Người Hâm Mộ Số 1 : Tôi Nguy Hiểm Hơn Em

Chương 13




Giang Uyển Thư vì để thử năng lực của Nhậm Bình Sinh, đưa ra những tiểu thuyết rất lâu ngày trước cho cô, tên là "Sát thủ xét xử",nói về một tên sát thủ chuyên nghiệp sau khi nghỉ hưu như thế nào lại trở thành một cảnh sát, giúp cảnh sát phân định rằng người chết là do sát thủ chuyên nghiệp giết, hay là một người bình thường nhận định ra.

Bộ này cô thật sự vẫn chưa công bố qua, ban đầu viết bộ này để tham gia thi, nhưng cuộc thi kết thúc rồi cô vẫn chưa viết xong, nên cứ để ở đó, may mắn là vẫn còn một bộ tiểu thuyết do mình sáng tác mà vẫn chưa công bố, nếu không cũng không biết cho Nhậm Bình Sinh xem cái gì.

Chủ đề cũng khá hấp dẫn đấy!

Đây là Nhậm Bình Sinh xem bản thảo phát ra âm thanh cảm thán, và câu nói này cứ quẩn quanh ở trong đầu Giang Uyển Thư, mặc dù đấy cũng không phải lời khen gì, chỉ là không biết vì sao, cô nghe Nhậm Bình Sinh khen mình, so với những độc giả khen bản thân mình trên mạng, cảm giác không giống nhau.

Như thể bản thân thực sự được công nhận, cũng có thể là vì Nhậm Bình Sinh là giáo viên, nên lời nói có trọng lượng hơn.

Chỉ là sau ngày uống trà sữa hôm ấy, Giang Uyển Thư đã lâu không nhìn thấy Nhậm Bình Sinh nữa, vả lại còn thay đổi lớp học, điều này có nghĩa là tuần sau có hai tiết Ngữ Văn Đại Học.

"Tối nay có dự định gì không?"

Sắp tan học rồi, Ôn Hạo Nhiên đang phân loại sách, sau đó hỏi Giang Uyển Thư ở bên cạnh đang bận ghi ghi chép chép.

"Không biết nữa, có thể vẫn là về nhà nghỉ ngơi, mình thường không tham gia hoạt động giải trí gì."

"Hay là đến sân bóng rổ xem mình đấu bóng đi?"

"Hả?"

"Tối nay có một trận thi đấu, không biết cậu có hứng thú không." Lúc Ôn Hạo Nhiên nói câu này, có chút không tự nhiên và đảo mắt về phía khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Uyển Thư, có chút lo lắng sợ bị đối phương sẽ từ chối, " A, chắc cậu bận rồi nhỉ? Nếu như đến không được cũng không sao..."

"Không, không đâu!"

Giang Uyển Thư xua tay, cô chỉ có chút kinh ngạc khi bản thân được mời thôi.

"Mình, mình tối nay, xem ở đâu? Sân bóng rổ bên trong hay là sân cỏ?"

"Sân bên trong, vì dự báo thời tiết nói hôm nay nói có mưa, cậu có mang ô không?"

"À ờm."

"Quá tốt rồi, nhớ đúng giờ, bảy giờ tối nay!"

Ôn Hạo Nhiên nói xong liền ôm một chồng sách rời đi, nhưng Giang Uyển Thư vẫn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cậu ta, nói thật, Ôn Hạo Nhiên vừa cao vừa soái, thành tích lại tốt, hầu như tìm không thấy bất kì khuyết điểm nào, là một đối tượng tiêu chuẩn để yêu.

"A! Mình đang nghĩ cái gì vậy...Thiệt tình!"



Giang Uyển Thư vỗ vỗ mặt, cô nhìn qua điện thoại, bây giờ cũng 6 giờ rồi, còn tận một tiếng nữa, vẫn có thể viết tiểu thuyết một chút.







Sắp đến bảy giờ tối, trời đúng thật đổ mưa to, Giang Uyển Thư bật ô lên đi đến sân bóng rổ trong trường, bên trong đã có rất nhiều người, Giang Uyển Thư đi qua đi lại lòng vòng khán đài vẫn không tìm được chỗ ngồi, cô chỉ có thể đứng một chỗ mà xem thi đấu.

"Số 8 bắt đầu tiến công rồi!"

"Còn một chút nữa, Aiyo! Lần này bị Đại học Nam Hải giành mất bóng rồi! Số 11 đang cố gắng ngăn cản đợt tiến công__"

Trận đấu rất náo nhiệt, xem một lúc, Giang Uyển Thư mới chú ý đến thì ra số 8 của đội chủ nhà là Ôn Hạo Nhiên, đối phương mặc áo thể thao, mồ hôi đầm đìa trên trán, vẻ mặt rất nghiêm túc, bởi vì thân hình cao, cậu ta đứng trong sân bóng rổ đặc biệt bắt mắt.

Trận đấu càng về sau càng nhiều người xem, trận này là thi đấu giữa Đại học Hoàn Dương với Đại học Nam Hải, Đại học Nam Hải đang ở trên sân của Đại học Hoàn Dương, là trường học anh em, đối thủ thi đấu với Đại học Nam Hải đa số đều là học sinh của trường này.

"Cố lên cố lên! Nam Hải cố lên! Hạo Nhiên soái quá!"

Phía sau khán đài ở phía trên có bạn học kêu cả tên của Ôn Hạo Nhiên, một số còn giơ băng rôn Ôn Hạo Nhiên lên, điên cuồng giống theo đuổi các ngôi sao.

