Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 78: Chị và em




Tại nơi ở cũ của những người đến từ Hứa gia, sau bảy giờ ba mươi phút, những chiếc xe hơi sang trọng đã đậu ở bên ngoài cửa dinh thự này. Rất nhiều người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đều đổ về đây tham dự.

Công việc kinh doanh của Hứa Lương Bình gặp nhiều khó khăn trong những năm gần đây. Thế nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, con cái của lão đều đã lập gia đình, có sự nghiệp ổn định, có quan hệ thông gia với những người có tiếng trong giới thượng lưu.

Vào tiệc mừng thọ tám mươi, lão đã mời luật sư của mình đến và sẽ cho biết ai là người thừa kế ngay tại chỗ. Các bên đều ngầm tranh giành nhau, họ đều mời họ hàng đến tham dự với mục đích muốn có người ủng hộ mình, bên cạnh đó còn muốn được sự coi trọng của lão.

Đại sảnh náo nhiệt và đông đúc, mấy cô gái trẻ đang ngồi trong căn phòng kín trên lầu hai. Người lớn nhất trong số họ chỉ mới ba mươi, người trẻ nhất vừa mới bước vào độ tuổi trưởng thành.

"Em Năm, chị nghe có người nói rằng tuần trước em và một nam người mẫu đến khách sạn nhận phòng. Sau đó hai người bị chồng sắp cưới của em bắt quả tang ngay tại trận. Lần sau hãy biết để ý một chút, chị sẽ giúp em mua những bức ảnh từ các phóng viên. Nhưng mà giá không hề rẻ đâu." Một người phụ nữ có nốt ruồi gần khóe mắt đang ngồi trước gương trang điểm và tô son. Đôi môi căng mọng trông như vừa hút máu người.

Người phụ nữ được gọi là em Năm đang ngồi bên cửa sổ ôm con mèo, hờ hững vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.

Hứa Lân Vũ trợn mắt: "Em và hắn ta có thể kết hôn hay không cũng khó nói. Hơn nữa, em làm gì mà bằng chị Ba được? Không phải chị đã dẫn người đến đập phá quán bar của chú Lục vào hai ngày trước sao? Chậc, chậc, mấy hôm trước ông ta tới chỗ của bố em uống rượu và mắng chị là người không có ăn học đấy."

Nghe đối phương nhắc đến chú Lục, người phụ nữ cười khẩy, ngồi trên ghế sofa chăm chú xem kịch: "Đập thì cứ đập thôi, bao nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì với ông ta. Chẳng phải tuần trước ông ta mới mua xe mới cho con trai sao?"

Chị Hai đang pha trà ở bàn nhỏ ngẩng đầu lên hỏi: "Bao nhiêu ta? Ba?"

Hứa Linh Biệt mở ngón cái và ngón út ra rồi ra hiệu: "Ngoại trừ thuế nhập khẩu, đây là con số."

Hứa Linh Sam nhìn thoáng qua, khịt mũi một cái rồi nói: "Chân Lục, lần trước anh trai của ông ta cùng con trai của một giám đốc nào đó đua xe trái phép và tông trúng người qua đường. Chẳng lẽ mọi người đã quên chuyện đó rồi hay sao?"

Vừa dứt lời, một câu nói làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ ngay lập tức.

"Thế thì . . . Tại sao mấy người lại ở trong phòng của chúng tôi?"

Hứa Úc Liêm ngồi trên ghế, không nói nên lời trước cảnh tượng kỳ quặc này.

Cô, Hứa Ôn Giảo và Hứa Kiều đến dinh thự của Hứa gia rất sớm. Người tiếp đãi họ trong bữa tiệc không có nhiều, chỉ quan gia Tôn là người duy nhất tiếp đãi nồng hậu với họ. Hứa Kiều đến chỗ của Hứa Lương Bình để nói chuyện gì đó. Còn cô và nàng được người giúp việc đưa đến phòng khách. Mặc dù trên danh nghĩa là nghỉ ngơi, nhưng thực chất các nàng đang bị người theo dõi và không được phép rời đi.

Hai người ngồi xuống không bao lâu, Hứa Linh Sam hùng hổ đẩy cửa bước vào. Đầu tiên cô ấy trao đổi vài câu vui vẻ với em Sáu của mình, sau đó rất nhiệt tình và thân thiết với Hứa Ôn Giảo xa lạ: "Em là con gái út của dì chị phải không? Chúng ta đã gặp nhau trong một bữa tiệc cách đây vài năm. Không biết em có còn nhớ chị không?"

Hứa Úc Liêm muốn lắc đầu sau khi nghe những câu hỏi đó. Chỉ có ma quỷ mới tin vào cách bắt chuyện kiểu này. Hứa Ôn Giảo đã gặp Hứa Linh Sam vào vài năm trước, ai mà lại không nhớ được kia chứ.

"Em nhớ hôm đó là tiệc sinh nhật của chị, chị gái của em đã đưa em tới chúc mừng sinh nhật của chị, tam tiểu thư, đã lâu không gặp." Hứa Ôn Giảo khiêm tốn, nhã nhặn với người khác và giọng nói nghe rất êm tai. Đây chính điều khiến mọi người xung quanh rất quý mến nàng.

Hứa Linh Sam trìu mến nói: "Cứ gọi chị là chị Ba như em Sáu thường hay gọi là được."

Hứa Úc Liêm sững sờ trước một màn này. Cô thậm chí còn không biết người kia sẽ có bộ mặt này. Hứa Linh Sam là kiểu người luôn luôn cao thượng lạnh lùng và phớt lờ những người xung quanh mình. Đột nhiên cô ấy trở nên niềm nở giống như có ai đó nhập vào vậy.

Cô còn chưa kịp bày tỏ ý kiến ​​gì thì Hứa Lân Vũ và Hứa Linh Biệt cũng đã tới. Họ chào những người có mặt ở đây rồi tìm một góc nào đó trong phòng để ngồi.

Tất nhiên, họ cũng không quên trò chuyện với Hứa Ôn Giảo.

Hai mắt của Hứa Lân Vũ đều không nhìn thẳng được, cô ấy nắm tay của Hứa Ôn Giảo và nói: "Chị gái gì ơi, chị thật xinh đẹp. Chị Sáu của em trước đây chưa từng đưa chị đến chỗ của em chơi."

Hứa Ôn Giảo mỉm cười, rút ​​tay lại và gật đầu cảm ơn trước lời khen của đối phương.

Sau cùng, chị Hai cũng là người lớn nhất trong số các chị em họ cũng Hứa Úc Liêm, Hứa Lệnh Nhĩ cũng bước vào.

Hai dì giúp việc đi theo phía sau mang theo một bộ ấm trà và các loại đồ ăn nhẹ. Người này là người duy nhất có lý do chính đáng để vào đây. Đối phương đến đưa cho các nàng một ít đồ ăn để lót dạ.

Thế nên căn phòng khách nhỏ chật ních sáu người chẳng vì lý do gì.

Hứa Úc Liêm cảm thấy phiền khi nhìn thấy những người này!!!

Hứa Lương Bình có sáu người con gái và bảy người con trai. Sau này, một người đã mất lúc còn nhỏ, một người thì mất vì bệnh tật và một người bị người không đội trời chung với mình giết chết để trả thù. Hiện tại thì lão chỉ có tổng cộng mười người con.

Những người con trai còn lại tranh giành quyền lực, các cô con gái thì ít liên lạc với gia đình sau khi trưởng thành và có cuộc sống riêng của mình. Hứa Thiến trực tiếp cắt đứt mối quan hệ trước đây, người con gái duy nhất có tiếng nói trong cái nhà này chính là Hứa Kiều.

Khi đến thế hệ của Hứa Úc Liêm, cô mang họ "Hứa" và những người ở đây đều xếp cô ở vị trí thứ sáu. Hôm nay tất cả những người chị em họ của cô đều có mặt ở đây, chỉ thiếu một người em họ mà thôi.

Hứa Ôn Giảo không biết rõ hoàn cảnh của gia đình Hứa Kiều. Nàng chỉ mới gặp họ hàng của Hứa Úc Liêm vào vài lần trước đó và gần như đã gặp tất cả mọi người vào đêm nay.

Những người này có hơi quá mức nhiệt tình với nàng.

"Em muốn nói cái gì? Người ta đã lâu không gặp cho nên nhớ thôi. Chị không được nói chuyện với em gái của em sao?" Hứa Linh Sam tức giận trừng mắt nhìn Hứa Úc Liêm sau khi trang điểm xong. Cô ấy đi tới chiếc bàn nhỏ và cầm một miếng bánh ngọt lên để ăn.

Đang ăn, cô ấy quay đầu lại, vừa cười vừa nhìn Hứa Ôn Giảo: "Có phải em ấy cũng thể hiện tính xấu này khi ở chung với em đúng không?"

Hứa Úc Liêm: ". . . Em chỉ mới nói có một câu thôi."

Hứa Ôn Giảo không quen không thân với những con người này, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn và cười một cách lịch sự: "Không có đâu chị, chị ấy rất dịu dàng với em."

Nàng mặc một chiếc áo cách tân được mô phỏng theo thiết kế vạt áo xéo của sườn xám. Cổ áo và cổ tay áo dựng đứng để lộ lớp lông tơ màu trắng ấm áp, trên đó thêu hoa và chim mang phong cách của thời nhà Tống. Váy mặt ngựa cải tiến được trang trí hoa văn truyền thống bằng chỉ vàng và bạc. Tóc của nàng được buộc cao một nửa, chiếc dây buộc tóc màu đỏ được buộc thành một nút, một dài một ngắn, buông thõng trên tóc. Hai chiếc khuyên tai màu xanh lá cây đung đưa theo từng cử động của nàng.

Nếu mở cửa sổ để lộ khung cảnh tuyết rơi và những ngọn núi lạnh lẽo bên ngoài. Sau đó, nàng ngồi bên cửa sổ và cầm máy sưởi trên tay, khung cảnh này đẹp đến mức giống như "nữ thần" được miêu tả trong thơ ca thời xa xưa, không giống như người ở trần thế.

Lúc này nàng mỉm cười, người đã quen nhìn mỹ nữ như Hứa Linh Sam cũng phải âm thầm kinh ngạc.

"Ồ." Nghe được câu trả lời của nàng, Hứa Linh Biệt phát ra một tiếng kêu quái dị.

Hứa Lân Vũ tặc lưỡi một cái rồi nói: "Đúng là trong mắt của người yêu, người tồi thế nào cũng trở thành Tây Thi."

"Xuống." Cô ấy nhẹ nhàng vỗ mông của con mèo Xiêm, mèo con nhảy ra khỏi lòng chủ nhân. Nó xoay người trên sàn vài vòng rồi nhảy vào trong ngực của Hứa Ôn Giảo. Sau đó nó thoải mái duỗi người và nằm ngủ trong ngực của nàng.

Hứa Ôn Giảo đỏ mặt vì bị trêu ghẹo. Nàng nhẹ nhàng kéo góc áo của Hứa Úc Liêm và kêu lên: "Chị ơi . . ."

Giọng của nàng rất nhẹ nhàng, ý muốn từ tiếng gọi này chắc chắn là muốn làm nũng. Con mèo trong vòng tay của nàng cũng theo sau đó và kêu "meo meo". Những người ở đây khi nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt của họ đều tập trung vào nàng giống như một bầy sói đang nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng nhỏ. Hứa Ôn Giảo giống như rơi vào trong Động Bàn Tơ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, Hứa Linh Sam vặn eo ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hứa Ôn Giảo. Cô ấy không hề cảm thấy xấu hổ mà đáp: "Này! Em gì ơi, em gọi chị đấy à?"

Có cái gì đó không đúng!

Chị Ba vốn là một người ăn mặn, không kiêng kị, dù là trai hay gái thì cô ấy cũng đều muốn. Cổ của Hứa Úc Liêm nổi gân xanh, cô mở miệng muốn Hứa Lệnh Nhĩ giúp đỡ: "Chị Hai, chị để mắt đến chị ấy giúp em."

Hứa Lệnh Nhĩ đã pha trà xong, cô ấy cầm một tách trà lên, liếc nhìn Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo rồi thổi bay hơi nóng trên tách: "Nói cho chị biết, hai người đã nói chuyện đó cùng nhau chưa? Chị đã chuẩn bị sẵn phong bì đỏ cho hai em rồi."

Không khí trong phòng ngưng đọng, mọi người đều nhìn hai bên đang ngồi cùng nhau.

Chỉ thấy Hứa Ôn Giảo nhìn Hứa Úc Liêm một cách kiên nhẫn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giống như là nàng muốn nói điều gì đó. Hứa Úc Liêm như bị sét đánh ngang tai, câu hỏi này khiến cô hơi sợ hãi. Cô nghiêng đầu cau mày, nghiêm nghị trả lời: "Nói hay không là việc của chúng em, không cần chị phải lo lắng."

Không muốn thừa nhận người kia còn độc thân, cho nên mới không thể không nói dối được.

Hứa Ôn Giảo nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Có chính là có, không chính là không. Mấy tháng trước, Hứa Úc Liêm thậm chí còn từ chối thừa nhận nàng là nhị tiểu thư của Hứa gia. Hiện tại mối quan hệ của cả hai rất mơ hồ.

"Không nói chính là chưa từng nói chuyện đó cùng nhau rồi." Hứa Linh Biệt là người nói chuyện nhanh nhẹn, cô ấy nói thẳng vào vấn đề: "Chị Sáu không mắt nhìn người, em cứ mặc kệ chị ấy đi."

Hứa Linh Sam đồng ý, mơ hồ nhướng mày nhìn Hứa Ôn Giảo: "Ôn Giảo? Chị có thể gọi em là Giảo Giảo không? Em đừng nên thích em Sáu của tụi chị. Em ấy ngoại trừ xinh đẹp ra thì không có ưu điểm gì. Khi còn nhỏ, tính tình của em ấy còn tệ hơn em Tám nữa cơ."

Hứa Ôn Giảo không thể trả lời những lời này. Nàng liếc nhìn vẻ giễu cợt trên mặt của Hứa Úc Liêm, cong môi một cách đầy hứng thú: "Chính là như vậy ~"

Hứa Úc Liêm cảm thấy da đầu tê dại, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức.