Người Giấy

Chương 65: Tìm hiểu




Trước mắt tôi, hình như An Tử Khiêm hóa thành cậu thiếu niên với khuôn mặt hoảng hốt năm nào. Tôi như là đọc thấu được tâm trạng choáng váng, hụt hẫng và mất mát của anh trước cái chết của Uyển Đình.

*

* *​

Trước khi đến nhà của Tử Đằng, tôi vốn đã tìm Khiết từ trước, chủ yếu là để mượn tập bản vẽ khu C của những tiền bối Hội mỹ thuật trước kia. Khiết luôn cất tập bản vẽ trong tủ đồ cá nhân, cũng không ai để ý, vì cậu là Hội trưởng Hội Mỹ thuật, có thêm một ống đựng giấy vẽ trong tủ cá nhân đâu phải chuyện lạ. Khiết thấy tôi mượn cái ống đó cũng lấy làm lạ, nhưng tôi đã lanh lợi soạn sẵn câu trả lời, bảo rằng đang muốn học hỏi thêm kĩ năng vẽ trên giấy của các tiền bối và nghiên cứu về kiến trúc, tỉ lệ các kiểu. Rùa vốn là đứa không có nhiều tò mò, mà có tò mò cũng không dò xét kĩ, nên việc mượn ống giấy vẽ không có gì khó.

Buổi chiều tan học, tôi đi cùng Tử Đằng về nhà cậu ấy, cậu ta có chiếc Vespa 50cc rất dễ thương, chả hiểu thể nào mà trong cốp xe có để hờ thêm cái nón bảo hiểm nữa, giống như lúc nào cũng trong trạng thái chở cô nàng nào đó theo cùng.

Tử Đằng bảo Tử Khiêm sau khi đi học từ Nhật trở về, hiện đang làm việc cho chuỗi nhà hàng của gia đình. Gia đình Tử Đằng kinh doanh hệ thống nhà hàng sushi khá nổi tiếng. Ngôi nhà của cậu nằm trong một hẻm xe hơi, đường lớn ở ngoài là khu trung tâm ồn ào, toàn những hàng quán kinh doanh, nơi đây đúng kiểu tấc đất tấc vàng.

Con chó Husky cột bên góc nhà của cậu vừa thấy chủ là sủa inh ỏi, nhảy dựng lên. Tử Đằng phải giữ chặt nó, còn tôi thì lén lút sau lưng cậu, vì nhìn con chó khá to làm tôi thấy sợ hãi. Ngôi nhà năm tầng lầu, sung túc và ấm cúng, trước nhà có một khoảng sân nhỏ đặt một trụ chơi bóng rổ của Tử Đằng, còn có mấy chiếc xe đạp thể thao. Cha mẹ của cậu ấy thường hay đi công tác, còn Tử Khiêm chắc sẽ về tầm lúc 18 giờ. Tử Đằng chẳng thèm thay đồng phục, cứ quẳng ba lô ở trên bộ ghế gỗ nạm xà cừ chạm trổ hình rồng uốn lượn đặt ở phòng khách, cùng kéo tôi chơi bài Uno, người giúp việc rất niềm nở, cứ tưởng tôi là bạn gái của Đằng.

Chơi một loáng tới 18 giờ 45 phút mới nghe tiếng kèn xe, anh Tử Khiêm đã về. Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài, một chàng trai cao lớn lái xe SH trắng, mặc quần tây xám cùng sơ mi màu lam, ẩn hiện múi cơ vạm vỡ. Tử Khiêm tháo nón bảo hiểm bước vào nhà, để đôi giày da bên bậc thềm. Khuôn mặt của anh ta góc cạnh, tóc cắt undercut gọn gàng, da trắng hơn Tử Đằng một chút, nhìn ra dáng một người đàn ông chững chạc có sự nghiệp ổn định.

Hai đứa chúng tôi thấy có người lớn về bỗng nhiên cũng đứng dậy, bài Uno tán loạn trên bàn gỗ. Tử Khiêm chẳng chuẩn bị tinh thần đã thấy em trai dẫn bạn nữ về nhà, anh cười nhẹ chào tôi, còn đá lông mi với Tử Đằng, trêu:

- Chà, gu của em trai tốt thật. - Dù anh ta nói khe khẽ mà tôi vẫn nghe thấy.

