Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 11: Ghen




Giang Ấn Nhi khong hỏi thêm, cô cũng biết rõ tính cách của Lâm Nha Khiết, đôi chút bốc đồng nhưng cũng yên tâm không quá ngốc nghếch.

Tài xế của cô Họ Giang đến nơi, Giang Ấn Nhi muốn cô cùng về luôn nhưng cô không đi.

- Vậy mình về trước nha...

Lâm Nha Khiết gật nhẹ đầu, xe Giang gia cũng rời đi mà còn chưa thấy xe của Trần Đình Hạo. Lý Hướng Tuệ cùng hai cô gái khi nãy không biết từ đâu ra đứng cạnh cô, cô ta cũng chờ người sao.

Lâm Nha Khiết vẫn không mấy quan tâm cô lướt máy đến cả ánh mắt cũng không nhìn cô ta lấy một lần.

- Hướng Tuệ mình nghe nói ông nội cậu mới từ Nhà Cũ họ Trần về sao.

Tiêu Linh quay sang hỏi chuyện Lý Hướng Tuệ, không biết cố ý hay vô tình nhưng với giọng điệu đó chắc là cố tình cho Lâm Nha Khiết cô nghe rồi.

- Ừm... ông nội nói có chút việc.

Liễu Yên vốn không cho là ít nói, cô ta lại bè thêm vài câu nói.

- Chắc nói chuyện kết giao với Hướng Tuệ rồi, ai ai cũng nói họ hợp đôi mà.

- Lại không nhìn đâu xa vì Hướng Tuệ là khoa khôi trường Đế Đô mà.

Lâm Nha Khiết nghe cũng không thiếu một từ, đây là muốn đánh dấu chủ quyền đây à, đồ trẻ con.

- Mấy cậu đừng nói linh tinh... chuyện này do người lớn nói chứ mình không can thiệp được.

Ba người họ đang tán chuyện trên mây mà không để ý rằng chiếc xe đen của Trần Đình Hạo đã đỗ lại chỗ Lâm Nha Khiết, cũng là lúc họ nhắc đến chuyện với Trần Gia.

Trần Đình Hạo trên xe bước xuống thong dong nhẹ nhàng bước đến gần Lâm Nha Khiết, hắn đưa mắt nhìn thân cô mặc chiếc váy mỏng khẽ nhíu mày lại, tay cởi chiếc áo khoác ngoài ra chùm lên vai cô.

- Tối rồi lạnh.

Lâm Nha Khiết nghe theo không từ chối, cô được hắn dùng tay đỡ sau lưng định bước vào xe thì giọng nói không ai khác chính là Lý Hướng Tuệ, giọng nói e thẹn có pha chút ngại ngùng.



- Đình Hạo... rất vui khi gặp anh ở đây.

Trần Đình Hạo và Lâm Nha Khiết dừng lại, Lâm Nha Khiết vô thức nhìn khuôn mặt của hắn, đây là cô tò mò xem thử biểu cảm của hắn khi gặp người cho là đẹp đôi với hắn xem như thế nào. Nhưng chưa kịp chuẩn bị nghe thì đã không thể kìm chế được mà run người.

- Tôi quen cô.

Đây là thẳng thắn phủ nhận ư, khiến cho cô muốn cười đến run người đây mà. Lý Hướng Tuệ thì khác, cô ta biết sẽ không được hắn để ý mấy nhưng không ngờ mới đó hắn đã chóng quên sạch sẽ cô như vậy.

- Đình Hạo... em... em là Lý Hướng Tuệ, họ Lý cùng với Trần Gia...

Chưa nói hết câu đã bị ánh mắt của Trần Đình Hạo nhìn đến sợ, hắn không muốn mất thời gia gì thêm với chuyện vô bổ này nữa, hắn đưa Lâm Nha Khiết vào trong xe trước rồi để lại một câu nói rồi với xe rời đi luôn.

Cả ba người Lý Hướng Tuệ và hai người còn lại chỉ biết nín lặng, khuôn mặt Lý Hướng Tuệ đen nghịt lại vì xấu hổ, vậy mà hắn lại nói câu đó.

