Khi tôi thức dậy một lần nữa, có lẽ là chia ly.
*
**
Jiro khẽ cong môi cười, khả năng chuyện đàm phán đã thành công rồi.
Lúc chúng tôi trở về, Reika còn tận tình ra tới sân bay tiễn. Nàng ôm tôi, ngọt ngào cười, hứa rằng ngày tôi và ma đầu kết hôn, nàng nhất định sẽ tham dự. Thân vương Itsuki vẫn mang dáng vẻ sắc bén lượn lờ, tay nâng thánh vật Tảo Hồi Hồn trong chiếc hộp gấm vàng sang trọng trao cho Reo, còn bông đùa rằng đây là sính lễ của hắn, rốt cuộc có ngày Reo cũng chịu nhận rồi.
Nhưng mà dù sao tôi vẫn không có thiện cảm với gã Thân vương đó.
Điều kì lạ nhất trong cuộc đời Châu Hạ Anh tôi mười bảy năm qua chưa một lần xuất ngoại, sau khi trở về quê cha đất tổ đã có dịp chu du đến tận nước bạn liên minh. Ở thế giới này ở nửa tháng, tôi dần thấy quen thuộc rồi.
Máy bay "cá đuối" lại mất thêm một ngày để bay về Herzlos. Thật ra đóa Tảo Hồi Hồn đó là một đóa tảo biển lớn tầm một chiếc nón tai bèo, cả mặt lá xuyên thấu long lanh như dát vàng, tỏa ra một nguồn ánh sáng mờ nhạt. Để đưa tôi hồi hồn phải dùng cả một đóa mới đủ chế thuốc. Jiro bảo rằng cậu sẽ lén lấy lại một lá để giúp tôi thực hiện tâm nguyện.
Để hồi hồn cho người thực vật như tôi đã tốn gần một đóa tảo, thì một lá tảo đối với Saito Ken bỏ bèn gì?
Bởi vậy, thật ra lá tảo đó chỉ đáng làm một viên thuốc dẫn, thứ quan trọng vẫn là máu linh hồn của tôi. Chỉ khác biệt ở chỗ, lúc trước muốn hồi sinh, Ken nhất định phải giết chết tôi, còn bây giờ, tôi có thể giúp cậu hồi sinh, có thêm sức mạnh của Tảo Hồi Hồn, tôi cùng lắm là tốn thêm một ít sức lực, tạm thời mất đi năng lực phép thuật tầm một vài năm là cùng. Bởi vì tôi từng sống như một con người bình thường, vốn cảm thấy có phép thuật hay không cũng không quan trọng.
Về tới Herzlos trong vòng tay yêu thương của ông chú Quỷ vương và Hoàng hậu, làm tôi cảm thấy xúc động khó diễn tả thành lời. Chỉ là em họ yêu dấu Ahmya đã bị đưa đến một nơi xa xôi hùng hục đào rễ cây Tình làm tôi không gặp được nó, có chút muộn phiền.
Thuốc dẫn cần thời gian điều chế, việc này do Lão y sư đích thân đảm nhiệm. Tôi ngoan ngoãn trong hoàng cung học làm Công chúa, có điều tôi bị cắt hết phương tiện truyền thông, chỉ có sách vở bầu bạn. Jiro nói tôi không cần biết thông tin lan truyền ở Đô Thành làm gì. Cậu ấy mỗi ngày đều cùng anh trai ở Doanh trại, gần đây không tự bay bằng cánh khí mà di chuyển bằng "máy bay", vì muốn tránh mặt truyền thông lẫn nhóm biểu tình.