Tử Khiêm nói rằng hai đứa tôi cứ chơi vui vẻ nhé, anh ấy định lên lầu. Tử Đằng chụp tay anh lại, mặt có tầng ửng đỏ hồng hồng, buồn phiền nói:

- Anh à, không phải bạn gái em đâu, cổ đến đây tìm anh đó!

Mặt Tử Khiêm nghệt ra, anh căng mặt nhìn tôi nghiền ngẫm như có quen biết hay không. Tất nhiên anh ta không quen tôi rồi, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

- Em tìm anh? - Anh ta chỉ vào mình, chớp chớp mắt ngây thơ - Chúng ta quen nhau hả?

Tôi nói thật mẫu con trai thế này đúng kiểu yêu thích của nhiều chị em, hòa nhã, trông vui tính, có chút ranh mãnh, lại to cao nam tính, khi anh ấy cười còn lộ lên lúm đồng tiền sâu hoắm. Tôi thầm tưởng tượng ra Tử Đằng khi trưởng thành, so với anh trai mình chắc chắn không tệ hơn, chỉ cần tu tâm dưỡng tính lại một chút là được.

- Có thể chuyện em sắp nói sẽ gây cho anh sự phiền lòng, em nghĩ là anh cứ lên phòng thay đồ cho thoải mái rồi chúng ta nói chuyện nha!

Tôi nói như vậy càng khiến cho An Tử Khiêm càng thêm bồn chồn. Anh để cặp đựng laptop bên cạnh, ngồi đối diện tôi. Tử Đằng gom hết mấy lá bài đủ màu sắc lại, len lén nhìn tôi rồi nói:

- Tớ nên tránh mặt vậy.

Tôi cản:

- Không có chuyện gì bí mật đâu, đừng lo, cậu cứ ngồi đó đi!

Thực tình cũng rất khó khăn để mở lời, thứ tôi muốn biết chính là câu chuyện về chị Uyển Đình. Nét mặt của An Tử Khiêm vừa nghe tới cụm từ "Chuyện năm năm trước" bắt đầu co rúm lại, ánh mắt sa sầm nhìn tôi đầy cảnh giác. Tôi nén biểu cảm của mình, tiếp tục nói tròn câu:

- Chuyện năm năm trước, em muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng Hóa - Sinh và nguyên nhân về cái chết của chị Uyển Đình.

Năm đó, An Tử Khiêm học cùng lớp với chị Uyển Đình, hai người đó còn là một cặp, đương nhiên muốn tỏ tường nhất tôi đành tìm con người này. An Tử Khiêm mang theo sự khó xử, căng thẳng đáp lời:

- Chuyện qua lâu rồi, tại sao em lại phải truy cứu?

- Em không phải là dạng tò mò muốn lan chuyện, mà thứ em nói ra, em nghĩ là anh sẽ không tin.

Tử Khiêm nhướng mắt, nhưng không nói, như là chờ tôi tiếp tục.

- Em có thể nhìn thấy một vài thứ mà người bình thường không thấy được, thật ra không phải là ngoại cảm gì, nhưng em nghĩ chị ta cố tình muốn cho em thấy.

Lúc này, Tử Đằng bên cạnh thốt nhẹ, mặt chớp chớp như là không tin được.

- Em đã trông thấy chị Uyển Đình, tất nhiên chỉ là một bóng ma. Không những em, mà còn có Uyển Nghi, em gái của chị ấy trông thấy. Bởi vậy, em nghĩ là chị Đình không đơn thuần là một vụ tự sát. Có thể Uyển Đình đang cầu cứu.

Đôi mắt của anh Khiêm trợn tròn, tôi biết một người trẻ như anh chắc cũng không phải dạng người duy tâm, bởi vậy có thể anh ấy sẽ không tin được. Bởi vậy, tôi xoay ba lô, mở ra một bìa hồ sơ, trong đó là một bức vẽ những gì tôi đã trong thấy về bóng ma của Lý Uyển Đình, đúng một bộ dạng ghê rợn u ám cùng chiếc váy đồng phục cũ kĩ. An Tử Khiêm đưa tay run run đón lấy tờ giấy, nuốt lấy một hơi khí lạnh, gương mặt trở nên xanh mét.

