Người Giấy

Chương 16




Khi tiếng hô bắt đầu.. Hai đối thủ lườm nhau sắc lạnh. Đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía trước. Ai sẽ chiến thắng?

*

**​

Giờ học thể dục buổi chiều.

Tôi đón lấy quả cầu đang bay về phía mình bằng vợt trên tay, dùng sức đánh trả về phía nó. Quả cầu bị trận gió chướng bất tử cuốn đi lệch hướng, văng tít về phía khoảng sân phía xa. Tôi vùng vằng khổ sở đi nhặt lại cầu, sân phía xa cũng có lớp đang học thể dục, họ học đánh bóng chuyền. Tôi nheo mắt nhìn, thấy lớp đó là 11A, đơn giản là nhờ cái dáng cao trội hơn mọi người của Ken và Khiết đang đứng cách tôi không xa. Họ bắt cặp tập bóng cùng nhau.

Ôi chao! Hai người này thân thiết thế sao? Nhìn họ xem, ngồi chung bàn, ăn chung mâm, tập chung nhóm. Tại sao tôi lại cứ thấy họ đang ngầm mâu thuẫn điều gì đó.

- Hây, cục cưng!

Tôi vuốt ngực, thở phào. Mai nhăn mặt, nói:

- Ngắm ai mà ngây ngốc quá vậy?

Tôi lau mồ hôi lăn trên thái dương, đưa tay lên môi khẽ suỵt:

- Nè, 11A mới đổi lịch học thể dục chung giờ với mình hả?

- What? Đâu? Đâu? 11A là có Ken! Ken đâu? Ken đâu?

Tôi chán nản nhìn nó. Haiz, mới nghe tới trai mà hai con mắt nó sáng như đèn pha ô tô rồi. Con nhỏ này lậm Saito Ken nặng quá rồi!

Tôi chỉ vào trán nó, giáo huấn:

- Con gái con đứa! Nhắc tới trai là tươm tướp rồi!

Mai xoa xoa cái trán nhỏ, phụng phịu:

- Trai mà không mê chẳng lẽ tớ đi mê cậu?

Tôi bĩu môi, hết dám đôi co với lí sự cùn của nó.

Trước ánh nắng tươi sáng, Hiểu Khiết mặc áo thể dục màu cam bắt nắng, trông cậu y như một mặt trời bé nhỏ đi lạc dưới hạ giới. Mái tóc đen mun đó xoăn xoăn, Khiết không đeo kính gọng cho dễ tập luyện. Trông cậu khoẻ khoắn và tràn đầy năng lượng.

Saito Ken đứng đối diện Rùa, mặc đồng phục tương tự, quần thể thao màu trắng với đôi chân dài như siêu mẫu trên tạp chí, gương mặt thì.. tôi thấy giống yêu nghiệt hơn là "Thiên thần". Cả hai người đó ném, chuyền bóng cho nhau. Nhưng sao thái độ hằn học thế nhỉ? Cứ như không ném bóng vào tay đối phương mà đi quẳng vào đầu, vào mặt nhau nhiều hơn!

Ban Mai nhìn ra được điểm bất thường, thủ thỉ:

- Ôi! Hai người đang tập bóng hay đập bóng vào mặt nhau thế? Ối! Khiết chết tiệt! Cậu ta ném bóng vào trán Ken của tớ kìa! Oa, Ken đau lắm không? Tên HK chết bầm!

Gừhh! Ken chết bầm thì có, xem hắn mới là người ném bóng chuyền trúng đầu Hiểu Khiết trước cơ mà.

*

**​

Saito Ken đưa tay phát bóng. Cánh tay trắng trẻo, xương xương với làn da mỏng như một lớp sáp bao phủ từng thớ thịt, đoạn xương thấy rõ những mạch máu xanh đang nổi hằn. Cậu đưa cánh tay cao lên, phát mạnh trái bóng trên tay đến người đối diện, lực đạo không nương tình.



Bốp! Trái bóng quá "hữu ý" bay thẳng tới, đáp xuống kẻ đối diện, khi người đó chưa kịp trở tay, va vào đầu Khiết rất mạnh bạo.

