Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Gây Họa

Chương 3




“Cậu đang hỏi tôi làm sao bây giờ?”

Mang theo trào phúng hỏi ngược lại như đem mũi nhọn đâm vào thần kinh Thiệu Ly, cậu theo bản năng muốn xem nhẹ việc mình tông vào người, không biết làm sao mùi máu tanh trong xe lại dày đặc đến mức làm người ta nghẹt thở khiến cậu không cách nào lơ là “Để tôi đem cô ta đi bệnh viện.”

“Không được.”

Nghe được lời từ chối lạnh lùng của người đàn ông, Thiệu Ly chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, một cảm xúc tức giận ập đến cậu không nhịn được rống to, “Anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Tôi hỏi anh làm sao bây giờ anh không nói, tôi muốn đưa cô ta đi bệnh viện, anh liền không cho, rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?”

Trong lúc nổi giận, vô-lăng bị đối phương lôi kéo trật phương hướng, xe lung lay vẽ ra hình rắn, suýt nữa va về phía gốc cây ven đường. Ngón tay lạnh như băng bị một bàn tay khác nắm chặt, cưỡng chế đem vô-lăng dừng lại, bên tai là tiếng mắng chửi đến đau cả màng nhĩ.

“Con mẹ nó cậu muốn giết tôi sao?”

Im lặng, mau im lặng. Thiệu Ly đạp phanh xe, xe chậm rãi ngừng ven đường, cậu cầm lấy vạt áo trước ngực há miệng thở hổn hển. Đây là chuyện ngoài ý muốn, có muốn giết tên cướp xe khốn nạn hay không không biết, nhưng ít nhất cậu dám xác định cậu còn chưa muốn chết.

Ngón tay run dữ dội hơn, ngực đau thắc đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng càng ngày càng gấp gáp hỗn loạn, tựa hồ toàn thân bắp thịt đều căng thẳng, đau đớn cứng ngắc.

Thật khó chịu, đau quá.

Mơ hồ nhìn thấy đôi môi nam nhân vừa mở vừa khép, lại nghe không rõ đang nói cái gì, Thiệu Ly nhắm mắt lại tranh thủ mò vào trong rương tìm tòi.

Thuốc đâu? Thuốc ở đâu? Cậu nhớ đã bỏ thuốc ở trong đó. Không tìm được, bất an trong lòng càng mãnh liệt, dáng vẻ thật sự rất khó coi, không muốn bị nhìn thấy, ai cũng không được!

Đột nhiên, chiếc lọ man mát bị nhét vào lòng bàn tay, cậu cố không được mà suy nghĩ bình thuốc làm sao tiến vào tay mình, chỉ là động tác vô thức, cuống quít đổ thuốc ra, tiện tay bốc lên một viên trực tiếp nuốt vào trong bụng, ngay cả trên sàn xe rải rác hơn nữa bình thuốc cũng không quan tâm.

Rốt cục không khí trong lành cũng thuận lợi đi vào lá phổi, Thiệu Ly chậm rãi mở hai mắt ra, không biết cửa xe bên người không biết từ khi nào mà mở ra, mang theo mùi bùn đất thơm ngát cùng gió đêm thổi vào, hô hấp trở lại bình thường.

“Thuốc LoraZepam*“

* Là loại thuốc làm trấn tĩnh, kháng lo lắng, thôi miên, cũng có công dụng như thuốc ngủ.

Không phải câu hỏi mà là khẳng định. Thiệu Ly quay mặt đi không để ý tới, người xa lạ, nhưng cậu vẫn không hy vọng bị đối phương phát hiện bí mật của mình.

Lo lắng cũng là một loại bệnh tinh thần, đây không phải thứ tốt đẹp gì, cậu ghét bệnh này và ghét cái ánh mắt thương hại, hay tìm tòi. Thậm chí còn có người giả mù sa mưa*, trời mới biết những tên kia có đem chuyện này ra làm trò cười hay không.

*Giả mù sa mưa: Giả vờ quan tâm

“Một là đem thi thể ném vào rừng cây, Hai là bỏ vào cốp sau.”

Thanh âm lạnh lẽo làm cho cả người Thiệu Ly hoảng sợ, cậu tưởng rằng đối phương sẽ hỏi cái gì đó, nhưng mà không có, thật giống như tất cả chuyện vừa nãy đều chưa từng xảy ra, “Không được! Bỏ ở nơi này sẽ bị phát hiện!”

Quan trọng là… Không muốn xem, càng không muốn đụng vào, vết máu vẫn cứ ở trong đầu không thoát ra được, cậu thậm chí không dám nhìn người phụ nữ kia bị tông thành ra bộ dạng đáng sợ gì.

Một bên cửa xe bị mở ra, người đàn ông đứng dậy định ra khỏi xe nhưng lại không đi nữa, lạnh lùng ra lệnh cho Thiệu Ly, “Cùng tôi xuống xe.”

Không muốn đi, nhưng cũng không dám chống đối mệnh lệnh, dao đã bị nam nhân nắm trong tay, ý tứ uy hiếp rõ ràng, cậu tựa hồ không có quyền nói, cũng may lời nói kế tiếp của người kia như một đặc xá, làm cho cậu thở phàm nhẹ nhõm.

“Không cần cậu làm, đứng xa nhìn, nhưng đừng mạo hiểm đặc tính mạng mà chạy trốn.”

Trốn…. Chạy trốn

Có lẽ đây là một biện pháp, đầu óc rối loạn, chỉ lo cân nhắc làm sao đem tên này đuổi đi, dĩ nhiên không nghĩ tới việc chạy trốn. Lái xe chạy trốn là đều không thể, xem ra đối phương không có ý định buông tha mình.

Mở cốp sau xe, Thiệu Ly bất đắc dĩ nhìn người kia ra khỏi chỗ điều khiển, sau đó xuống xe, đem áo khoác bao bọc thi thể từ ghế sau lôi ra, thi thể đập trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm trầm.

Thiệu Ly đứng không xa không gần, không dám nhìn thẳng động tác thô bạo đem thi thể bỏ vào cốp sau của hắn, nhưng cậu không thể không xem, bởi vì cậu đang tìm cơ hội, trong nháy mắt làm cho đối phương phản ứng không kịp.

Nháy mắt chính là bây giờ! Thừa dịp người đàn ông trong một khắc khom lưng chỉnh lại vị trí, Thiệu Ly hướng về rừng cây mà bỏ chạy. Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi kinh nộ, cậu một giây cũng không muốn dừng lại, liều mạn hướng rừng cây nơi sâu xa mà bỏ chạy.

Lá khô bị dẫm đạp phát ra tiếng ồn chói tai, thanh âm này giống như móng vuốt của quỷ hướng đến tim cậu, âm thanh vẫn luôn theo lưng chưa từng dừng lại.

Đầu choáng váng, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen. Không thể ngừng, dừng lại liền bị giết! Tại sao chân không nghe lời? Chạy mau! Cố gắng mà chạy đi!

Dưới chân bị cành khô ngáng chân, Thiệu Ly từ từ ngã xuống đất, lòng bàn tay bị lá khô cắt xước, truyền đến từng trận đau nhói.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi dừng lại ở bên người, bụng đau đớn một hồi, trời đất quay cuồng, cậu nhìn thấy đối phương thu chân về rồi nhấc lên, sợ hãi lui về sau né tránh, “Đừng đánh tôi!”

“Tôi đã nói đừng chạy trốn.”

Chặt chẽ co người lên, ngón tay bức tóc, Thiệu Ly hận không thể đem mình thu nhỏ đến mức không ai có thể thấy dược, “Xe cho anh, thả tôi đi có được không?”

“Thả cậu đi để cậu đi báo cảnh sát à? Nếu như dám báo cảnh sát, sự thật cậu gây tai nạn là đều không thể chối cải.”

“Không! Sẽ không!” Sợ hãi, Thiệu Ly ngẫn đầu lên đem ánh mắt cầu khẩn nhìn thẳng đối phương, “Tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi xin thề sẽ không nói cho ai biết.”

Trong bóng tối, Thiệu Ly không thấy rõ mặt người đàn ông đó, chỉ biết biểu tình của người kia nhất định sẽ như ác quỷ địa ngục, dao gọt hoa quả trong tay nhờ ánh trăng phản xạ mà chói lọi đến mức lạnh lẽo âm trầm.

“Tôi cái gì cũng sẽ không nói! Đừng giết tôi, thả tôi ra đi…”

“Đừng nói nhảm, đứng lên.”

Không cho từ chối mà nhấc cổ áo cậu lên, một đường lảo đảo trở lại xe. Cốp sau trở thành công cụ để nam nhân phát tiết, thời điểm đóng lại phát ra tiếng vang nhức óc.

Lại một lần nữa ngồi xuống ghế lái, Thiệu Ly thở mạnh cũng không dám, động tác cứng ngắc đưa tay bỏ lên vô-lăng. Cậu biết sau lần này sẽ không có cơ hội, dao gọt hoa quả nằm bên eo bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay nhắc nhỡ.

“Lái xe, trước tiên tìm chỗ ngủ một giấc.”

Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Thiệu Ly chạy bảy tám km lái vào một thôn xa xôi, phòng được xây bằng gạch mộc nhìn qua đơn bạc đến lảo đà lảo đảo. Đường hẹp đến mức xe cộ chỉ đi được một hướng, lốp xe nghiền ép hòn đá phát ra âm thanh kẽo kẹt quấy nhiễu chó mèo hoang bên đường, từng đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Tùy tiện tìm một nhà trọ khuất, hắn đưa ánh mắt ra lệnh, Thiệu Ly lấy ví tiền của mình ra, đưa chứng minh thư tiện thể đưa luôn tiền thuê.

Trước quầy là một cô gái mắt lim dim, nhìn chứng minh thư, liền nhìn Thiệu Ly, nhìn xem có phải cùng một người không. Thiệu Ly miễn cưỡng cười, ghi ra số chứng minh nhân dân, lấy chìa khóa phòng.

Thời khắc này cậu mới ý thức tới tên khốn kia dù thế nào cũng phải lôi kéo cậu ở lại —— chứng minh thư, bản thân, cùng với tiền.

Mà tính mạng của mình, có lẽ cùng một nhịp với số tiền, nếu một ngày, tiền mang bên người đều dùng hết, cậu không dám tưởng tượng mà đón nhận kết cục của mình.

Có lẽ sẽ bị nhét vào cốp sau cùng thi thể cô gái kia, đến khi mục nát.