- Eo ơi, Hạ Anh, cậu đổi qua phong cách vẽ tranh mới à? Nhìn thật creepy! - Từ Đằng chỉ dám liếc sơ bức vẽ rồi quay mặt đi, vẻ mặt nhát cấy của cậu ta thật không có tiền đồ.

Tử Khiêm từ lúc trông thấy bức tranh đã không giữ được sự bình tĩnh, anh đặt bức vẽ xuống và hơi vươn người về phía tôi.

- Cô ấy thật sự hiện về?

Tôi gật đầu. Cảnh tượng đó quá mức khủng khiếp đến nỗi in hằn trong nếp vỏ não tôi. Chỉ cần nhắm mắt tôi cũng có thể hình dung rõ ràng bộ dạng đáng sợ của chị ấy.

- Cô ấy có nói gì không? - Giọng anh trở nên khẩn trương.

- Không có! - Tôi lắc đầu - Chị ấy chỉ đứng lặng lẽ ở một chỗ, em nhìn được bóng hình như thế này thôi. Cho nên em muốn tìm những người ngày xưa biết rõ chuyện để tìm hiểu xem chị ấy có oan khuất gì không.

- Sao em không tìm trực tiếp đến nhà cô ấy để hỏi?

- Chị Uyển Nghi bảo tên chị gái của chị ấy là một cấm kị trong nhà, mẹ của chị Nghi từ ngày chị Uyển Đình mất tâm lý cũng trở nên kích động. Vậy nên, trước tiên em muốn tìm anh, vì có lẽ anh là người biết không ít chuyện.

An Tử Khiêm trở nên trầm mặc. Anh thở dài. Sau đó lấy ví tiền của mình ra, trong một ngăn kín, có một tấm ảnh nhỏ, trong đó là khuôn mặt non nớt hồi trung học của anh, giống Tử Đằng ngày nay đến tám phần, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, cho dù ảnh lúc đó rất cũ nhưng vẫn thấy rõ nét đẹp mỹ lệ của cô gái này, còn đẹp hơn cả chị Uyển Nghi, đó chính là chị Lý Uyển Đình.

Không ngờ bao năm qua anh ấy vẫn giữ hình ảnh của người con gái này bên cạnh. Đúng là một chàng trai si tình.

- Cô ấy rất đẹp có đúng không? - Anh nói bằng giọng rất dịu dàng.

Tôi và Đằng gật đầu. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, ngấm ngầm thỏa thuận im lặng để anh Khiêm tiếp tục nói.

- Mất rất nhiều thời gian để anh chinh phục được cô ấy. Năm đó đã là năm cuối trung học, thực sự rất bận rộn, bọn anh đã từng hứa đi Nhật cùng nhau, trường cũng đã chọn xong rồi. Vậy mà.. ngày quái quỷ đó, anh không hiểu tại sao có thể xảy ra! Đó là tiết thí nghiệm Hóa học, như em biết, lớp trưởng thường là người chuẩn bị các dụng cụ thí nghiệm từ trước, hôm đó Uyển Đình vẫn tự mình làm mọi việc như bình thường, cô ấy không thích người khác giúp đỡ, vì cô ấy cho rằng đó là bổn phận của mình. Mọi người ở phòng thí nghiệm, còn gian chứa dụng cụ thì kín hơn, nằm sát bên phòng, có một cửa vào. Vốn dĩ các chất Hóa học dành để giảng dạy luôn được pha loãng, những chất gây nguy hiểm đều có nhãn cảnh báo, vậy mà.. Khi anh ở ngoài tập trung đọc phần hướng dẫn thí nghiệm thì nghe thấy âm thanh đổ vỡ và tiếng hét của cô ấy vang lên bên trong phòng đó. Sau đó là mùi hỗn loạn từ trong gian phòng chứa chất Hóa học bốc ra, Uyển Đình lảo đảo chạy ra khỏi đó, ôm lấy mặt của mình như phát điên lùa tất cả những thứ trên kệ xuống đất. Đèn cồn cháy lan ra sàn. Mọi người hét lên tán loạn, lúc đó anh thét lên và bảo mọi người bịt mũi chạy ra ngoài. Giáo viên cùng anh kéo được cô ấy ra, trên tay anh cũng bị một vết bỏng không nhớ rõ đã bị thứ gì dây phải. Thứ mà Đình làm rơi vỡ đều là những chất Hóa học quan trọng, trong đó có Brom nguyên chất. Ngay lúc đó giáo viên đã gọi cho phòng giáo vụ khẩn cấp đưa tất cả học sinh rời khỏi khu C. Ngày hôm đó An Đằng vô cùng hỗn loạn, xe cấp cứu kéo hàng nườm nượp, cả trường phải nghỉ dạy một tuần để đánh giá mức độ tổn hại, các học sinh của lớp anh cùng anh phải trải qua hàng loạt xét nghiệm tổng quát. Thời gian đó gia đình gấp rút đưa anh sang Nhật kiểm tra tổng quát chuyên sâu, cơ thể anh cũng gặp phải một phần ảnh hưởng từ đó. Lúc đó anh không rõ tình hình ở Việt Nam ra sao nữa. Nhưng may thay Uyển Đình thoát chết diệu kì, nhưng anh nhớ rõ cô ấy đã bị bỏng rất nhiều chỗ. Lúc anh về Việt Nam, nghe nói cô ấy vẫn phải nằm cách li, đến khi mọi chuyện đã đi vào tạm ổn, nhà trường ra lệnh đóng cửa khu C thì Uyển Đình đã bỏ học.

Câu chuyện sau đó, An Tử Khiêm khó khăn lắm mới kể được trọn vẹn. Anh ấy nói rằng chị Uyển Đình đã tự giam mình một thời gian, không chịu gặp bất kì ai. Tử Khiêm đã chờ đợi rất nhiều ngày ở nhà chị, nhưng rốt cuộc đều phải ra về trong buồn bã. Cho đến một ngày, chị ấy nhắn tin với anh bảo rằng chị đã ổn rồi và gia đình quyết định đưa chị đi du lịch nước ngoài một tuần để khuây khỏa, có lẽ chị sẽ không liên lạc được với anh trong một thời gian. An Tử Khiêm lúc đó đã thở phào nhẹ nhõm vì Uyển Đình rốt cuộc đã nghĩ thông. Nào ngờ.. ba ngày sau, cảnh sát tìm thấy xác chị ở khu C, chết vì treo cổ. Trước khi chết chị ấy còn tự đốt rất nhiều nến, giống như một nghi thức quái dị. Cha của chị điên tiết nắm lấy cổ áo anh, chất vấn rằng không phải chị đi du lịch cùng lớp sao?

Lúc này, Tử Khiêm mới biết hóa ra Lý Uyển Đình đã chuẩn bị từ trước cho việc tự sát, còn rất bình tĩnh lừa dối tất cả mọi người xung quanh. Cô ấy nói với cha mẹ rằng cô muốn cùng lớp đi du lịch ở một vùng núi cao, rất yên tĩnh, có thể sẽ bị mất liên lạc với gia đình trong vài ngày. Bởi vậy không ai nhận ra rằng cô ấy mất tích vài ngày cho đến khi cô bạn thân của cô ấy gọi điện hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô.

Giọng của Tử Khiêm nặng nề, ánh mắt trở thành màu đỏ đục rồi lặng lẽ rơi những giọt lệ nóng xuống mu bàn tay. Anh rất nhanh lau đi. Trước mắt tôi, hình như An Tử Khiêm hóa thành cậu thiếu niên với khuôn mặt hoảng hốt năm nào. Tôi như là đọc thấu được tâm trạng choáng váng, hụt hẫng và mất mát của anh trước cái chết của Uyển Đình.

Chị Uyển Đình yêu nhất là vẻ đẹp của mình, chính vì dung nhan bị huỷ, chị chẳng còn tha thiết sống, ngày ngày la hét, cắn xé mọi thứ, chỉ có thể giam lỏng trong phòng riêng. Hơn thế, cho dù có thể sống, cơ thể đã từng bị ảnh hưởng bởi các chất độc hại cũng không thể cầm cự lâu. Vậy nên chị ta chọn cách chết đi, như vậy sẽ đỡ trông thấy bộ dạng như ma như quỷ của mình.

