Thời điểm chúng tôi trở lại trang viên Delman từ thủ đô, cả nhà Tử tước đã rời khỏi đây.
Cho dù là Tử tước Bruce, cũng không mặt dày đến mức bị người xua đuổi cũng không chịu rời đi. Lúc bọn họ đi khỏi đây cũng rất sung sướng.
Chỉ có tôi lo lắng vô cùng, tôi vốn muốn mượn cớ trộm được hộp vàng để hẹn Tử tước đến một nơi bí mật, sau đó trực tiếp báo thù rửa hận cho tôi ở kiếp trước. Nhưng hiện tại Nam tước đã cắt đứt cơ hội để tôi gặp gỡ Tử tước.
Nam tước thật sự không chịu gặp tôi lần nữa, tôi nghĩ hắn đã triệt để chán ghét mà vứt bỏ tôi.
Có đôi khi tôi lại nhìn phòng ngủ của hắn ở phía xa qua cánh cửa thuỷ tinh. Bởi vì khoảng cách rất xa, tôi căn bản không thể nhìn vào bên trong cửa sổ, cho nên chỉ có thể ngây ngốc nhìn như vậy.
Tôi cũng không biết mình đang làm sao, vì sao lại nhớ hắn như vậy, sao lại muốn gặp hắn như vậy.
Một loại dự cảm ẩn dưới đáy lòng chợt dâng lên, tôi lại cố ý lẩn tránh dự cảm này vô số lần.
Tôi yêu hắn rồi sao?
Tôi không dám đưa ra giả thiết như vậy, bởi vì tôi bỗng nhiên cảm thấy chính mình rất xấu xa, rất hèn mọn.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi cũng không dễ dàng.
Vài người hầu cấp thấp lén lút xem nhẹ tôi, bọn họ sẽ giao những công việc mệt nhất, phiền toái nhất cho tôi. Tôi thường xuyên phải rửa chén sứ nĩa bạc đến nửa đêm.
Nghĩ lại cũng có thể hiểu được, gần đây tôi làm người hầu bên cạnh Nam tước, địa vị cao cao tại thượng, hơn nữa cho tới bây giờ đều không có để ý tới bọn họ. Hiện giờ lại bỗng nhiên bị đuổi ra khỏi phòng khách, cho nên bọn họ không thích tôi cũng là chuyện thường tình.
Sự xa lánh này hoàn toàn không có cách nào đối kháng được, tôi chỉ có thể yên lặng tiếp nhận. Hơn nửa mặc dù là cuộc sống như người hầu cấp thấp, nhưng so với công việc bên ngoài thoải mái hơn rất nhiều, tôi cũng không oán giận gì.
Thời gian gần vào mùa thu, thời tiết lại chẳng lạnh hơn chút nào.
Mặt trời như quả bóng cao su, nhanh chóng nâng nhiệt độ lên cao.
Tôi được sai đi chà lau đồ da và yên ngựa. Trong căn phòng ngủ ngột ngạt, mùi da khiến đầu óc con người choáng váng. Có rất nhiều đồ da là hàng cũ lâu năm, cũng không biết là ai cố ý gây khó dễ tôi.
Lau chùi từ sáng sớm đến trưa, mười ngón tay tôi đều lau đến đen thui. Nhưng vẫn còn đồ da cần phải được lau chùi bóng loáng, còn phải đổ dầu trơn lên.
Đột nhiên, Simon cầm theo một túi trái hạt khô đi vào. Biểu tình của hắn thật đúng là vui sướng khi thấy người gặp hoạ. Hắn dùng giọng điệu sung sướng nói với tôi. “Cậu nhìn xem, đây là hạt khô được phân chia cho người hầu, ở trang viên Momon cũng chưa từng có đãi ngộ tốt như vậy. Mỗi người hầu trong lâu đài đều có một phần.”
Nhìn hắn hưng phấn khoe khoang ở trước mặt tôi như vậy, tôi nghĩ phần của tôi có lẽ cũng bị bọn họ lấy mất rồi. Gần đây vẫn luôn như vậy, đồ vật hay thức ăn được chia cho tôi đều là đồ dư thừa sau khi người khác đã chọn, thậm chí cơ bản là không có. Tôi lại chẳng thể lên án với bất kỳ ai, bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ ràng, làm rõ mọi chuyện cũng chẳng có gì tốt.
Tôi vùi đầu lau đồ da, lại nghe Simon cười nói. “Nói cho tôi biết đi người anh em, sao cậu lại bị ngài Nam tước đuổi ra đây? Sau này tôi cũng phải cẩn thận một chút.”
Tôi hiểu được hắn đang suy nghĩ gì. Hắn đang cười nhạo sự thất bại của tôi. Có lẽ hắn còn có chút đắc ý, nghĩ rằng những lời hắn nói với Nam tước kia đã khiến tôi bị đuổi ra khỏi phòng khách.
Tôi ném khăn lau qua một bên, lạnh lùng nhìn hắn. Hắn đang cố ý khiêu khích, cơ bản không tính giữ gìn mặt mũi.
“Hừ.” Hắn cười lạnh một tiếng nói “Cậu đắc ý cái gì? Con mẹ nó cậu chỉ là may mắn mà thôi! Trở thành người hầu bên cạnh Nam tước rồi dương dương tự đắc, hờ hững với chúng tôi. Nhìn bộ dáng hiện tại của cậu đi, tôi cho cậu biết, tất cả người hầu nơi này đều ghét cậu, cái đồ khốn thích la liếm đàn bà!”
Tôi tự hỏi mình chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với Simon, vì sao lại bị hắn oán hận như vậy, quả thực là chuyện không thể không nghĩ tới.
Simon nói xong, đắc ý rời khỏi nơi này, lúc gần đi còn nói. “Phòng bếp bảo tôi đến gọi cậu đi dùng cơm trưa.”
Tôi ảo não thở dài, bọn họ an bài tôi đi lau chùi kho đựng dụng cụ, cho nên căn bản nghe không được tiếng chuông tập hợp. Tôi thường xuyên lỡ thời gian tập trung ăn trưa.
Quả nhiên, thời gian ăn cơm đã qua, đầu bếp nữ nói vẫn còn một ít đồ ăn thừa. Vì thế tôi chỉ có một miếng bánh mì và một bát súp đã nguội. Mấy thứ này đối với một thanh niên trưởng thành mà nói, căn bản không đủ nhét răng.
Tôi cảm ơn người hầu nữ, bảo rằng không sao cả, có đồ ăn là được rồi.
Đầu bếp nữ cũng lộ ra biểu tình khó xử, tựa hồ muốn nói cái gì đó với tôi, nhưng nghĩ nghĩ rồi cũng không mở miệng.
Buổi chiều có người đến bảo tôi ra phía sân sau chặt củi. Công việc chặt củi này vốn là của người hầu tạp dịch hoặc người trông coi rừng. Khi tôi nhìn thấy một chiếc rìu và đống gỗ ở sân sau, trong lòng tôi cũng hiểu được, bọn họ là muốn đuổi tôi ra khỏi lâu đài.
Mặt trời lên cao, nắng nóng chiếu vào người bỏng rát, không lâu sau tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi không bài xích làm việc nặng, chuyện này đối với một người con trai mạnh mẽ cường tráng cũng không phải việc gì khó, nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận bất bình. Thậm chí tôi nghĩ, tôi đã làm mọi chuyện hỏng bét. Nếu lúc trước hắn không mang tôi đến trang viên Delman, hiện tại nói không chừng tôi đã xử lý xong cả nhà Tử tước. Sau đó, tôi có thể trở về nhà trồng trọt, cũng có thể tìm công việc khác, thế nào cũng tốt cả…
Không lâu sau, bụng tôi đói đến mức kêu vang, nhưng nhìn đống củi gỗ chất đầy này, tôi chỉ có thể kiên trì làm việc.
“Cậu Eric.” Bỗng nhiên có người gọi tên của tôi, tôi ngẩng đầu, vừa thấy quản gia Hilton đang đi về phía tôi.
“Ôm một chồng củi gỗ đi theo tôi.” Quản gia Hilton dùng giọng điệu lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, thưa ngài.” Tôi vội vàng ôm lấy một chồng củi gỗ, đi theo phía sau ông ta.
Quản gia Hilton vừa đi vừa nói chuyện. “Hôm nay ông chủ có khách. Là quý ngài Francis tôn kính. Ngài ấy là một vị luật sư, vừa mới tốt nghiệp đại học. Bọn họ tâm tình rất vui vẻ, ông chủ vô cùng hứng khởi.”
