Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 28: Hắn không phải người đầu tiên của cô




Trần Đình Hạo hắn trong xe nhắm mắt an tĩnh nhưng trong đầu thì suy nghĩ, hắn đang nghĩ lời lời nói của Lý Hướng Tuệ.

Hắn tại sao khi điều tra thông tin của Lâm Nha Khiết thì hoàn toàn không nhận thấy có gì cản trở vậy sao lại xuất hiện một ngời đàn ông cùng cô yêu đương hai năm lại không có chút tin tức.

Hắn đợi cô thi xong liền muốn hỏi cô, cùng người đàn ông khác yêu đương hắn tuy biết giờ người đàn ông đó là ai nhưng hắn không muốn trong đầu cô có chút suy nghĩ về người khác ngoài hắn.

Lý Hướng Tuệ nói cô vẫn còn để tâm đến người đàn ông đó, nhưng hắn khẳng định rằng Lâm Nha Khiết cùng với tên đàn ông đó đã từng có quan hệ vì hắn biết rằng đêm đó hắn và cô cả hai đều không phải là người đầu tiên của nhau.

Điều đó càng chứng minh rõ mối quan hệ đó của hai người họ rất đặc biệt, có thể nói nó đã in vào trong tâm cô.

- Lâm Nha Khiết tôi muốn gặt em ngay bây giờ.

Hắn muốn đè cô xuống hỏi cô, hắn không cho phép người phụ nữ của hắn tơ tưởng đến người khác, hắn không cho phép. Hắn tuy biết rằng người đàn ông đó đột nhiên biến mất nhưng nếu một ngày hắn quay lại, cô có cùng hắn tiếp tục dây dưa.

- Tra lại thông tin của Lâm Nha Khiết xem ai giở trò phía sau.

Hắn đoán chắc có người phía sau che đậy thông tin của cô, đến cả hắn cũng không tra ra được, hắn thực muốn làm rõ mọi chuyện, hắn muốn biết còn có ai trong tối muốn làm tường thành cho người phụ nữ nhỏ của anh tựa vào.

Tầm tan giờ, tiếng báo hết thời gian thi vang lớn, âm thanh bắt đầu trở nên náo loạn, hắn vào trong trường cô, đi theo số phòng cô thi đợi cô.



- Trần Đình Hạo...

Lâm Nha Khiết khuôn mặt vui vẻ, chắc chắn là cô đã làm bài rất tốt, khuôn mặt cười tươi hơn khi thấy hắn đang ngoài cửa phòng đợi cô.

- Em làm bài tốt chứ.

Khuôn mặt hắn vẫn bình thường không thể hiện là người có tâm sự, càng không muốn cô biết hắn ích kỉ thế nào khi nghĩ đến cô có một người đàn ông khác.

- Ừm... tốt lắm, các dạng trong đề thi tôi đã ôn rất kĩ mà.

Lâm Nha Khiết tự hào vỗ ngực, cô đã rất kì vọng vào kì thi này, cô muốn chứng minh năng lực của bản thân mình cho họ thấy, những người chỉ coi cô là tiểu thư gia đình giàu có.

- Vậy thì tốt rồi, hôm nay tôi sẽ nấu những món em thích coi như chúc mừng.

- ừm.

Lý Hướng Tuệ khi ra khỏi phòng thi, đập vào mắt cô ta liền là hình bóng của Trần Đình Hạo và Lâm Nha Khiết, hai người họ còn nói cười vui vẻ, ánh mắt của Trần Đình Hạo dịu dàng nhìn Lâm Nha Khiết, vậy là những lời nói của cô ta khi nãy nói với hắn, hắn đều không bị ảnh hưởng chút nào sao, cô ta không tin không khiến hắn để tâm.

- Các người sẽ không hạnh phúc được bao lâu đâu.



Cô ta căm ghét những thứ không thuộc về mình, cô ta sẽ làm đủ mọi cách để có thể nhắn chìm Lâm Nha Khiết xuống dưới chân cô ta, dù chỉ một lần, cô ta ghét cái thái độ cao ngạo tự tại của Lâm Nha Khiết.

Trần Đình Hạo trong xe cùng với Lâm Nha Khiết, những câu chuyện của cô toàn về vuệc làm bài, thi cử của cô. Hôm nay coi như là đã xong, chỉ cần đợi kết quả thi môn tổng hợp là có thể yên tâm rồi. Nhưng hình như từ nãy giờ Trần Đình Hạo hình như hắn hơi lạ so với khi sáng.

- Trần Đình Hạo.

- Trần Đình Hạo,vanh có nghe tôi nói không.

Lâm Nha Khiết càng lúc càng gọi lớn tên hắn nhưng ánh mắt của hắn lại càng sắc lạnh, hắn không nhập tâm vào câu chuyện cô kể, vậy thì hắn đang suy nghĩ cái gì.

- Trần Đình Hạo...

Ánh mắt lo lắng của cô nhìn hắn, tay chạm nhẹ vào vai hắn nhưng bất chợt bị kéo lại, người cô mất thăng bằng ngã vào lòng của hắn trong giây lát ánh mắt của hắn cùng giọng nói rất đáng sợ.

- Lâm Nha Khiết tôi sẽ không để em rời xa khỏi tôi đâu.

Lời nói của hắn đến cả khi về Dạ Lâm cô vẫn còn cảm giác ớn lạnh, đay chính là khuôn mặt thực sự của hắn, lời đồn bên ngoài cô vốn không tin nhưng một khi đã từng thấy thực sự rất đáng sợ, cô nhớ lại khi nãy hắn nói với cô câu nói đó cô cả người cứng đờ, không rét nà run trước ánh mắt của hắn, nhưng hình ảnh đó của hắn chỉ thoáng qua rồi trở lại dáng vẻ quen thuộc của hắn trước cô.

Hắn như vậy là sao, là có ý gì, bất giác cô sực người ngớ ra, nhưng liên tục lắc đầu như quên đi, hai tay ôm chặt trước ngực nhìn vào căn bếp đang sáng đèn với bóng lưng lạnh lẽo của hắn.