Thứ tôi quan tâm còn là những ngọn nến mà anh Khiêm nói, có phải là một nghi thức hắc ám? Hay là chị ấy đã bán linh hồn mình cho Max?

Ken bảo Uyển Đình là một Quỷ hồn yêu thích của gã Max. Nó rất dễ sai khiến, lại rất xinh đẹp. Gã ta gọi nó là Kami. Nếu như Ken không vô tình trông thấy Lý Uyển Nghi, ắt là không điều tra được nguồn gốc của Quỷ hồn này.

Nếu như Max đang bị thương nặng, vậy thì hiện giờ ắt là linh hồn của chị Uyển Đình đang tất bật làm việc theo sai khiến của gã, nhằm giúp gã phục hồi nhanh hơn. Loại Quỷ hồn không có lí trí như vậy hết sức nguy hiểm, nó không sợ hồn phi phách tán, lại trung thành với duy nhất của nhân của mình. Nếu chị ta liều mạng, e rằng sẽ gây ra chuyện lớn.

Trước khi rời khỏi nhà của Đằng, Tử Khiêm còn muốn tôi chỉ ra nơi đã trông thấy chị ta. Tôi lắc đầu, bảo rằng khi chị ta không muốn anh trông thấy, dù có đến nơi đó cũng chẳng ích gì. Hy vọng rằng anh ấy sẽ có thể buông được đoạn tình cảm mỏng manh này, anh không thể chờ đợi chị ấy được nữa, bởi vì đó không còn là Lý Uyển Đình trước kia, mà chỉ là một hồn ma đầy oán hận mê muội.

Chị ta muốn tôi trông thấy, có nghĩa là đã đánh dấu tôi là con mồi của mình.

Muốn giải được Max về, có lẽ tôi phải đứng ra làm một con mồi ngu ngốc rồi.

Tôi đưa tay nâng lọ thuỷ tinh trên cổ lên nhìn, màu tím có hơi sương mờ như là khói lãng đãng di chuyển qua lại, ngực tôi dâng lên cảm giác yên bình, giống như Ken thực sự ở bên.

Tôi đem bức tranh mình kí họa về, dùng hộp quẹt nhóm lên một ngọn lửa, rất nhanh liếm sạch tờ giấy trắng. Khuôn mặt dị dạng của cô gái trong tranh nhoáng một cái trở thành tro bụi xám xịt tan tác bay vào không khí giữa bầu trời sẫm tối lù mù.

Đèn đường sáng tỏ, tôi đứng trước cửa nhà, dõi mắt nhìn, thấy bóng thiếu niên đứng bên ô cửa sổ tầng trên, trên môi nở một nụ cười.

*

**​

Khi đêm đã dần khuya, cô gái nhỏ đã say giấc. Saito Ken nhẹ nhàng đỡ đầu cô ấy ra khỏi cánh tay của mình, lẳng lặng như một bóng ma, đi về hướng nhà vệ sinh. Trước mặt gương hiện lên gương mặt tuấn mỹ của cậu, cùng bộ dạng bốc lên quỷ khí ngập tràn. Cơn đói này thật khốn cùng, nhẫn nhịn không thể chiếm lấy Hạ Anh càng làm Ken khó lòng trấn áp được sự quỷ quái của bản thân. Cậu phải đi săn thôi, thành phố đông như vậy, nhặt lấy vài kẻ rác rưởi cũng không thiếu.

Cậu đưa ngón tay chạm vào mặt gương. Từ tấm kính tựa như mặt nước dao động rồi tan ra, kéo theo cậu chìm dần vào đó. Cứ thế, Saito Ken bước vào mặt gương và bước ra một không gian khác. Đó là một mặt gương lớn kéo dài hơn hai mét. Từ gương bước ra, xuyên qua cả bồn rửa tay, cậu đứng dựa vào tường, chờ đợi.

