Người Giám Tội
“Có thể nhìn thấy có chút xuất huyết ở dưới màng tim, tâm thất, tâm nhĩ phải bị giãn nở, nhưng không phát hiện dấu vết rạn nứt hay là bệnh cơ tim bị hoại tử. Động mạch vành đúng là bị tắc thật, nhưng mà mức độ không tính là nghiêm trọng.”
Tim của ông cụ đã ngừng đập từ lâu, Liễu Dịch cẩn thận lấy nó ra khỏi cơ thể rồi tách khỏi phổi, mở nó ra ngay trước mặt mọi người.
Anh đưa ra kết luận: “Nguyên nhân tử vong không phải là tắc nghẽn cơ tim.”
“Ồ hố!”
Nghe thấy ông chủ nhà mình kết luận như vậy, Giang Hiểu Nguyên cười lạnh một tiếng: “Thế thì phiền toái rồi, không đánh nhanh thắng nhanh được nữa đâu.”
Nếu như nguyên nhân tử vong thực sự không phải là bệnh tắc nghẽn cơ tim do vấn đề của động mạch vành, vậy thì nguyên nhân tử vong của một ông cụ gần bảy mươi tuổi thực sự là rất nhiều, có nghĩa là họ phải đi khám nghiệm từng cơ quan nội tạng một. Chỉ mỗi số bệnh nền của ông cụ thôi cũng đã làm cho họ tối mặt tối mày rồi, nếu như còn phải phán đoán xem đó là chết tự nhiên hay là do người giết thì lượng công việc còn nhiều hơn cả chục lần.”
Liễu Dịch ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Giang Hiểu Nguyên một cái, ra hiệu cho cậu ta làm việc nghiêm túc đi.
Giang Hiểu Nguyên lè lưỡi một cái rồi lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa, sau đó ngoan ngoãn làm trợ thủ cho anh.
Quá trình giải phẫu rất phức tạp, hơn nữa lại cần phải tỉ mỉ, không chỉ thử thách kỹ thuật của pháp y, mà còn thử thách sự nghiêm túc mà tính kiên nhẫn của họ.
(Truyện do Vitamin C dịch, được đăng tại d truyen. com)
Lúc Liễu Dịch mở dạ dày của thi thể ra, anh ngừng tay, nheo mắt như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó.
Lúc nhìn thấy thi thể của Trương Ngụ, những suy nghĩ bé nhỏ rối ren trong đầu anh đã trở nên sắc nét, rõ ràng hơn.
“Người chết có tiền sử bệnh viêm dạ dày không?”
Liễu Dịch hỏi Giang Hiểu Nguyên.
Găng tay của Giang Hiểu Nguyên đã bị bẩn nên không dám động tay, lại không nhớ rõ những chi tiết nhỏ nên vội vàng bảo Lý Cẩn mở hồ sơ.
Lý Cẩn vẫn đang thất thần, trong đầu chỉ có mỗi ánh mắt xinh đẹp cùng hình ảnh Liễu Dịch đang làm việc nghiêm túc, hoàn toàn không nghiêm túc quan sát giải phẫu, đương nhiên cũng không nghe rõ đoạn đối thoại của hai người. Mãi cho đến khi bị đàn anh hét lên thì cậu ta mới hoàn hồn lại, ba chân bốn cẳng chạy đi xem ghi chép bệnh tình của người chết mấy năm gần đây.
“Không có, tôi không… không thấy chẩn đoán viêm dạ dày.”
Cậu ta vội vã mở hồ sơ bệnh án, bởi vì quá căng thẳng nên hơi lắp bắp.
“Vậy thì kỳ lạ rồi…” Liễu Dịch như đang tự nói tự nghe.
Anh nhìn chằm chằm vào dạ dày đang bị mở tung của ông cụ, gạt mấy vật đã bị men tiêu hóa thành chất dịch đặc sang một bên, để lọ ra thành dạ dày: “Vậy tại sao một số chỗ của thành dạ dày đã bị thối rữa, trên đó còn có những vết ban bị xuất huyết, còn có vết lở lác đác với hình dạng khác nhau nữa? Hơn nữa màu của những vết ban bị xuất huyết này lại rất đậm…”
Anh ngẩng đầu lên mà hỏi hai cậu học trò: “Hai đứa cảm thấy nguyên nhân nào dẫn đến việc này?”
