Mặc cho vua sói gào thét trong bất lực, thánh nữ vẫn bất chấp với quyết định của chính mình. Cơ thể cô lúc đó lơ lửng trên không trung. Những thứ ánh sáng huyền ảo khẽ bao bọc lấy cả cơ thể nhỏ nhắn. Kế đó....những đóm sáng tách ra như những viên kẹo, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh những xác chết. Và rồi từng đóm sáng chậm rãi tan biến...đến khi đóm sáng cuối cùng vụt tắt, cơ thể thánh nữ cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Và vua sói...đã ôm lấy cô...ôm lấy cô dẫu cho cô không còn hơi thở..
Đến khi tất cả mọi người tỉnh dậy liền phát hiện ra khung cảnh bi ai trước mắt. Nhưng hai bên tộc vốn còn muốn gây chiến thì đã bị vua sói căm phẫn đe dọa. Kế đó...họ đành thu lại ác ý không dám hó hé gì.
Còn Hiểu Trần thì ông như người mất hồn mà nhìn chằm vào xác chết của vợ mình...không tỉnh...bà ấy không hề tỉnh lại...
Hiểu Trần cúi gầm mặt, nắm lấy hai tay như muốn rỉ cả máu. Vì bà là bán ma cà rồng...do đó không thể sống lại...phép hồi sinh đó không hề có tác dụng với bà...
Rồi cứ thế, chiến tranh giữa hai tộc kết thúc. Nhưng đứa con nhỏ của vua sói vẫn đang nằm trong tay của Triệu Quốc Khải..
Giao lại việc chôn cất thánh nữ cho người tin cậy. Vua sói cùng Hiểu Trần và hai người bạn tìm đến chỗ của Triệu Quốc Khải vốn đang điên loạn vì cái chết của thánh nữ.
Gã ta lúc đó không khác gì kẻ điên. Trên tay là Mạnh Hạo đang vùng vẫy khóc lóc. Gã ta cứ ôm lấy đứa nhỏ. Giọng nói trầm khàn có phần ghê rợn như muốn khoét sâu vào tâm trí đứa nhỏ trong lòng.
"Ngoan, ngoan! Chúng ta cùng đến tìm mẹ con hahhaa...chúng ta cùng đến tìm mẹ con nào!!"
Triệu Quốc Khải hoàn toàn không còn tỉnh trí. Gã ta bây giờ chỉ muốn mau chóng đem Mạnh Hạo cùng bản thân thiêu chết mà thôi. Quả thật gã ta ích kỷ đến mức đáng hận!
Vì không kiềm được tức giận mà vua sói đã không ngần ngại lao vào giành lại con trai mình. Nhưng Triệu Quốc Khải cũng không hiền lành gì. Sau đó liền đột ngột châm lửa nhằm muốn kéo tất cả cùng chết.
Tiếng khóc lúc đó của Mạnh Hạo nghe thê lương đến xé lòng. Thằng bé vốn chỉ vừa mới sinh mà thôi. Cớ gì lại phải gánh chịu mọi thứ như vậy?
Vì lo lắng cho con trai của mình. Vua sói bất chấp tất cả lao vào đám lửa kia mà giành lấy đứa con bé bỏng.
"Trả cho ta!! ĐÓ LÀ CON CỦA TA VÀ EM ẤY! MAU TRẢ CON CHO TA!!"
Triệu Quốc Khải hét lớn trong vô vọng. Gã ta đứng trong bể lửa mà không ngừng ai oán căm phẫn nhìn về phía mọi người. Những lời chửi rủa, lăng mạ cứ thế diễn ra. Sau đó đám lửa càng lúc càng lan nhanh. Bọn họ cùng không thể ở lại nữa nên vội vàng rời khỏi. Kết cuộc đó vốn là Triệu Quốc Khải tự tạo.
Sau khi đưa con trai về nhà an toàn. Vua sói đã không có ý định đưa hai đứa trẻ cho tộc nhân của mình. Vì người sợ đám ma sói ấy sẽ lợi dụng tụi trẻ mà làm những điều ích kỷ cho tham vọng của bản thân. Do đó, vua sói giao lại con mình cho Hiểu Trần. Muốn ông thay vua sói chăm sóc cho Mạnh Cường và Mạnh Hạo.
Vua sói biết, bản thân là một người cha tồi tệ. Nhưng vua sói không nỡ để vợ mình nơi suối vàng lạnh lẽo. Vì thế vua sói quyết định sẽ đi tìm bà ấy.
Trước khi đi, ông đã truyền cho Hiểu Trần tất cả sức mạnh của chính mình. Coi như đó là lời xin lỗi cũng như lời cảm ơn cuối cùng.
Kế đó....vua sói đã không còn trên thế gian này nữa. Có lẽ ở một nơi đó vua sói và thánh nữ đã gặp lại nhau. Và họ...đang hạnh phúc với nhau cũng không chừng...
Kết thúc câu chuyện là một màn im lặng đến đau lòng.
Mạnh Cường siết chặt tay ngăn dòng nước mắt muốn tuôn trào. Còn Mạnh Hạo thì vốn đã không ngăn được cảm xúc từ lúc nào mà đã vô thức bật khóc.
Hóa ra...ba mẹ họ lại có kết cuộc thê lương như vậy...hai người chưa từng muốn bỏ rơi bọn họ..
Hiểu Trần cũng cảm thấy cay khóe mắt nhưng ông lại không tài nào khóc được. Có lẽ...vì đã khóc đủ nhiều rồi. Cái ngày mà ông làm mọi thứ, hy sinh một nửa sức mạnh của mình chỉ để hy vọng hồi sinh lại người vợ quá cố. Nhưng tất cả đều không thành...ông chỉ có thể trơ mắt nhìn bà nằm đó không động đậy.
Vợ của ông mãi mãi dừng ở tuổi hai mươi...còn ông hiện tại đã là một lão già năm mươi mấy tuổi. Nhưng ông vốn là bất tử...ông không chết được..liệu khi bà ấy đầu thai chuyển kiếp. Ông còn có thể nhìn thấy bà ấy hay không? Người vợ của ông....người phụ nữ mà ông dành hết cả tâm tư để yêu chiều..
- Ba...
Kỳ Thương thấy sắc mặt của ông ảm đạm liền không khỏi đau lòng. Chưa kể đến cả chồng bà cũng vậy, Hiểu Tình tuy vẫn không có biểu hiện gì nhưng hai bàn tay vốn đã siết lại thành nấm đấm. Kỳ Thương biết hai người đàn ông này đang chịu đựng rất nhiều thứ...Họ thật sự...mạnh mẽ, cố gắng đến mức sức cùng lực kiệt...