Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Nha Khiết vì về nước sớm hơn dự kiến một tuần nên cô hiện tại mấy ngày nay cô vẫn chưa có việc gì làm. Nhưng cô đã báo cho Hân Hi đặt lịch phòng khám bệnh cho Tiểu An vào 10h sáng hôm nay.
- Cô có việc ra ngoài.
Lâm Nha Khiết cùng Tiểu An dậy sớm vệ sinh cá nhân với thay đồ, Trần Đình Hạo phòng hắn đối diện, vì không biết bản thân bị sao nhưng tối qua hắn không ngủ được. Sáng ra hắn liền muốn cgayj qua phòng cô để xem sao, thấy rằng cô đang sửa soạn trong phòng thay đồ liền ngồi trong phòng đợi, bên cạnh là Tiểu An đang chờ mẹ của mình, cô bé đã được Lâm Nha Khiết thay cho bộ váy mỏng nhẹ nhàng màu hồng nhạt, vì chưa phải đi lại bên ngoài nên chiếc mũ nhỏ của cô bé vẫn chưa đội lên để lộ chiếc đầu với lơ thơ vài sợi tóc tơ mỏng, nhìn vào thật sự đau lòng, đây cũng là lần đầu tiên Hắn ngồi riêng cùng với con của mình.
Cô bé Tiểu An vốn ít nói, nay gặp người lạ lại càng không nói gì, hắn lại không biết nói chuyện thế nào với trẻ con, nhất là cô bé lại là con của hắn nữa.
Vậy mà thật sự không nói gì, đến mãi khi Lâm Nha Khiết thay đồ xong mới có tiếng nói phát lên từ hắn.
- Anh có chuyện sao.
Lâm Nha Khiết chỉnh trang xong đồ cubgx không thấy làm quá ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của hắn trong phòng mình, đây cũng là thói quen của hắn mà.
- Hai người đi đâu.
Hắn chỉ muốn hỏi cô nhưng thật sự không thể hỏi gọn gàng lại mà hắn lại một đường thẳng mà hỏi ngang ngược.
Lâm Nha Khiết không quá để ý đến cách hắn nói chuyện, cô khi này vẫn đang soi gương chỉnh lại váy của mình, cô mặc chiếc váy đôi với Tiểu An, cũng màu hồng nhạt cô ưu thích, nhưng chiếc váy lại được may nặc theo đúng phong cách của người lớn không quá điệu đà như váy của trẻ nhỏ mà lại toát lên vẻ thanh lịch trưởng thành.
- Tôi đã đặt lịch khám của Tiểu An tại bệnh viện Thanh Hiên ở Đế Đô, hôm nay là ngày hẹn.
Lâm Nha Khiết trả lời xong cũng vừa hay chỉnh xong váy, cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ một lớp kem chống nắng cùng ít son cũng đủ để nổi vặt nhan sắc vốn đã xinh đẹp nay trưởng thành chín chắn lại càng cuốn hút hơn, hăn giờ mới thật sự nhìn kĩ lại người phụ nữ hắn nhớ nhung hận muốn chết bao năm nay.
- Mấy giờ cô phải đi, xuống ăn sáng kịp không.
Cô nhìn vào điện thoại thì mới bảy giờ hơn một chút, nhìn qua Tiểu An cũng đang yên lặng lắng nghe hai người nói chuyện qua lại, cô không biết con mình hiểu hết câu chuyện không nhưng cô thấy Tiểu An vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai tay đang giữ chặt chiếc mũ nhỏ đợi cô đội lên cho mình.
- mami …
Tiểu An gọi cô cùng lúc đưa tay ra như muốn được cô bế, một tay giữ chiếc mũ vươn ra tay kia cũng theo đó mà hướng tới cô.
- Con bé … con bé tên Tiểu An.
Trần Đình Hạo nhìn con của hắn với ánh mắt xa lạ có chút mới mẻ, vậy mà thật sự có con luôn, vậy chắc chắn cô khi rời đi cô đã mang thai con của hắn, vậy thì khi đi bụng cô to cũng khiến cho đàn ông vì thế mà không tiếp cận cô, hắn cũng thật nay mắn mà.
- Lâm Nhã An … con bé Tên Lâm Nhã An.
Cô lập lại hai lần kèm theo ánh mắt nhìn về hướng con của mình, Trần Đình Hạo nghe xong có chút không vừa ý, Họ Lâm … hắn vậy mà có đứa con họ ’ mẹ ’ chứ không phải họ ’ ba '.
- LÂM NHÃ AN … cô vậy mà không để con theo họ BA nó.