Quản gia Hilton là một người im lặng và ổn trọng, cũng không nhiều lời với người khác, nhất là về chuyện của chủ nhân, ông ấy càng nói năng trận trọng. Tôi không hiểu vì sao ông ta lại đột nhiên nói với tôi những lời này.
Mà khi tôi nhìn thấy Nam tước và bạn hắn ở phía xa xa, tôi bỗng nhiên hiểu được tất cả.
Nam tước và bạn của hắn ngồi giữa vườn hoa. Vị Francis kia là một chàng trai tóc vàng mắt xanh đẹp đẽ, tuổi trẻ tuấn mỹ, cử chỉ thanh lịch, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Hai người đang nói chuyện phiếm, bọn họ chậm rãi trò chuyện, vô cùng vui vẻ.
Nam tước tươi cười thoải mái, hắn nhìn qua vô cùng tự nhiên, ánh mắt vẫn luôn nhìn người kia chăm chú. Hắn nghiêm túc lắng nghe chủ đề của đối phương, sau đó ngẫu nhiên nhiệt tình đáp lại vài câu. Nếu là trong quá khứ, nhìn thấy hai người đàn ông nói chuyện hợp nhau như vậy, tôi cũng không có cảm tưởng gì nhiều. Nhưng hiện tại tôi lại không thể ức chế mà nảy sinh cảm giác kỳ quái, không thể nói rõ là khổ sở hay là cái gì.
“Cậu còn ngốc lăng cái gì? Đặt củi gỗ xuống.” Quản gia Hilton nói. “Các chủ nhân yêu cầu đốt lửa.”
Tôi ngơ ngẩn làm theo từng mệnh lệnh, chất chồng củi gỗ lại với nhau.
Cho dù không cần so sánh tôi cũng biết, bản thân mình nhìn qua rất tệ hại. Mặt mũi bẩn thỉu, áo sơ mi bám bụi, hai tay tối đen, dưới lớp móng tay dính đầy bùn đất. Nếu tôi đứng ở đó, bên cạnh người đàn ông cao quý đẹp đẽ kia, nhất định rất chật vật, vừa bẩn vừa thối như ăn xin.
Tôi bỗng nhiên có xúc động muốn xoay người bỏ trốn, tôi không muốn xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, tôi không muốn bị so sánh với người kia. Hơn nữa tôi dựa vào cái gì để so sánh với bọn họ đây, tôi trời sinh ra đã là một người hầu, con trai nông dân, hai bàn tay trắng, đành phải kiếm ăn một cách ti tiện.
“Cậu Eric.” Quản gia bỗng nhiên nói. “Biết vì sao tôi mang cậu đến đây không?”
Ánh nắng mặt trời chiếu trên gương mặt tôi, nóng rát, tựa hồ máu toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Tôi sợ hãi lời mà ông ta sẽ nói, nhưng ngài quản gia vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm của ông, bóc trần tôi sạch sẽ, khiến tôi chật vật mở to mắt, nhìn thẳng vào hiện thực.
“Ngài Nam tước xuất thân cao sang, nhưng từ nhỏ đã phải trải qua rất nhiều đau khổ. Tình nhân của phu nhân Lisa chẳng những phá hoại gia sản của Nam tước, còn thường xuyên mắng mỏ những lời lẽ ác động với Nam tước nhỏ tuổi. Phu nhân Lisa thì chẳng quan tâm đến, bà ấy chỉ quẳng Nam tước cho người hầu, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.”
“Nam tước lớn lên trong sự cô đơn tĩnh mịch, nhưng ngài ấy là một người kiên cường. Một mình ngài gây dựng lên cơ nghiệp này, trí tuệ và sự thông minh của ngài ấy không ai sánh được. Nhưng những quý tộc khác lại xem thường chủ nhân của chúng ta vì vẻ bề ngoài. Mặc dù như vậy, bọn họ đều khúm núm với Nam tước, bởi vì chủ nhân của chúng ta lớn mạnh đến mức bọn họ không thể không làm vậy. Cậu Eric, nghe xong những lời này, cậu không có gì nói sao?”
