Mấy ngày sau...
- Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi!
Hiểu Trần nhìn vị quản gia trước mặt nhẹ giọng nói. Hôm nay là ngày bọn họ chuẩn bị trở về vùng đất ma cà rồng. Vì thế có vài việc phải căn dặn người hầu trong nhà bảo quản, săn sóc.
- Vâng thưa ông chủ! Chúng tôi sẽ lau dọn sạch sẽ nhà cửa, mọi người cứ an tâm, thong thả!
Quản gia mỉm cười cung kính gật đầu.
- Được rồi, mấy đứa nhanh chân lên một chút!
Hiểu Trần gật đầu nhìn quản gia. Sau đó xoay người nói với đám trẻ trong nhà.
- Oáp, hôm nay là ngày nghỉ mà....
Hiểu Duệ vươn vai đầy mệt mỏi. Anh còn tưởng ngày mai mới đi nên xin nghỉ phép trước một ngày để ngủ. Ai mà ngờ, chưa kịp nướng đã bị lôi đầu dậy. Buồn ngủ chết đi được.
- Đừng có dựa em!
Hiểu Tâm đẩy đầu anh trai mình ra khỏi vai mình. Sau đó lạnh giọng nói.
- Chả đáng yêu gì...
Hiểu Duệ bĩu môi. Sau đó loạng cha loạng choạng bước vào xe của anh cả.
Vì họ đi khá đông nên chia ra làm hai chiếc xe.
Chiếc thứ nhất gồm có ông nội Hiểu, Hiểu Lương và Hiểu Duệ.
Chiếc thứ hai thì có Hiểu Tâm, Hiểu Vương, Mạnh Cường và Mạnh Hạo.
- Anh hai...
Mạnh Hạo vui vẻ định ngồi kế anh trai mình thì đã bị Hiểu Vương nắm cổ áo kéo ra.
- Em ngồi ở đằng trước với anh ba đi!
Hiểu Vương nói xong liền thong thả ngồi xuống cạnh cậu.
- Em không muốn đâu! Anh cho em ngồi kế anh hai đi mà!
Mạnh Hạo lắc đầu nguầy nguậy. Y không muốn ngồi kế tên bạo lực khó ưa đó.
- Không ngồi thì cút!
Hiểu Tâm vẫn thô lỗ như ngày thường. Gã liếc mắt lườm cậu một cái khiến cho Mạnh Hạo lặp tức im bặt rồi ngoan ngoàn mở cửa xe bước vào.
Huhu, có ai thấu được nỗi đau này chứ!
- Buồn ngủ thì ngủ chút đi, từ đây tới đó cũng không gần đâu.
Hiểu Vương nhàn nhạt nói với Mạnh Cường.
Do họ phải về gia tộc nên quá trình quay mấy ngày nay có chút gấp gáp. Khỏi nói cũng biết Mạnh Cường vì không muốn cản trở mọi người quay phim nên sau khi cùng hắn trở về từ trương quay liền lập tức đi làm các công việc thường ngày. Sau đó tắm rửa ăn uống rồi thì thức xuyên đêm để nghiên cứu và học kịch bản.
Còn vì sao hắn biết thì là vì hai con mắt đen hơn gấu trúc của cậu. Vả lại có đêm hắn rảnh quá không có gì làm nên sinh ra chán. Thế là biến thành một con dơi bay vòng vòng cho đỡ nhàm. Cũng không biết bay thế nào cuối cùng lại bay qua ô cửa phòng cậu. Thấy cậu vẫn còn đang chăm chú cầm kịch bản nghiền ngẫm tới lui.
- Không sao đâu ạ!
Mạnh Cường vội vã trả lời. Mà cũng là lạ, sao cậu cứ thấy giống như tên này đổi tính vậy chứ? Bộ hắn ta gặp cú sốc gì sao? Mà nói vậy cũng không đúng. Người khác gặp hắn thì mới sốc thôi. Chứ có gì khiến hắn sốc được đâu chứ...
Mạnh Cường nghĩ nghĩ liền cảm thấy rối não. Thôi vậy, chắc là bị ông nội giáo huấn nên đổi tính đây mà. Thật ta thì hắn như vậy lại khiến cậu có chút không quen. Bởi lẽ trong lòng cậu Hiểu Vương là hiện thân của tên biến thái khó ưa, đáng ghét. Bây giờ lại thể hiện sự quan tâm với cậu thật sự khiến Mạnh Cường không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Thấy cậu nói vậy Hiểu Vương cũng không nói gì. Mà sao hắn cứ thấy cậu giống đang nhìn hắn như người ngoài hành tinh vậy. Bộ hắn làm gì lạ lắm sao?
Mạnh Hạo ngồi ở trên khẽ dảnh tai lên nghe hai người nói chuyện. Y cứ thấy Anh Vương với anh hai sao không khí giữa hai người này cứ sao sao ấy. Nó không giống với quan hệ chủ tớ bình thường. Vừa có chút giống như không ưa nhau. Vừa có chút lại không kiềm được mà quan tâm, lo lắng cho nhau.
Haiz....sao lại nhức đầu đến vậy chứ!
Hiểu Tâm khẽ liếc mắt sang nhìn y. Thấy vẻ mặt ngu ngơ của y liền cảm thấy nó rất hợp bèn lên tiếng trêu chọc.
- Vẻ mặt đó hợp với cậu lắm.
- Vẻ mặt...nào?
- Vẻ mặt ngu ngốc!
".........."
Y không nên trả lời ác quỷ! Y không nên nghe ác quỷ nói! Nhất là ác quỷ vừa thô lỗ vừa bạo lực!
Bầu không khí trong xe phút chốc lại im ắng lạ thường. Mạnh Cường vốn không định ngủ nhưng hai mắt lại mở không lên. Rồi cứ thế cậu gục lên gục xuống một hồi cuối cùng lại ngủ quên lúc nào không hay. Mà vừa lúc, đầu lại dựa vào vai của kẻ bên cạnh.
Hiểu Vương đang chóng cằm nhìn ra ô cửa thì thấy vai mình có chút nặng. Khẽ xoay đầu nhìn thì thấy cậu đang dựa lên vai mình. Chẳng hiểu sao khóe môi hắn lại nhẹ cong lên. Sau đó không nói gì mà tiếp tục ngồi im để cậu dựa vào vai mình ngủ.
Tâm trạng lại có chút vui vẻ. Bầu trời xanh với tia nắng chan hòa ngoài kia chắc cũng không rực rỡ và đa sắc màu như trong lòng hắn hiện tại.
- À mà anh...
Mạnh Hạo chán quá không có gì làm nên định xoay xuống nói chuyện với cậu thì Hiểu Vương đã cau mày để tay lên miệng ra dấu im lặng.
Lúc này Mạnh Hạo mới để ý anh mình đã ngủ. Mà thậm chí là ngủ trên vai của Hiểu Vương nên não liền không ngừng chạy như thi marathon.
Hình như nhà họ Mạnh cậu tuyệt tôn rồi!