Khiết choáng. Cậu ráng nhặt quả bóng lên, nhếch môi cười, cất giọng:

- Mượn chuyện chung trả thù tư à? Khá lắm! Hồi nãy cậu ức tôi lắm à? Để xem tôi cạy miệng cậu ra, đừng cứ ngậm tăm như đứa câm thế được không? – Cánh tay mạnh khoẻ lại đập bóng uy mãnh như cố tình đem sức bình sinh ném bóng tới thẳng mặt Ken thay một cú đấm.

Saito Ken hừ lạnh, đôi mắt tím sa sầm, vòng môi cong lên quỷ dị, nhặt lại quả bóng vừa lăn đi. Cảm nhận cơn đau tê rần trên má, cậu đưa tay sờ nhẹ, sau đó đưa tay tâng tâng bóng chơi đùa. Giáo viên đã ra lệnh thu hồi bóng để chuyển sang bài tập khác: Chạy bền có tính thời gian.

Ken lãnh đạm ôm bóng quay mặt đi, bỏ về chỗ tập trung của lớp, trước khi đi còn ném cho anh chàng lớp trưởng Khiết một cái nhìn sắc lạnh. Dương Hiểu Khiết khẽ cau mày, gương mặt thanh tú cố dìm cơn tức giận thành thái độ bình thản, thế nhưng mang tai cậu vẫn đỏ rần. Nụ cười nhạt tinh quái nở trên môi, Hiểu Khiết bước nhanh theo Ken, dang tay cặp kè. Nhìn bên ngoài, mọi người cứ tưởng họ rất thân thiết, đối với con gái ở An Đằng thì còn tuyệt vời gì hơn khi cả hai hotboy là bạn thân. Nhưng đôi khi ta phải chú ý đến ánh mắt khi họ nhìn nhau – ánh mắt của những đối thủ.

Tiếng nói thanh thanh, tự tin kèm theo thách thức ghé vào tai Ken nhè nhẹ:

- Đua một vòng nhé!

Ken nhướng mắt, môi mím nhẹ. Khiết hiểu không trả lời tức là ngấm ngầm đồng ý.

Từng nhóm học sinh bắt thành cặp chuẩn bị vòng chạy theo cặp có tính thời gian. Sân trường khá rộng, nếu đua một vòng nhỏ sân tức là khoảng 200m. Từng đôi vào vạch xuất phát, thầy giáo thể dục ngồi trên ghế nhựa, đội mũ trắng, tay cầm đồng hồ bấm giây, kèm theo cuốn sổ điểm và bút. Cán sự thể dục đứng kế bên thầy, là người hô dấu hiệu xuất phát cho người đua theo hiệu lệnh của thầy. Từng đôi đua nhau chạy như những cơn lốc áo cam vù vù, sải chân thoăn thoắt. Âm thanh tiếng bộ gõ xuất phát cứ lách tách vang. Nhóm học sinh í ới reo hò, cá xem ai về trước ai. Từng cặp đua dần hết, đến cặp cuối cùng: Dương Hiểu Khiết với Saito Ken.

Hai đối thủ bước vào ô xuất phát. Khiết tháo mũ ra, gửi nhờ bạn giữ hộ, chân và tay xoay xoay khởi động, điệu bộ vẫn tinh tế, nhã nhặn vô cùng. Ken biếng nhác ngáp dài, đến vạch xuất phát, cậu xoay khớp cổ kêu răng rắc, cánh môi anh đào cười giao hữu với bạn đua, nhưng ánh mắt lại toé lửa.

Hai thiếu niên ngồi xuống xuất phát thấp, mồ hôi do không khí hanh chảy ròng nhỏ dài trên tóc, họ nhìn thẳng đường đua, tập trung cao độ.

Tách. Lệnh xuất phát giòn giã vang lên như đánh loãng không khí đang sánh đặc bởi vẻ hồi hộp của mọi người.

Như đánh động nhận thức, cả hai thí sinh gò người, phóng nhanh như tên bắn khỏi dây cung, lao vun vút về phía trước, cực kì thần tốc và dũng mãnh.

Âm thanh cổ vũ náo nhiệt, học sinh vỗ tay không ngớt. Vẻ chấn động huyên náo sân trường An Đằng. Hai đối thủ chạy rất nhanh trên vòng sân. Tiếng chân thùm thụp, hoạt náo từ những đế giày Nike trắng. Hai bóng người suýt soát, vượt lên, rồi đuối nhoài hạ tốc độ, sau đó lại gắng sức vượt mặt nhau. Khiết mím chặt môi, mặt cau lại, thấy lòng ngực mình ngột ngạt, căng tức vô cùng. Ken không nén được hơi thở phì phò, lưng áo cậu đã vã mồ hồi. Tiếng những bước chân chạy nước rút. Vạch đích ngay trước mặt. Hai thiếu niên như lốc xoáy chạy vù, ngang tàn giẫm lên màu vạch sơn trắng.

Tít! Đồng hồ ngừng bấm giây. Hai tên con trai đã chạy hết vòng. Họ đuối lả, muốn ngã dài trên sân chạy. Cả Ken và Khiết thở hồng hộc, mặt đỏ như say rượu, mặt ai cũng bóng nhẫy mồ hôi.

Giáo viên giơ đồng hồ trên tay, hắng giọng:

- Hai em cừ lắm! Đồng về đích lúc 21 giây 27. Khó tin thật! Lần này cho hai đứa vào đội tuyển điền kinh hết nhé!

Mọi người trầm trồ. Duy có hai nhân vật chính có vẻ không cam tâm. Họ liếc xéo nhau, mỗi người tách sang một góc riêng. Trận đấu chỉ như một trận mở màn cho hàng loạt cuộc đấu đá sau này.

*

**​

- Hi Khiết! - Tôi niềm nở cười khi thấy Khiết ở căn tin, trông mặt cậu vẫn còn đỏ gay.

Phía sau Ken vừa lẩn thẩn đi tới, Ban Mai chạy đến với Ken, đưa chai nước:

- Ken giỏi quá! Uống nước nhé!

Ken nhoẻn môi rất khẽ, lắc đầu từ chối. Tôi ghét, giật phắt chai nước của Mai tu một hơi, rồi bị nhỏ cấu một cái vào eo đau điếng.

Khiết đưa cái khăn lạnh đến mặt tôi, cười ôn nhu rồi đưa tay lau dòng mồ hôi trên trán tôi. Tôi thấy Ken bĩu môi, nhìn qua hướng khác.

- Ken à, cậu chạy nhanh thật nha! Mà Khiết cũng ghê gớm thật! Hai người giỏi quá à! Tớ mà chạy như thế chắc xỉu mất! – Cái mũi chun chun, trông Mai đáng yêu chết đi được.

Khiết nhàn nhã cười, đóng nắp chai nước suối lại. Cậu quay qua Ken, ranh mãnh:

- Còn muốn đấu tiếp không? Huề như vậy tôi thấy không hài lòng.

Saito Ken đưa tay vào túi quần, mắt tím xếch lên ngạo nghễ. Dương Hiểu Khiết nắm lấy tay tôi, nheo mắt:

- Ra sân bóng rổ làm trọng tài giúp bọn này.

Sân bóng rổ lúc ba giờ chiều. Nắng rám vàng.

Từ xa, âm thanh tâng bóng đã đều đều vang lên, tôi thấy những bóng áo bóng rổ thoáng vờn nhau cách một lớp rào lưới thưa ngăn cách bóng lăn ra khỏi sân. Đội tuyển bóng rổ đang luyện tập, tức là có An Tử Đằng trong đó. Haizz, cái mặt khó ưa đó sao mà cứ phải đụng mặt hoài cơ chứ? Dù biết đôi khi Hà Mã cũng rất dễ thương, nhưng mà tôi vẫn không ưa nổi cậu ta chút nào.