Ánh đèn trắng, những căn phòng mở cửa, không có người, trừ một căn phòng ép sát tường. Người đó ở trong phòng rất lâu. Có tiếng giật nước bồn cầu, cô gái trong phòng đó rốt cuộc cũng chịu ra ngoài. Cô gái mặc chiếc váy lấp lánh ánh bạc, khoe trọn một tấm lưng trắng thon có một hình xăm một nàng Geisha quyến rũ. Cô gái lảo đảo bước ra, tóc rối, đôi mắt kẻ chì đen rất sắc lộ vẻ mỏi mệt, bước chân trên đôi giày gót nhọn có chút mất trọng tâm. Đặt chiếc clutch lên bồn rửa tay, cô mở vòi nước, đưa đôi bàn tay sơn vẽ tỉ mỉ dưới tia nước chảy. Ánh mắt vô tình lướt qua tấm gương, phản chiếu hình ảnh một người đàn ông đang đứng ngay sau lưng mình.

Cô giật bắn người, quay lại chất vấn:

- Hình như anh vào nhầm nhà vệ sinh rồi đấy!

Người đàn ông ngẩng mặt, gương mặt còn rất trẻ, làn da trắng hồng, đôi mắt có sắc tím đen lạnh nhạt. Cô nheo mắt, vừa cảm thấy kì lạ, vừa cảm thấy chàng trai này rất quen mắt.

Cho dù hành động của người này quá mức càn rỡ, nhưng rõ ràng bộ dạng đẹp đẽ của người đó khiến cho sự phẫn nộ của cô không đủ sức bộc phát.

Chàng trai cất tiếng nói, thanh âm nhẹ nhàng:

- Khánh Uyên?

- Sao anh biết tên tôi? - Cô gái nheo mắt, có vẻ cảnh giác.

Đôi môi hồng nhạt của Ken khẽ cong lên một nụ cười ma quái, luồng quỷ khí tím đen như một sợi dây thừng đã quấn từng chút một lên chân của cô gái.

Vương Khánh Uyên bây giờ mới cảm thấy bất ổn, khi nhận ra thì cả người của mình đã bất động mất rồi. Saito Ken lạnh lùng đi đến trước mặt cô gái, đưa tay nâng chiếc clutch lên, mở ra. Trong đó, cậu lấy được một ống kim tiêm đã cạn, mũi kim vẫn còn có chút tia máu mỏng.

Vương Khánh Uyên muốn nhúc nhích phản kháng, nhưng cô hoàn toàn không thể cử động được nữa, càng không thể nói được thành lời.

Saito Ken nhếch môi, chiếc kim tiêm trong tay cậu bỗng nhiên biến ra thêm một chiếc nữa, chất lỏng trong ống tiêm vẫn còn đầy. Vương Khánh Uyên hoảng sợ muốn hét lên.

Cô nhận ra kẻ này đang hành động vô cùng quỷ dị, trong tâm trí mơ hồ chưa tỉnh táo, dường như cô đã gặp phải quỷ.

Ác quỷ mang ánh mắt sâu như vực thẳm, nụ cười u ám rét lạnh. Người đó đi từng bước đến bên cạnh cô, nâng cánh tay trắng trẻo còn có vết kim trên da như một nốt ruồi son đỏ rực. Người đó dùng kim xuyên qua lớp da đến tận mạch máu, chất lỏng cứ thế chuyển biến thành một thức cảm xúc lâng lâng mơ màng. Trong giây phút cuối cùng thăng hoa này, cô đã nghe thấy ác quỷ thủ thỉ bên tai cô: "Bàn tay nào đã rạch lên mặt cô ấy?"

Đầu cô như sắp nổ tung, tâm trí đã trôi tuột về một khung trời khác, đồng tử mắt dãn lớn, mắt trợn chỉ còn lòng trắng. Cơn co giật khiến gương mặt xinh đẹp của cô thập phần đáng sợ.

Cô gái trượt dài xuống nền gạch lạnh lẽo. Tiếng nước trên bồn rửa tay vẫn còn tí tách.

Lúc lâu sau đó, có người bước vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy một cô gái nằm sấp xuống sàn, cô gái kia vội vàng quỳ xuống bên cạnh quan sát.

Gương mặt tím tái vô hồn của kẻ nằm trên sàn với đôi mắt mở trân trân vô định. Cô gái ngây người, sau đó hét toáng lên:

- Có ai không? Cứu mạng!

Vương Khánh Uyên nằm úp dưới sàn, vết xăm gương mặt nàng Geisha trên lưng dường như đang rỏ máu.