Thực ra tôi vẫn luôn biết, nhóm thanh niên có trai có gái, ngày ngày bừng bừng khí thế đem băng rôn phép thuật bay tận đến ngọn núi tháp Đông, hô to khẩu hiệu gay gắt việc Herzlos chuyển giao công nghệ hạt nhân. Một ngày đẹp trời, tôi ngủ dậy, bên ngoài vẫn ồn ào những âm thanh. Tôi liếc mắt qua cửa sổ, nhìn những chiếc bóng xa xa tụ thành một nhóm có cánh khí đủ sắc màu, trai gái thanh niên, chắc còn học Đại học, họ biểu tình một cách ôn hòa, hoàng tộc cũng không có lí do gì đàn áp.
Tôi ăn vận đơn giản gọn gàng, dàn thêm một số người hầu sau lưng, tung cửa bay ra ngoài, cảnh vệ cẩn trọng bay phía sau. Thật ra tôi không thấy sợ hãi, vì tôi vốn là một linh hồn, họ có đánh tôi, cùng lắm là tôi văng về trạng thái hồn thể, cũng chẳng mất sợi tóc nào.
Họ nhìn thấy nàng Trưởng công chúa luôn giấu mặt là tôi xuất hiện, âm thanh ồn ào ban đầu trở thành im lặng. Cánh khí của tôi tỏa ra ánh sáng tinh khiết như hoa tuyết đang rơi, tôi điềm tĩnh bay đến gần anh chàng thanh niên đứng đầu nhóm biểu tình, chúng tôi đều bay lửng lơ trên trời cao.
- Thành Kaze, tôi hứa, sau khi về được xác của mình, một năm sau sẽ đem thành Kaze trả về cho Quỷ tộc. - Tôi bình tĩnh nói. Người bình thường có thể không tin việc tôi nói, nhưng tôi là con gái của Chiến thần Katsuo. Họ tuy không biết tôi ra sao, nhưng bị cánh khí trắng đến tinh khiết của tôi dọa cho thất thần.
Đúng vậy, Chiến thần Katsuo trong mắt họ chính là đức tin, là thánh thần, là người mà mỗi con dân Quỷ tộc đều tự hào là vị lãnh tụ xuất sắc nhất. Cho nên việc hồi sinh con gái của Katsuo, bọn họ có gì để phản đối?
Người hầu phát thêm nước và điểm tâm, cùng áo choàng giữ ấm cho mọi người, đó là ý của tôi. Tuyết rơi thế này, tôi không đành lòng bay đi, đành quay lại tạo cho họ một lớp kết giới chắn tuyết.
Đó là phép thuật khá phức tạp, nhưng với dòng máu linh hồn cấp cao do cha tôi để lại, việc tôi phẩy tay làm phép cũng là chuyện nhỏ, Jiro tuy bận, nhưng mỗi ngày đều dạy tôi vài phép thuật cơ bản. Đối với nhóm thanh niên này, bằng tuổi họ, chưa một người nào thông thạo được phép thuật giăng kết giới này.
Bây giờ tôi hiểu sao họ tôn sùng hoàng thất đến như vậy, vì mỗi cá nhân người trong hoàng tộc không phải mạnh bình thường, mà thực sự là mạnh đến khủng bố, giống như đem IQ của người bình thường và siêu thiên tài ra so sánh vậy.
Tôi không nói gì, chỉ ra tiếp nước cho họ mỗi ngày, sau bốn ngày, cổng hoàng cung không còn ai.
Có ai đem người đi biểu tình một người, còn được chính người bị chỉ trích tận tình mỗi ngày tiếp đồ ăn nước uống cho họ như tôi không?
Tôi cảm thấy tôi sống được đến ngày hôm nay, phần lớn là nhờ người cha quá cố của mình đã gầy dựng thanh danh cả cuộc đời. Đúng là một người cha tuyệt vời!
Em họ Ahmya cuối cùng đã về, tôi nhìn nó dường như gầy đi mất mấy cân. Hai chị em chúng tôi lại quấn quýt với nhau như trước. Thuốc dẫn mất hơn một tuần mới điều chế xong, lúc hoàn thành, cũng là lúc tôi phải rời đi.
Ngày hôm đó, tháp Đông ngân nga lên khúc chuông an lành. Tôi bình tĩnh tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, cùng sợi dây chúc phúc của Reika tặng, cất lại trong một hộp trang sức ở trong phòng. Ngày hôm đó, chúng tôi có một buổi ăn gia đình ấm cúng, mọi người bên cạnh nhau, đầm ấm ngắm cực quang chuyển mình. Quỷ vương cho thả hoa đăng thật nhiều, như là lời nguyện cầu cho tôi bình an trở về. Ngày hôm đó, Jiro mặc bộ trang phục đen cùng chiếc áo lông choàng đính lông như lần đầu tiên gặp gỡ, thật ra, đó là quân phục của cậu. Cậu đưa tôi tới đây, cũng là người tôi trở về.
Giây phút chia ly luôn bịn rịn đến khó chịu. Tôi sợ mình khóc sẽ biến thành hoa giấy, nên cố gắng gượng mỉm cười, mọi người dặn dò, kiểu như tôi chỉ sắp đi du lịch vài ngày. Tôi bế Hoàng tử bé mắt xanh trong lòng, nó còn nhả bong bóng nước miếng lên má tôi, rồi cười móm mém hết sức đáng yêu.
Reo không nói lời nào với tôi, chỉ là nhìn tôi rất sâu sắc. Ahmya thì bảo khi tôi tỉnh lại, nó sẽ nhập xác Ban Mai để thăm tôi.
Chiếc gương nối liền hai không gian lại mở ra, Jiro xuất hồn, nắm tay tôi, bình lặng dắt đi. Con đường trong đó vốn như là không thấy đích đến, chỉ là một đường hầm ánh sáng lờ mờ, mênh mang. Bàn tay của cậu hơi lạnh.
- Đừng bao giờ nhắc đến tên tôi hay Ahmya trước mặt con người, nhất là Khiết và Mai.
Tôi gật đầu, như đã hiểu. Thế giới phép thuật là một bí mật, tuy rằng Đồng cốt thuật có thông linh được hai linh hồn, thì họ vẫn không nhận thức được có linh hồn kí sinh trong mình. Lúc rời đi, tôi nhìn viên thuốc mà Jiro chế riêng cho tôi, một viên thuốc óng ánh màu vàng kim, Jiro bảo tôi cất trong linh hồn của mình, nuôi bằng máu linh hồn, đúng ngày đúng tháng sẽ dùng được.
Còn chuyện tôi trở về Quỷ tộc, chậm nhất sẽ là tháng sau. Cho nên cậu dặn tôi có tâm nguyện gì ở thế giới kia thì làm hết đi, vì lúc tôi rời đi, là vĩnh viễn cách biệt với thế giới ấy.
- Làm sao để tôi biết có cậu trong người Hiểu Khiết?
Jiro xoay người, đặt một tay lên chỗ trái tim, đó là nghi thức chào của Quỷ tộc. Tôi gật đầu. Nếu thấy Rùa đặt tay lên ngực mình, có nghĩa là Jiro đang thầm lặng dùng Đồng cốt thuật.
Chúng tôi im lặng đi bên cạnh nhau, tôi cũng không biết đi đến bao lâu, dần thấy không gian dần trở nên trắng xóa, cảm giác quen thuộc ập tới khiến tôi rùng mình. Jiro biết đã đến giây phút chia xa, quay qua ôm lấy tôi, khẽ nói:
- Đừng bỏ bữa sáng, không phải lúc nào tôi cũng ở bên cạnh Khiết để nhắc cậu ấy chuẩn bị sandwich cho cậu!
Tôi đột nhiên thấy rất cảm động, nuối tiếc ôm giữ lấy đôi vai cậu. Dấu hiệu "Lời thề thủy chung" lại tỏa sáng ẩn hiện trên cổ tay.
Cảnh tượng trước mắt dần rõ ràng, phòng bệnh đang là buổi tối, tôi ngỡ ngàng nhìn ngắm không gian hiện thực. Mọi chuyện như là một giấc chiêm bao. Tôi thậm chí còn nghe được lờ mờ âm thanh của tiếng kèn xe đang lưu thông bên ngoài đường. Bầu trời ngoài cửa sổ đầy ánh sao tỏa sáng. Tôi thực sự đã trở về thế giới có thân xác của mình!
Trên giường bệnh, tôi nằm như đang ngủ say. Đầu được trùm một chiếc mũ len màu xám. Tiếng điện tâm đồ kêu từng tiếng một.
Người y tá đứng ghi chép, rồi đi xuyên qua hai chúng tôi.
Jiro gật đầu nhìn tôi. Tôi nuốt lấy thuốc dẫn vào miệng, đi dần đến bên chiếc giường, từ từ nằm xuống. Đó là một cảm giác cơ thể rã rời chực tan ra.
Tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ mờ ảo, gương mặt của Jiro đứng xa xa trầm mặc nhìn tôi, nhận thức cuối cùng của tôi trước khi hôn mê đó chính là tiếng ai đó reo lên:
- Bệnh nhân phòng 106 đã cử động ngón tay rồi!
Không biết hôn mê bao lâu, lúc tôi tỉnh lại là một buổi trưa. Tôi nặng nề nhấc tay mình, chỉ thấy như bộ xương này bắt đầu phản chủ, nhất quyết không nghe lời. Mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, tôi trông ra xa xa, chỉ thấy được mơ hồ đốm màu sắc đồ vật. Nằm ngẫm nghĩ một hồi, tự nhiên tôi nhớ ra mình bị cận 5 độ. Ôi trời ơi lúc là linh hồn đã quen với thị lực xuất sắc của hồn thể rồi nên tôi quên bén đi chuyện tôi có cặp mắt gà mờ.
Lúc đó có y tá đi tới, mỉm cười với tôi, còn nói:
- Bệnh nhân Châu Hạ Anh, em có nghe tôi nói không?
Tôi nhìn cô gái mặc váy y tá màu hồng nhạt, hơi khó khăn gật đầu. Tôi muốn cất lời, nhưng câu chữ đều vụn vỡ.
Sau đó tôi bị đẩy đi kiểm tra tổng quát một lần. Tôi vốn nhớ đến mức minh mẫn, từng chuyện một từ lúc hôn mê, chỉ là thân xác này sau một thời gian không động đậy bắt đầu thấy vô dụng. Da thịt bủn beo, tay chân vô lực, cả mở lời nói chuyện cũng gặp khó khăn.
Bác sĩ dùng đèn pin rọi vào mắt tôi, rồi còn kiểm tra não bộ xem có bị chập cheng không. Sau đó còn hỏi tôi mấy thứ như kiểu 1 cộng 1 bằng mấy?
Loay hoay mấy hết một buổi dài, nhưng ngay lúc chiều, phòng tôi chật kín người thăm nom. Đó là bạn bè lớp 11B còn có cả Dương Hiểu Khiết và An Tử Đằng. Ban Mai là đứa kích động nhất, nó ôm chặt tôi trong lòng không buông.
- Cục cưng à, cuối cùng cưng đã tỉnh lại rồi!
Cái từ "Cục cưng" thân thương của nó càng có ý nghĩa đặc biệt với tôi hơn cả. Tôi ôm nó vào lòng, hận không thể giữ chặt nó bên mình, tự nhiên nhớ tới lời Jiro rằng sau này tôi sẽ không còn gặp lại những con người này nữa, tôi vô thức càng thêm ôm chặt con bé.
- Babe, cậu nhớ tên mình không? - An Tử Đằng chen lên, trỏ ngón tay vào mặt mình, hỏi tôi.
- Hà Mã.. - Tôi nói hơi chậm nhưng không kiêng dè biệt danh của cậu.
An Tử Đằng cười hô hố, vui vẻ ôm vai tôi một cái:
- Trời ơi may quá, Hạ Anh còn nhớ tớ!
Ban Mai khẽ xuỳ một cái, lại móc mỉa:
- Hạ Anh nhà ta phước lớn mạng lớn, thông minh, lanh lợi, đâu có dễ dàng gì bị thương cái mà mất trí được. Nhà ngươi bớt lậm phim Hàn Quốc đi nha!
Tử Đằng không nhịn, lại tiếp tục ồn ào một phen.
Dương Hiểu Khiết ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt nâu ẩn sau cặp kính, nụ cười rất dịu dàng:
- Thật may là cậu vẫn bình an!
Ừm, vẫn bình an, cho dù đã hôn mê hơn một tháng trời. Thật may! Thật may vì tôi còn mạng để về bên cạnh các bạn!
Bảo Trân hiền lành nhất, cậu ấy đưa mấy quyển tập của tôi cho tôi, rồi bảo:
- Trong lớp luôn chia người chép bài cho cậu. Đây là tập Văn và Vật lý, tớ chép rất đầy đủ, khi nào cậu khoẻ thì mở ra đọc để bắt kịp chương trình nha!
Tôi mỉm cười nhận mấy cuốn tập, mở ra xem, chữ của Bảo Trân nhỏ nhắn gọn gàng, cậu ấy chép kĩ từng ví dụ một, tôi lấy làm biết ơn sự giúp đỡ của mọi người trong lớp.
Các bạn cùng lớp thăm tôi một buổi, để lại mấy phần quà như sữa và trái cây. Ban Mai ở lại gọt lê cho tôi ăn, nhưng tôi chưa ăn được, thế là nó ngồi ăn hết. Thân thể tôi vốn bị thương nặng nhất ở đầu, mấy chỗ khác chấn thương sơ sơ, nhưng nằm cả tháng trời nên cũng đã gần lành hẳn. Tôi ngoài cảm thấy mình phản ứng chậm hơn trước kia một chút ra, không có gì là không ổn. Bác sĩ bảo tuần sau có thể xuất viện rồi.
Tôi biết các bạn đều mới đi học về, đồng phục còn chưa thay, sợ mọi người đói nên tôi xua bọn họ về sớm. Những mà Hiểu Khiết, Tử Đằng lẫn Ban Mai đều rất ngoan cố, không ai chịu về, còn gọi điện đặt gà rán, pizza, trà sữa mở party trong phòng bệnh của tôi. Riêng tôi chỉ có thể ăn được đồ loãng, người làm ở nhà của Khiết lát sau đem tới mấy món súp nóng hổi thơm lừng. Thời gian dài không ăn uống khiến vị giác của tôi có phần tê dại. Nhưng súp rất ấm, tôi cảm thấy ấm cả lòng.
Tôi không thèm hậm hực lũ bạn chó đem đồ ngon ra trêu trước mặt mình, tiu nghỉu húp từng muỗng súp một.
- Ê, có ai thấy ngọc nữ nhà mình tỉnh dậy đặc biệt "lành tính" không? - Tử Đằng vừa cắn một miếng bánh vừa nói.
- Lành tính là sao? - Rùa Ngố mông lung hỏi.
- Là cái kiểu hiền hiền trầm trầm bớt đi mấy phần lanh lợi hồi đó á! - Con Hà Mã kia cố giải thích.
Ban Mai hút cái roẹt, lấy được viên trân châu kẹt trong ống hút, vừa nhai vừa nói:
- Anh bạn thử ngủ hơn một tháng coi mặt có ngu hẳn ra không?
Gừ, bảo tôi ngu người thì nói thẳng là ngu người, còn bày đặt lành với chả tính!
Trong đầu tôi bỗng vụt qua hình ảnh vụ tai nạn, tôi nhớ rất rõ rằng Ken đã che cho tôi lúc giàn kim loại đổ xuống, vậy sao lúc đó thì sao?
- Này.. - Tôi cố gắng sắp xếp câu chữ khi nói - Ken.. Ken sao rồi?