Thấy tôi trầm mặc, quản gia tiếp tục nói. “Tôi nhìn Nam tước lớn lên, tôi không có con cái, trong lòng tôi cũng xem ngài ấy như con của mình. Nam tước có được mọi thứ ngày hôm nay không phải là dễ dàng, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào huỷ hoại thanh danh của Nam tước. Nam tước nhất định sẽ kết hôn, sẽ mang về cho trang viên Delman một nữ chủ nhân và nhiều chủ nhân nhỏ khác. Hơn nữa, cho dù Nam tước thật sự muốn có gì đó với một người đàn ông, như vậy người đàn ông này nhất định phải giống vị quý ông đang ngồi bên cạnh hắn kia. Là một người xuất thân cao quý, học thức uyên bác, có thể xứng đôi với Nam tước, mà không phải là kẻ hiểm độc thấp kém bẩn thỉu.
Tôi nắm chặt tay, cảm giác phẫn nộ và không cam lòng dâng lên từ đáy lòng. Cho dù tôi lừa gạt tình cảm của Nam tước, cho dù tôi là kẻ hiểm độc thấp kém, nhưng chưa bao giờ tôi muốn hại hắn. Tôi nhìn vào mắt quản gia, phản bác. “Tôi không cho là ngài có thể tự dưng chỉ trích tôi như vậy.”
“Vậy sao? Vậy tại sao tiếng đàn của Nam tước lại thiếu kiên nhẫn và lộn xộn như vậy!?” Quản gia trừng tôi. “Ngài Nam tước chưa từng thổ lộ tâm sự với bất cứ ai, chỉ có lúc phu nhân Lisa đến đây gây náo loạn thì ngài ấy mới chơi đàn violin. Mấy ngày nay, hôm nào Nam tước cũng diễn tấu một khúc nhạc hỗn độn, tôi chưa từng thấy ngài mang nhiều tâm sự đến như vậy!”
“Đừng nghĩ là cậu nắm được nhược điểm của Nam tước là có thể lợi dụng ngài ấy, bất kể thứ cậu muốn là tiền, hay đồ vật nào đó. Nếu để tôi biết cậu có tâm tư dơ bẩn, làm hại Nam tước, tôi nhất định sẽ không để cậu sống tốt.” Nói xong những lời này, quản gia Hilton đi vào phòng của Nam tước, đưa lưng về phía tôi nói. “Nơi này không có chuyện của cậu, cậu có thể lui xuống, sau này, nếu không được gọi đến thì đừng tuỳ tiện xuất hiện trước mặt Nam tước.”
Nắng trời vẫn vàng óng rực rỡ như trước, tôi lại cảm thấy mọi thứ xung quanh đều tối đen, ngay cả âm thanh ve kêu, cũng trở nên khàn khàn đinh tai nhức óc.
Tôi mỏi mệt ngồi xuống mặt đất, cảm thấy hoa cả mắt.
Sau đó tôi để mặc chính mình nằm lên mặt đất.
Mặt đất rất nóng, sự tanh hôi toả ra từ bùn đất, cảm giác tanh hôi này pha trộn với người tôi.
Tôi hỏi mình, khổ sở cái gì đây? Vì sao lại khổ sở?
Tôi là một người lăn lộn trong bùn đất, bụi bặm và bùn đất bám dính lấy người tôi. Chúng thậm chí còn thấm vào bên trong xương máu của tôi.
Từ khi sống lại đến nay, tôi đã hao tổn nhiều tâm cơ để nghĩ đến việc báo thù. Trừ chuyện này ra, tôi không quan tâm bất cứ kẻ nào, tôi không quan tâm người thân của tôi, không quan tâm người bị việc báo thù của tôi ảnh hưởng, thậm chí không quan tâm người đã bị tôi hại chết vào kiếp trước.
Chỉ cần có thể báo thù, những người này sẽ gặp phải cái gì, tôi căn bản không quan tâm, cho dù thương tổn bọn họ cũng sẽ không hối tiếc. Đây là ý nghĩa khi Thượng Đế để tôi sống lại sao?
Có lẽ tôi không nên ở lại nơi này, cũng như tôi đã nghĩ lúc ban đầu. Tôi hẳn nên rời xa người mà tôi có thể tổn thương, cũng rời xa tình cảm vốn không nên sinh ra kia. Bởi vì nó không chỉ hèn mọn, mà còn rất đáng thương.
Có lẽ như lời quản gia nói, tôi chỉ là một kẻ thấp hèn đê tiện, nhưng tôi không thể để cho mình trở nên đáng thương.