An Tử Đằng trông thấy tôi đứng sau lớp hàng rào kim loại đen, cậu vội mở chốt cửa vào sân cho bọn tôi, mắt tít lên cười. Vẫn là áo màu cam số 13, tóc cậu ta đen mun như gỗ quý, chút ướt nhẹp vì bết mồ hôi, từng thớ cơ bắp lộ liễu cuồn cuộn trên cánh tay không che được bởi chiếc áo ba lỗ. Dưới ánh sáng tạt vào sân, người Tử Đằng như được đánh lên một lớp parafin màu nâu đồng rắn rỏi (mà theo nhóm hâm mộ của hắn bảo là "quyến rũ").

Tử Đằng cười xán lạn, tay ôm trái bóng to, giọng vang vang như hạnh phúc lắm:

- Hạ Anh! Tớ đang nằm mơ sao? Ôi! Hạ Anh đến xem Đằng chơi bóng đây này! Vui quá! Hạnh phúc quá!

Ban Mai hất hàm bĩu môi, chua ngoa giọng:

- Mi nghĩ sao ngọc nữ An Đằng lại phải tới xem tên mặt cóc như mi chơi bóng? Xuỳ, nàng ấy có "Hoàng tử" theo cùng đây này. Hạ Anh tới cổ vũ Khiết và Ken chơi bóng.

Tôi nhíu mày khe khẽ ra hiệu, giật giật vạt áo của nó, ý là bảo: "Cậu stop cái miệng lại đi! Đừng chọc con Hà Mã đó nữa mà! Rắc rối lắm!"

Đằng phùng mang trợn má nhìn Mai, tay bóp răng rắc, sắp gây hấn tới nơi:



- Da! Cái con "Mai trê" này! Tự dưng từ đâu xuất hiện ăn nói lảm nhảm vậy?

Hiểu Khiết gãi đầu, hỏi Đằng:

- "Mai trê" là gì?

Tử Đằng khoanh tay, cười nham nhở, đáp:

- Là mê trai đó!

- Nè! Ai cho cậu dám gọi tôi là "Mai trê" hả? Muốn chết hả? Chết nè! Chết nè! - Mai nổi điên lên, vừa la hét vừa cấu véo An Tử Đằng không thương tiếc.

Tôi, Ken, Khiết bụm miệng cười trộm, cảm thương cho Hà Mã bị ngắt, nhéo bầm dập cả tay. Tôi biết Tử Đằng chỉ được cái to mồm trêu ghẹo chứ không dám đụng vào cháu gái Hiệu trưởng đâu. Bởi vậy mới cắn răng bị con bé đó hành hạ như vậy!

Sau khi được tôi can ngăn, xoa dịu thì cơn thịnh nộ của Mai cũng vơi xuống. Tử Đằng xoa xoa tay, nhăn nhó, rủa lèm bèm đã rồi chợt nhớ ra:

- Mà này, hai người định vào sân chơi bóng rổ à? – Hỏi Saito Ken và Khiết.

Dương Hiểu Khiết gật đầu:

- Ừm. Nhưng mà đội tuyển..

Đằng phẩy tay, nói chặn:

- Khỏi lo, đội tập xong rồi. Giờ Đằng định ra về đó chứ. Cơ mà có trận đấu bóng giữa hai mĩ nam, hấp dẫn thế không xem thì uổng. Ít ra ở lại chụp vài pose hình tối đăng lên Facebook câu like cũng được!

Tôi tỏ ra lo lắng, víu tay Đằng, bảo:

- Đằng xem, Hiểu Khiết và Ken vừa học thể dục xong mà đòi chơi bóng rổ. Cậu mau mau ngăn lại dùm tớ!

Hà Mã nhìn hai tên con trai, tặc lưỡi:

- Vừa học thể dục xong thì để cơ bắp nghỉ ngơi đi! Đừng cố! Hồi nữa bị chuột rút á!

- Yên tâm. Không sao đâu! – Khiết cười tươi, gạt qua trong khi Ken gật đầu hùa theo.

Tôi tiếp tục bàn ra:

- Cơ mà Khiết có thường chơi bóng đâu. Hình như Ken chưa biết chơi bóng rổ nữa kìa! Hai người đâu rành luật đâu mà chơi!

Rùa đưa tay xoa tóc tôi yêu chiều, nhẹ giọng:

- Ờ. Nhưng vậy mới công bằng vì hai bên đều không rành cách chơi bóng rổ. Thực ra bọn này đang cá cược nhau ý. Coi như trận này quyết đấu đi!