“Hả?”
Đột nhiên ông chủ hỏi một câu nên Giang Hiểu Nguyên chỉ biết trợn mắt há miệng, giống hệt như cá vàng bị vớt ra khỏi nước, cậu ta ngây ngốc như vậy một hồi lâu, sau đó mới lắp bắp mà nói: “Chắc, chắc là loét đường tiêu hóa do stress (Stress Ulcer)?”
Giang Hiểu Nguyên thì đưa ra một câu trả lời gượng gạo, còn Lý Cẩn đứng bên kia lại ngẩn người ra, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
“Ừm, đúng là có thể do loét đường tiêu hóa do stress.”
Liễu Dịch hơi nheo mắt lại rồi nhìn qua hai đứa nhóc, ánh mắt đầy sự thương hại như lúc nhìn mấy đứa học dốt, nhưng mà anh cũng không phủ nhận hoàn toàn suy đoán của Giang Hiểu Nguyên.
Anh lại nhìn về phía bàn giải phẫu, suy tư mà nhìn khuôn mặt méo mó của ông cụ, còn có những vết ban quanh vùng chóp mũi, vành tai, ngón tay, ngón chân.
“Trong hồ sơ có ảnh hiện trường phát hiện thi thể không?”
Liễu Dịch đặt dao phẫu thuật xuống, ngẩng đầu lên mà hỏi nghiên cứu sinh của mình.
“Có, có!”
Giang Hiểu Nguyên vừa gật đầu, vừa bảo Lý Cẩn đưa ảnh chụp cho ông chủ nhà mình xem.
Lúc này Lý Cẩn phản ứng lại cực nhanh, lập tức lấy ảnh chụp hiện trường vụ án ra.
Găng tay của Liễu Dịch vẫn còn dính máu, đương nhiên không thể trực tiếp cầm lấy tấm ảnh, vì vậy Lý Cẩn lật lần lượt từng tấm ảnh cho anh xem.
Đây là khoảng cách gần nhất giữa Lý Cẩn và Liễu Dịch.
Liễu Dịch cao hơn cậu ta tầm bảy phân, đứng gần cơ thể anh làm cho cậu ta nảy sinh ra một cảm giác bức bách.
Nhịp tim Lý Cẩn liền tăng vọt, chỉ cần đối phương nhìn xuống là có thể nhìn thấy được hàng lông mi cong vút cùng sống mũi xinh đẹp của mình- đây chính là nơi cậu ta hài lòng nhất trên mặt mình, từ góc độ từ trên nhìn xuống thì chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Nếu như chủ nhiệm Liễu cũng cong thì không biết anh ấy có cảm thấy rung động không nhỉ?
Nhưng đáng tiếc là cậu ta nghĩ nhiều rồi.
Liễu Dịch hoàn toàn không chú ý đến lông mi cong vút mà sống mũi xinh đẹp của cậu ta, anh chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo mà Trương Ngũ mặc lúc được phát hiện.
Trương Ngụ ở trong tấm ảnh mặc một chiếc cardigan len nam màu xám tro, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cotton màu xám nhạt, kiểu dáng và chất liệu đều rất bình thường, chỉ là cúc áo của áo cardigan và áo sơ mi đều bị mở ra gần hết, hai chiếc áo xộc xệch trước ngực, để lộ ra chiếc áo ba lỗ màu trắng ở bên trong.
“Mở ghi chép trong quá trình thu thập bằng chứng cho tôi xem.”
Lý Cẩn liền đáp lại một tiếng rồi vội vàng lật hồ sơ.
Liễu Dịch nhanh chóng nhìn lướt qua ghi chép thu thập bằng chứng, sau khi nhìn rõ được một con số thì mắt chợt sáng lên.
“Hóa ra là như vậy…”
Giọng nói của Liễu Dịch rất nhỏ, như là tự nói cho mình nghe.