo lắng Vương gia vất vả, chuẩn bị canh sâm, cho nên tới trễ, phiền phức tổng quản thông báo một tiếng.” Phù Liễu bưng chén canh sâm ngượng ngùng nói nói.
“Ừm, Vương gia sẽ biết được tâm ý của ngươi.” Một người nhỏ nhẹ biết săn sóc mới thích hợp cho Vương gia hưởng dụng, không uổng công hắn lén lút trộm thả người. Phù Liễu quả nhiên biết hiểu ý người, trong lòng Bàng Phúc thoả mãn nhưng trên mặt không hiện ra, nói: “Không cần thông báo, ngươi vào đi thôi.”
Thị vệ mở cửa, Phù Liễu dường như vừa phát hiện ra Uông Nghĩa Thăng, lại ngượng ngùng nở nụ cười, cố ý bước cao chân, chậm rì rì bước qua cửa vào phòng.
Cửa đóng lại, không thấy được bóng dáng Phù Liễu từng bước một đi về phía Vương gia. Tâm của Uông Nghĩa Thăng căng thẳng.
Bàng Phúc liếc nhìn Uông Nghĩa Thăng, thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, trong lòng thập phần vui vẻ. Ghen đi, mau ăn dấm chua đi Vương gia sẽ chán ghét hắn, ngược lại sủng ái Phù Liễu, cũng không tiếp tục bị người này bắt nạt!
Uông Nghĩa Thăng vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong, vẫn nghe không rõ ràng động tĩnh trong thư phòng. Uông Nghĩa Thăng càng ngày càng bất an, tuy rằng Phù Liễu tay chân mềm yếu, Vương gia một tay có thể quật ngã, nhưng thân thể Vương gia sớm bị hắn nhìn thấu, hắn so với ai khác biết rõ thân thể Vương gia có bao nhiêu dâm đãng, hơn nữa rất lạc quan, khi động dục thì tính khí sẽ cứng rắn mở rộng huyệt để yếu nhân đến thao, chỉ cần có thể thoải mái, thao làm sao cũng được.
Uông Nghĩa Thăng cảm giác mình sắp điên rồi, không ngừng mà hoài nghi trong thư phòng có khả năng đã phát sinh việc không tốt, dù cho Vương gia chỉ là cùng Phù Liễu thân mật nói chuyện. Nhìn thêm Phù Liễu vài lần, hắn đố kị đến phát điên, hoài nghi, đố kị liên tục gặm nhấm thâm tâm hắn, nhuộm đỏ đôi mắt hắn.
Không được… Đó là người của hắn, chỉ có thể cùng hắn thân mật, chỉ có thể cùng hắn cùng giường cùng gối cho dù y phát dâm phát dục cũng chỉ có thể ở dưới thân hắn dâm đãng.
Uông Nghĩa Thăng nhìn chằm chằm cửa, không chịu đợi chờ thêm, bước nhanh chân tới đẩy cửa ra, thị vệ mới vừa muốn ngăn cản, Bàng Phúc nháy mắt ra dấu.
“Làm hỏng chuyện tốt của Vương gia, coi như ngươi được sủng ái, Vương gia cũng không tha cho ngươi.”
Bàng Phúc cố ý nhắc nhở kích thích Uông Nghĩa Thăng thiếu một chút mất đi lý trí, Uông Nghĩa Thăng quay đầu, hai mắt đỏ như máu hung quang hiện ra lạnh lùng đâm vào trong mắt Bàng Phúc. Bàng Phúc chưa từng gặp hắn như vậy, ánh mắt hung ác dường như muốn ăn thịt người, con người hắn thành thật hời hợt lạnh lùng, nhưng ánh mắt hung ác hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Bàng Phúc cả kinh vừa nhìn lại thì Uông Nghĩa Thăng đã quay đầu lại đẩy cửa ra.
Khói xanh chậm rãi tỏa ra, nhàn nhạt huân hương xông vào mũi, lụa mỏng rơi xuống đất, xiêm y kiều diễm bị xé ra rải rác, hai cái chân tinh tế trắng nõn quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, hai cánh tay dài nhỏ run run chống đỡ thân thể, thiếu niên mặt đầy nước mắt, nhưng mà nam tử dùng đầu gối xiết chặt cằm của hắn cười lạnh.