- Lý gì đó tôi không biết, còn có tên của tôi không phải loại người nào cũng có thể gọi.

Liễu Yên cùng Tiêu Linh không hé một lời nào nữa, hai người họ chỉ mở lời rồi rời đi chung xe để cho Lý Hướng Tuệ đứng đó chờ xe Lý Gia.

- À... Hướng Tuệ bọn mình về trước nha.

Hai người họ rời đi, Lý Hướng Tuệ khi này trên tay đang nắm chặt túi xách không thể kìm chế được mà vung vứt mạnh xuống đất nhìn chiếc xe đen rời đi đã xa nghiến chặt mà oán.

- Lâm Nha Khiết... đồ lẳng lơ.

Trên chiếc xe Mercedes-Maybach Exelero Lâm Nha Khiết đang kìm nén cơn buồn cười đến run cả người, Trần Đình Hạo ngồi kế mở miệng.

- Chuyệt gì khiến em vui vậy.

Trần Đình Hạo hỏi thì chỉ nhận lại tiến cười từ miệng cô bật ra.

- Ha ha ha... chẳng phải tại anh sao... anh làm tôi mắc cười quá đi mất.

Lâm Nha Khiết vừa nói vừ ôm bụng cười lớn, đúng thật người đàn ông bên cạnh cô đây không biết phép lịch sự của giớ nhà giàu gì hết, vậy mà thẳng thắn như vậy.



Lâm Nha Khiết Nghĩ đến khuôn mặt của Lý Hướng Tuệ khi nãy cùng với hai cô gái nói nhiều đó mà không nhịn được cười.

- Anh cũng thật là, người ta cũng cho là được ghép với anh mà không để cho cô ta chút mặt mũi gì hết.

Trần Đình Hạo vẻ mặt không chút gì gọi là vui, hắn nghiêng mặt sang tự sát lại mặt cô, bốn mắt nhìn nhau không rời.

- Vậy là em muốn tôi cho cô ta chút mặt mũi.

Nói đến đây Lâm Nha Khiết nghĩ lại hành động ban nãy của cô, khuôn mặt chờ đợi lời nói của hắn với Lý Hướng Tuệ, nếu thật sự hắn không thẳng thắn phủ nhận thì không biết biểu cảm của cô là gì nữa, nhưng hành động và lời nói của hắn đối với Lý Hướng Tuệ khiến cô có chút hài lòng.

- Không muốn... cô ta nhiều lời ba hoa vậy tôi không thích.

Khuôn mặt cô thản nhiên cố tỏ ra không quan tâm nhưng đều bị Trần Đình Hạo nhìn thấu, hắn cười nhạt thong dong tựa lưng sau ghế choàng tay ra sau vai cô.

- Em đang ghen đấy à.

Lời nói của hắn tự nhẹ lông hồng nhưng đặt nặng trong lòng cô, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng bất giác đỏ nhẹ, cô khoanh tay lại nhìn ra của xe tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn cô.

- Anh tự luyến quá rồi đó, ai mà thèm ghen chứ.

Biểu cảm của cô làm hắn bật miệng cười lớn, khuôn mặt khi này hoàn toàn thư giãn hết cỡ, Lâm Nha Khiết Đôi mắt to tròn nhìn hắn có chút ngạc nhiên.

- ...

Trần Đình Hạo bị cô thu vào mắt liền thu lại nụ cười, hắn giờ thoải mái hơn rồi.

- Tôi đẹp lắm sao

Trần Đình Hạo hắn đúng thật là đồ đểu mà, hắn ta thật sự muốn chọc cô tức chết đây.

- Anh nghĩ nhiều rồi.

Lâm Nha Khiết cũng cho là sống với hắn một khoảng thời gian, tính cách cùng cách làm việc nhìn qua không đơn giản nhưng không hiểu sao mà không phòng bị hắn để mặc hắn trêu đùa cô, vì sao ba cô lại để một người nguy hiểm vậy gần con gái duy nhất của mình như vậy.