Chiếc áo cam số 13 choàng qua vai tôi, cái mùi mồ hôi mặn vẫn khó chịu như vậy, tôi đưa tay bịt mũi cố kiềm chế. Đằng nói:

- Hai người định đấu với nhau bằng luật rừng à? Chỉ cần trong thời gian quy định, sử dụng các động tác chơi bóng đã học để ném bóng vào rổ đối phương và cản trở đối phương ghi điểm. Miễn là đừng chạy ra biên là được. Mỗi lần bóng vào rổ cứ tính 1 điểm đi. Đó là luật rừng dành cho hai con gà mờ này. Tớ mà thao thao về luật bóng rổ chính thức chắc tới sáng mai cũng chưa hết.

Nghe xong cái luật mới đặt của Đằng, Rùa Ngố cũng gật gù đồng ý, duyệt:

- Ừm! Cũng được đấy! Cậu nghĩ sao, Saito Ken? – Quay qua nhìn Ken, thấy Ken gật nhẹ đầu - Ok, vậy nhé! Thời gian là 15 phút, chỉ cần ai ném bóng vào rổ đối phương nhiều hơn sẽ thắng. Ba người đồng làm trọng tài nhé! – Khiết búng tay hào hứng.

Đội tuyển bóng rổ đã tập xong, họ đi lướt qua mặt chúng tôi, vừa nhìn vừa mỉm cười, rồi cùng những cô gái đến xem tập đi về hướng căn tin. Sân bóng còn năm người. An Tử Đằng đem cái bảng điểm và đồng hồ bấm giờ lại chỗ chúng tôi, Mai cầm trái bóng cam giao cho Ken, cổ vũ cậu hết lời. Thật ra tôi cũng không biết gì về bóng rổ, chỉ thấy bóng vào rổ là ăn điểm thôi. Thôi kệ, cứ coi đi, để xem tên Ken chết giẫm đó chơi bóng rổ thế nào.

Hai tên con trai ôm bóng ra sân giao kèo gì đó tôi không rõ. Ban Mai, Tử Đằng và tôi ngồi bệt ở gần đường biên sân để theo dõi. Tôi tu cạn chai nước khoáng còn lại, mắt chăm chú nhìn Mai, con nhỏ hứng khởi lấy hai chai nước rỗng vỗ vào nhau cổ vũ cho Ken ầm ĩ khiến cho tôi và Hà Mã phải bịt tai lại vì ồn.

Chờ chút nữa, khi Hiểu Khiết lấy một đồng xu phân xem ai có quyền giữ bóng trước xong thì tôi thấy Ken được quyền phát bóng trong tay. Hình như trận đấu sắp bắt đầu rồi nhỉ.

Saito Ken bắt đầu tâng bóng, vờn qua, vờn lại trước mặt Rùa Ngố. Dương Hiểu Khiết đứng chặn trước mặt Ken, tập trung cao độ. Nắng xiên khoai qua những ô lưới vuông vức, trải đều mảng sân đấu. Tôi đội mũ lại, mắt nheo nheo nhìn hai tên con trai đang chơi bóng.

Hiểu Khiết nhanh nhạy vươn lên giành bóng. Ken có vẻ bị khớp, chưa quen với bóng nên dễ dàng bị Khiết giành mất bóng. Thoăn thoắt như chú sóc chuột Alvin, quả bóng được Khiết di về khung rổ của Ken và..

Vù! Cốp! Trái bóng cam ngoan ngoãn bay vào rổ đối phương, không trật một li. Hiểu Khiết đắc chí, quay sang nhìn tôi, cười tít.

Đằng lật bảng điểm. Tỉ số 1 – 0 nghiêng về Dương Hiểu Khiết.

15 phút không lâu đâu! Liệu ai sẽ thắng đây? Ken hay Khiết?

Lần này, sau khi bị Rùa mở tỉ số trước khiến Saito Ken bắt đầu tập trung canh giữ phần rổ của mình và ngoan cường tấn công hơn. Không dễ đoạt lấy bóng từ tay Rùa Ngố, Ken lợi dụng sơ hở, vươn đông kích tây, giành lấy bóng chạy thật nhanh về rổ của Khiết. Tiếng bóng tung lên cao, đập vào rổ, rơi xuống sàn đấu nghe phình phịch. Tỉ số hòa 1 – 1.

Điểm số cứ suýt soát nâng lên, tôi thấy Hiểu Khiết có phần trội hơn về khoản lừa bóng, nhưng Ken phát bóng vào rổ rất chuẩn xác, chỉ là cậu không có tốc độ nhanh và hiểm hóc đoạt bóng như Khiết.

Tỉ số 7 – 5. Khiết đang dẫn trước. Rất nhanh sau, Ken đã san bằng được điểm. Cậu phóng người, tay đu lấy rổ nhà Khiết, thảy mạnh quả bóng màu cam xuống, tư thế vô cùng mãn nhãn. Mặt Rùa đỏ gay gắt, tươm mồ hôi đằm đìa, cậu hướng mắt về phía chúng tôi. An Tử Đằng đưa hai ngón tay ra hiệu: Còn hai phút. Tôi thấy Ken đã thở hồng hộc vì mệt, cậu chống tay lên đầu gối, cố thở. Trong hai phút cuối, sẽ có một người thắng hoặc sẽ hòa nhau. Tôi mong là hòa vì chẳng biết cổ vũ cho ai. Khiết bạn thân và Ken nô lệ, sủng ái người này, lạnh nhạt với người kia quả là không công bằng! Tiếng bóng thùm thụp trôi trong không gian, vang đều đến thính giác. Tiếng đế giày sột soạt ma sát với sàn. Mọi âm thanh đều sắc nét. Tôi như nghe rõ cả tiếng hai quả tim của hai đối thủ đang đập cuồng loạn, tiếng thở nặng nhọc, tiếng mồ hôi lặng lẽ tí tách rơi trên sàn đấu. Võng mạc căng dãn ra nhìn, tôi như còn tập trung hơn cả người đấu. Đợt ghi điểm cuối cùng.

Dương Hiểu Khiết đang giữ bóng trong tay, hoạt bát tiến sâu vào phần sân của đối phương như một mũi tên chớp nhoáng. Khiết sẽ thắng! Cậu ấy đã đến gần rổ của Ken rồi!

Tôi đan tay, ôm lấy ngực, hồi hộp. Mắt không rời hai nhân ảnh áo cam. Bất giác nhíu mày, trong lòng phát sinh bấn loạn. Khiết bị sao thế? Đã dẫn bóng gần tới nơi mà lại trượt ngã, Saito Ken nhanh chóng đoạt lại bóng, chạy tốc độ đến sân bên kia. Hiểu Khiết gượng đứng dậy, đuổi theo, bằng hết sức cản bóng lại.



Muộn rồi! Ở gần giữa sân, Ken đưa tay ném bóng xa về rổ bên Khiết. Quả bóng bay theo chiều parabol màu cam vút lên không trung rồi dần bay về hướng rổ. Chầm chậm. Chầm chậm. Từng phân tử không khí muốn đặc lại, tôi thấy mình như đang ở trong thế giới tạo nên bởi chiếc đồng hồ ngưng đọng thời gian của Doraemon. Mọi thứ rất chậm, rất sống động. Từ từ rót vào đồng tử. Trái bóng cam đang rơi dần. Rổ bóng.. Quả bóng.. Vào hay không?

Vù vù vù.. Bóng đáp đến rổ, lăn mấy vòng trên miệng rổ bóng. Có thể lệch một li, nó sẽ rơi khỏi rổ. Có thể thêm một li, nó sẽ gọn lõm trong miệng rổ rồi rơi xuống đất. Nhưng quả bóng cứ ngoan cố quay mòng mòng mấy vòng trên miệng rổ, chưa chịu kết thúc.

Như hổ báo, hai tên con trai lao vút lại phía rổ, đồng thời nhảy rất cao, cánh tay cùng lúc vươn cao, đều nhắm vào trái bóng cam ấy. Một người đang cố bồi thêm lực cho bóng rơi xuống rổ, một người với tay cản bóng rơi vào rổ..

Mắt tôi đứng tròng. Tim cũng suýt dừng. Tôi nín thở mà xem.

BỐP! Thùm thụp! Thùm thụp!

Bravo! Bóng rơi vào rổ rồi! Tiếng bóng chúa chát đập xuống sàn như thức tỉnh sự nghẹt thở xung quanh. Cản phá thất bại. Tức là.. Dương Hiểu Khiết đã thua.

Tỉ số chung cuộc là 8 – 7. Saito Ken thắng.

Tiếng chai nước rỗng bốp bốp đập vào nhau ồn ả, Mai nhảy cẫng lên sung sướng như muốn bay ra ôm lấy Ken. Tôi kéo tay nó lại. Con bé kích động quá!

Tử Đằng vươn vai khá thỏa mãn, trông thấy biểu tình của Mai, cậu lại đá đểu mấy câu chướng tai khiến Mai nổi đóa. Bất đắc dĩ, giờ tôi phải làm trọng tài can trận đấu võ mồm này. Ôi giời ơi! Ong ong nhức cả tai! Hai cái đứa này cứ coi tôi là dây thừng luyện kéo co. Kéo qua. Kéo lại. Can được họ ra muốn bở hết hơi tai!

Tôi mới nhớ về hai nhân vật chính, quay đầu về sân nhìn. Ơ hay, họ đi đâu hết cả rồi?

*

**​

- Saito Ken! Đứng lại! Tôi bảo cậu đứng lại! – Dương Hiểu Khiết mặt đỏ như phát lửa, gầm gừ chạy đuổi theo Saito Ken đang thong dong rời khỏi sân bóng rổ. Cậu kéo tay Ken lại, hình như là rất giận dữ.

Ken tu hết sạch nước khoáng. Trông mặt cậu trắng bệch như bị thiếu máu, cậu giấu đi những ngón tay như tan ra trong suốt, quay lại theo lực kéo của Khiết, thái độ khá bức bối.

Dương Hiểu Khiết nén hơi thở hì hụi, hai bầu má nóng ran, mao mạch trong người nóng rần rần, môi mím lại ức chế, cậu trừng mắt nhìn Ken:

- Đồ ăn gian! Cậu ngáng chân cho tôi ngã để đoạt bóng! Ăn gian để thắng, không thấy nhục nhã à? Tôi không phục!

Saito Ken vuốt mái tóc nâu hỗn độn, bình thản tựa như không hay biết gì, đôi mắt tím trầm xuống thành sắc đen đặc.

Khiết nhếch môi, chất giọng khàn đi, cười nhạt:

- Đúng là bản chất. Cậu thủ đoạn trong một ván đấu, và kể cả muốn chiếm đoạt gì cũng dùng thủ đoạn! Tôi khinh!

Chả cần thêm gì, Saito Ken quay mặt đi, bỏ mặt anh chàng Hội trưởng trong tức tối. Dương Hiểu Khiết dùng hết sức kiềm chế tâm lí, cố gắng vẫn hòa nhã hết mức với con người kia. Cậu cười hắt, nói vọng theo:

- Nếu muốn tôi xí xóa sự gian lận lần này của cậu thì chúng ta đấu lại. Tôi sẽ không truy cứu chuyện lần này. Cậu không dám đấu tiếp vì sợ thua à? Hừ, nếu không sợ thua tôi thì đâu cần phải ăn gian mà thắng!

Nói rồi Khiết quay mặt đi về lối cũ. Saito Ken dừng bước, chần chừ rồi cuối cùng quay lại, đi theo Hiểu Khiết.

Nụ cười hài lòng nở trên môi, Khiết thanh nhã khoanh tay lại, không nhìn Ken, nói như chỉ định:

- Ra hồ bơi đấu tiếp. Và lần này đừng mong gian lận được với tôi!

Bước chân của Ken khựng lại, cứng ngắc, biểu tình trên cơ mặt trở nên phức tạp.

Hồ bơi? Tức là nơi ấy có rất nhiều nước! Mà Ken thì không thể chạm vào nước! Phải làm sao bây giờ?