Vừa nhìn thấy Vương gia xiêm áo xốc xếch dựa vào thân thể trần truồng của Phù Liễu gần như vậy trong lòng Uông Nghĩa Thăng như bị lửa thiêu chạy tới nắm lấy tay Vương gia hung hãn nói: “Ta không cho phép ngươi chạm hắn!”
Hắn kéo lấy tay Phù Liễu mạnh mẽ đem người lôi đi, vốn là thân thể nhược nhược không bao nhiêu trọng lượng Phù Liễu bị “rầm” một cái vứt ra cửa.
Bàng Phúc vừa thấy người bị ném ra không phải Uông Nghĩa Thăng, mà là Phù Liễu thì nhất thời cảm thấy xảy ra đại sự, vậy mà cửa kia lại lập tức đóng lại, đụng phải chóp mũi của lão thật là đau đớn mà.
Vương gia ngồi dưới đất ma sát hai chân, ngẩng đầu nhìn Uông Nghĩa Thăng, sắc mặt ửng hồng không bình thường, âm thanh hơi nghẹn mệnh lệnh: “Bản vương thân thể khó chịu, nhanh tới hầu hạ bản vương.”
Uông Nghĩa Thăng đứng trước mặt Vương gia ở trên cao nhìn chằm chằm Vương gia bằng đôi mắt đỏ như máu. Hắn không nói lời nào, cũng không động đậy, đôi mắt màu đỏ gắt gao từng tấc từng tấc đánh giá Vương gia, thấy cổ áo y lộ ra da thịt, thật giống dò xét lãnh thổ của mình có bị xâm phạm hay không.
“Cẩu nô tài! Ngươi lại bắt đầu không nghe lời!” Vương gia bị hắn nhìn làm cả người như tê dại, hoa huy*t bị nhét hạt châu Đào Mộc thoải mái mà co rút.
“Ngươi đụng vào nơi nào của hắn?” Uông nghĩa thăng thấp giọng chất vấn.
Cẩu nô tài ghen, lại dám dùng loại này ngữ khí chất vấn y quả nhiên thị sủng mà kiêu, hắn phải bị trừng phạt mới được. Nhưng trong lòng y lại hi vọng cẩu nô tài tiếp tục thị sủng mà kiêu mà cảm thấy hưng phấn. Đây là xảy ra chuyện gì? Vương gia quyết định thừa dịp mình đầu óc vẫn tỉnh táo, phải chèn ép Uông Nghĩa Thăng kiêu ngạo.
Y nhướn mày, nhếch miệng, giả bộ không thích nói rằng: “Phù Liễu cũng coi như là nam sủng của bản vương, hầu hạ bản vương là bổn phận của hắn, ngươi ỷ vào bản vương sủng ngươi, chẳng lẽ còn muốn độc sủng hay sao?”
Trên mặt là dáng vẻ kiêu ngạo lại cao quý nhưng thân thể lại khát vọng cẩu nô tài nhanh lên một chút tới hầu hạ y, nếu không hầu hạ y, y sẽ không nhịn được bò qua đi liếm cái nghiệt rễ của cẩu nô tài. Y đường đường là Vương gia nếu làm vậy mặt mũi để ở đâu?
Trong mắt của Uông Nghĩa Thăng màu đỏ dần tối đi, đột nhiên hắn tóm chặt cổ áo Vương gia ôm Vương gia ném lên cái ghế. Hắn tháo đai lưng của Vương gia và đai lưng của mình, cởi quần của Vương gia sau đó nắm lấy tay chân của Vương gia đặt lên trên tay vịn, dùng hai cái đai lưng hai ba lần liền đem hai tay hai chân của Vương gia phân biệt cột vào hai bên tay vịn của cái ghế. Vương gia kéo kéo tay chân, phát hiện Uông Nghĩa Thăng trói phi thường rắn chắc, hạ thể không lông lộ ra, ẩn ở sau cánh mông cúc huyệt cũng bởi vì tư thế này mà cũng bại lộ.
Y ngẩng đầu nhìn Uông Nghĩa Thăng, lúc này mới phát hiện ánh mắt của Uông Nghĩa Thăng không đúng, ấp ủ khí thế muốn đem y nuốt chửng.
Cẩu nô tài đây là muốn tạo phản phải không?