Edit: Điềm Điềm
***********************
Trác Duyên cầm bát dừng bước, đầu cũng không quay, chỉ “Ò” một tiếng, tiếp theo vẫn đi vào phòng bếp.
Lục Kinh:… Quên đi, không so đo với nhóc con, vẫn nên hỏi rõ ràng một chút.
Chính anh một tay cầm bát, tay kia đẩy xe lăn của mình, đi tới cửa phòng bếp. Thấy Trác Duyên yên lặng rửa bát, không để ý tới mình, không khỏi thầm thở dài: “Tôi không phải không đồng ý cho cậu mua nhà, chỉ là vì sao cậu lại muốn đi mua nhà trong ngõ cũ?”
Tuy rằng anh thông qua một số kênh mơ hồ biết được ngõ cũ kia không lâu sau sẽ bị phá dỡ, nhưng anh lại không cho rằng Trác Duyên đã sớm biết nguyên nhân này mới đi mua nhà, anh là lo lắng Trác Duyên bị người lừa gạt.
Trác Duyên đặt bát rửa xong sang một bên, sau đó xoay người lấy đi bát trên tay Lục Kinh, một lần nữa trở lại bên cạnh bồn rửa chén.
“Anh có thể lấy lý do để thuyết phục tôi, mà không phải trực tiếp phản đối, anh nói xem?” Trác Duyên quay đầu lại cười với anh, vừa vặn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, trong mắt Lục Kinh, Trác Duyên tựa như thiên thần trong ánh mặt trời vậy….
Anh rất bình tĩnh quay mặt sang một bên: “Ừm, trước tiên cậu nói nội dung hợp đồng với tôi một chút, nếu như không làm được, tôi bảo pháp vụ của công ty tới giúp cậu.”
Trác Duyên phân loại bát đũa đã rửa sạch, lau nước trên tay, đến gần đẩy Lục Kinh đến thư phòng: “Không cần phiền phức như vậy, tôi in hợp đồng ra, anh xem một chút là được.”
Vì thế, Lục Kinh ngồi một bên nhìn Trác Duyên thuần thục thao tác máy tính, bùm bùm viết ra một bản hợp đồng mua bán nhà ở. Tuy rằng anh không phải học luật, nhưng hợp đồng lớn nhỏ cũng đã xem qua rất nhiều, lấy ánh mắt của anh mà xem, hợp đồng này của Trác Duyên đối với một học sinh trung học mà nói đã vô cùng không tệ, một số thuật ngữ pháp lý cũng dùng rất chính xác. Huống chi, cậu chỉ tạm thời viết ra, không thể không nói, một loạt hành động này của Trác Duyên đủ để khiến Lục Kinh ngạc nhiên.
Nếu không phải Trác Duyên bây giờ tuổi tác không đủ, chỉ sợ cậu căn bản không cần phải mượn lực lượng của mình đối phó Trác Tường.
“Làm thế nào cậu có thể làm được vậy?” Lục Kinh có chút nghi hoặc cùng tò mò.
Trác Duyên vừa kiểm tra vừa trả lời anh: “Lúc ba tôi còn sống cũng sẽ thỉnh thoảng dạy tôi mấy thứ này, mưa dầm thấm đất. Cũng không khác biệt lắm, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, anh giúp tôi xem một chút, có chỗ nào cần thay đổi hay không?”
Hợp đồng mua bán nhà ở tương đối đơn giản, Lục Kinh đối với lời nói của Trác Duyên cũng không hoài nghi, vừa rồi anh ở một bên xem qua, liền nói: “Không có vấn đề gì, nhưng mà khi nào cậu đi ký hợp đồng? Tôi sẽ đi với cậu.”
“Vậy đi qua luôn đi, vừa lúc tôi đỡ phải đi bộ.” Trác Diên lấy ra hai hợp đồng từ máy in: “Làm phiền anh.”
Lục Kinh rất muốn nói một câu “Không phiền”, nhưng cuối cùng vẫn không nói một tiếng.
Trác Duyên bỏ hợp đồng vào trong cặp sách, cùng Lục Kinh lên xe.
“Đi ngõ cũ trước.”
Vương Thành gật đầu: “Vâng, Lục tổng.”
Xe dừng ở đầu ngõ, Trác Duyên dẫn bọn họ cùng nhau đến chỗ chủ nhà, chủ nhà nhìn thấy ba người, lập tức lộ ra nụ cười: “Bạn học, không phải con nói buổi chiều mới tới sao? Sao con lại đến đây ngay vậy?”
“Dì, con mang hợp đồng đến, dì xem có được không? Nếu không, con sẽ quay lại và thay đổi nó.” Cậu nói xong đưa hợp đồng cho chủ nhà.
Chủ nhà nhìn kỹ, không ngừng gật đầu: “Được rồi, nếu không có ý kiến gì khác, vậy chúng ta ký ngay bây giờ nhé?”
Trác Duyên nhìn về phía Lục Kinh: “Anh Lục, anh thấy thế nào?”
Lục Kinh biết giá phòng, cũng biết Trác Duyên mua về kiếm được không lỗ, liền gật đầu: “Ừ, ký đi.”
“Dì, anh ấy là người giám hộ của con, chính là người lớn trong nhà, hiện tại chúng con có thể ký.”
Chủ nhà này cũng là một người nhanh gọn, ký hợp đồng ngay tại chỗ.
“Dì, chuyện qua lại vẫn làm phiền phiền dì.” Trác Duyên cười thu hồi hợp đồng.
“Không thành vấn đề.” Chủ nhà mỉm cười đưa họ ra khỏi cửa.
Vương Thành đưa Trác Duyên đến nhà Trác Duyên rồi chở Lục Kinh về công ty.
Trác Duyên đang định đi vào bên trong tiểu khu thì nghe thấy tiếng hô quen thuộc: “Tiểu Duyên!”
Trác Duyên cước bộ không ngừng, làm bộ như không nghe thấy.
“Trác Duyên! Dừng lại! Vừa rồi là ai?” Trác Tường kéo cánh tay Trác Duyên, gương mặt coi như dễ nhìn lộ ra vẻ khó hiểu.
Trác Duyên hất tay ông ra: “Bác ơi, có phải bác quản quá rộng rồi không?”