Bởi vì người đến càng lúc càng nhiều, Giang Uyển Thư đã không còn chỗ đứng, cô nhìn thấy Ôn Hạo Nhiên vẫn đang nghiêm túc thi đấu, không có để ý khán đài, ngày mai đối phương hỏi cô cậu ta thi đấu thể nào, cô cũng có thể trả lời. Nghĩ một lát, cô vẫn quyết định là trở về trước.

Cô ra khỏi sân bóng trong trường, bên ngoài trời mưa xối xả không ngừng, cô đứng dưới mái hiên, muốn đợi mưa nhỏ lại rồi mới rời đi.

"Yo, đây không phải là Giang Uyển Thư sao?"

Nghe thấy câu này, Giang Uyển Thư lập tức quay lại, trước mắt cô là khuôn mặt của Nhiếp Giai Huyên, với cả bạn của cô ta, Giang Uyển Thư lo lắng lùi về phía sau một bước.

"Nhiếp Giai Huyên..."

"Tao cứ nghĩ mày sẽ ở nhà kho đến phát thối rồi chứ." Nhiếp Giai Huyên nhếch miệng cười nói, ngữ khí mang đầy sự độc ác, "Không ngờ rằng lại có người thả mày ra đó."

"Cái, cái gì cơ?"

Giang Uyển Thư nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, Nhiếp Giai Huyên làm sao biết mình bị nhốt trong nhà kho? Không lẽ......

"Vẫn còn đang nghĩ tại sao tao biết được à? Người nhờ mày giúp cất bóng rổ đều là chị em tốt của tao đó, tao quả thật không ngờ mày lại ngốc như vậy."

Nghe xong câu này, Giang Uyển Thư cảm thấy lòng cô đau nhói, cô cúi đầu xuống đất không dám nói chuyện.

"Kiểu người đê tiện như mày cũng xứng đến xem Ôn Hạo Nhiên thi đấu sao?"

Ôn Hạo Nhiên?

Giang Uyển Thư đột nhiên nhận ra được cái gì đó, đối phương luôn miệng nói nam thần chắc không phải là vì Ôn Hạo Nhiên chứ? Nhưng quả thực cũng là chuyện này, Ôn Hạo Nhiên ưu tú như vậy, được gọi nam thần cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Bộ mày câm rồi hả? Mày lấy tư cách gì mà đến xem cậu ấy thi đấu?"

"Cậu, cậu ta mời tôi...?"

"Mời mày? Cậu ấy mời mày? Hahahaha, mày đừng có chọc cười tao chứ?"

Nhiếp Giai Huyên từng bước từng bước hướng tới Giang Uyển Thư, động tác này dọa Giang Uyển Thư sợ lùi về phía sau.

"Một đứa giống như mày, ai dám mời hả!"

Cứ như ép Giang Uyển Thư ra khỏi mái hiên, bên ngoài mưa lớn không ngừng trút lên người của Giang Uyển Thư, cô sợ hãi ôm chặt máy tính trong lòng, cô nhìn ra phía sau, là cầu thang bằng đá, cô đã không còn chỗ để lùi nữa rồi.

"Đừng như vậy, Nhiếp Giai Huyên, tôi với cậu không thù không oán, tôi thật không biết tại sao cậu cứ nhắm vào tôi."

Tóc của Giang Uyển Thư bị mưa lớn làm ướt hết, bết lên trên mặt, trông rất nhếch nhác.

"Tao chính là thấy mày không vừa mắt đó!"

Nhiếp Giai Huyên không quản việc bản thân bị ướt, đi đến trước mặt Giang Uyển Thư, một tay nắm lấy cổ áo của cô, tay còn lại nâng cằm cô lên.

"Mày thực sự rất biết chuyển khoa, còn là chuyển sang khoa Hóa học, đừng tưởng tao không nhìn ra cái tâm tư nhỏ này của mày, muốn bay lên cành cao hoá thành phượng hoàng chứ gì."

"Tôi , tôi không có!"

"Mẹ kiếp______"

Câu phía sau Giang Uyển Thư vốn dĩ nghe không rõ, Nhiếp Giai Huyên dồn hết lực đẩy cô, cả người cô đổ ra phía sau, trực tiếp lăn xuống mấy chục bậc thang, mưa lớn vẫn không ngừng rơi, cả người cô dính đầy bùn đất, trên trán còn bị bầm chảy máu, cô ngã lăn xuống đất, bao máy tính rơi cách cô mấy mét, máy tính cũng từ đó rớt ra, vỡ thành từng mảnh.

Trong khoảng khắc đó, cô thật sự muốn gọi lên tên Pasek, cái tên luôn bắt chước tên sát nhân trong tiểu thuyết của cô, nếu như hắn thật sự tồn tại, vậy hãy đến cứu cô đi......



Cô chịu đủ rồi! Thật sự chịu đủ rồi!







" Psycho killer~ Qu'est-ce que c'est? Fa fa fa fa fa fa fa fa far bette_______"

Dưới trời mưa tầm tã, có một người đang cầm ô, hắn đeo tai nghe, đầu lắc lư theo nhạc, chứng kiến tất cả mọi chuyện.

"Đứng dậy, đứng dậy đi."

Hắn nhìn thấy sự tuyệt vọng trổi dậy, Giang Uyển Thư quỳ dưới mặt đất, hắn có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong cảm xúc của đối phương.

"Người sáng tác ta yêu thích nhất, chỉ thị mới của cô là gì nào?"

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập