Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 62: Bức tranh từ màu nước mắt




"Mẹ con tôi sống như thế này có khác gì cái chết không?"

Ôn Kiểu bị đánh thức bởi tiếng cãi vã dữ dội, nàng nằm trong chăn, mọi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức, đầu óc như muốn nổ tung.

Cửa không được khóa chặt, phần lớn ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, kèm theo tiếng hét liên tục của người phụ nữ.

"Các người điên rồi, buông tha hai mẹ con chúng tôi đi."

"Mẹ ơi.", Ôn Kiểu nghe thấy giọng nói chói tai và dị dạng của Ôn Thiện, ôm đầu choáng váng của mình và đi về phía cửa.

Cách đó một cánh cửa, Ôn Thiện đang điên cuồng tranh cãi với người đàn ông trước mặt.

Mấy ngày trước, Ôn Kiểu bị cảm nặng, nửa đêm đột nhiên sốt cao, khóc lóc gọi mẹ. Ôn Thiện bế con gái của mình trên tay và gõ cửa yêu cầu vệ sĩ đưa hai mẹ con đến bệnh viện. Nhưng vì lo lắng có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra và không thể chịu trách nhiệm, vệ sĩ không dám làm gì, chỉ có thể gọi điện xin chỉ đạo từ cấp trên.

Khi bác sĩ riêng bước vào, Ôn Kiểu đã ngất xỉu vì sốt cao. Sau khi nàng được tiêm thuốc và uống thuốc, cơn sốt mới dần giảm bớt cho đến gần sáng.

Những cảm xúc tiêu cực bị đè nén của Ôn Thiện đã hoàn toàn bị bùng nổ bởi sự việc này, đôi mắt đỏ ngầu của bà nhìn thẳng vào người đàn ông đang im lặng ở trước mặt.

"Kiểu Kiểu là mạng sống của tôi. Nếu con bé có chuyện gì xảy ra, cho dù tôi còn thở, tôi cũng sẽ giết các người. Nếu không tin thì cứ thử đi rồi sẽ biết."

Người đàn ông bị người phụ nữ mắng thậm tệ, cố gắng khuyên nhủ đối phương một cách vô cùng bình tĩnh: "Cô Ôn, lần này là do sơ suất của cấp dưới, tôi xin lỗi cô. Tôi hứa sẽ không để xảy ra chuyện đó nữa, nhưng cô tức giận như vậy, ai sẽ chăm sóc cho con bé đây?"

Ôn Thiện sửng sờ khi nghe người đàn ông nói, sau lưng vang lên tiếng của trẻ con: "Mẹ ơi."

Ôn Kiểu nắm lấy tay của mẹ mình, đứng trước bà, lớn tiếng với người đàn ông cao lớn ở trước mặt: "Không được phép ức hiếp mẹ của tôi."

Người đàn ông cúi đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của đứa trẻ, thở dài rồi quay người rời đi.

Những ngày sau đó giống như nhấn nút tua nhanh, bệnh của Ôn Kiểu lại tái phát. Khi mùa đông đến, nàng không thể chạy nhảy như một đứa trẻ bình thường.

Một đêm nọ, Ôn Thiện che vết thương ở bụng đang chảy máu, nhẹ nhàng đánh thức Ôn Kiểu và yêu cầu đứa trẻ hét lên "cứu" với các vệ sĩ.

Mạng người là quan trọng nhất, cho nên lần này vệ sĩ đã không trì hoãn mà nhanh chóng gọi điện cho xe cấp cứu.

Lúc đầu vệ sĩ muốn giữ lại Ôn Kiểu, nhưng Ôn Thiện lại ôm lấy đứa trẻ với đôi bàn tay đầy máu tươi. Bà đe dọa họ rằng nếu tỉnh dậy mà không thấy con gái của mình thì bà sẽ còn làm giống y như vậy thêm một lần nữa.

Ôn Thiện vào phòng cấp cứu, thoát khỏi nguy hiểm thành công, Ôn Kiểu cũng ở trong phòng bệnh cùng với mẹ của mình.

Khi vết thương của Ôn Thiện sắp lành, bà đã đưa Ôn Kiểu vào nhà vệ sinh, đập vỡ chuông báo cháy, nắm tay của đứa trẻ và trốn thoát trong sự hỗn loạn.

Từ đây, hai mẹ con họ bắt đầu một cuộc sống trốn chạy.

Ôn Thiện không có chứng minh nhân dân, chỉ có tiền và những thông báo mất tích với hình ảnh hai mẹ con họ được dán ở khắp mọi nơi.

Bà không dám đi taxi hay đến những nơi công cộng đông đúc. Bà thường cùng Ôn Kiểu lang thang trên những con đường quê vắng vẻ và ngủ qua đêm trong những khách sạn có giá thuê rẻ. Để đảm bảo an toàn cho cả hai mẹ con, Ôn Thiện luôn để một con dao gọt hoa quả sắc bén ở dưới gối.

Sau đó, hai mẹ con đi bộ đến một thành phố lân cận, Ôn Thiện đưa nàng đến ở một khách sạn.

Ôn Kiểu còn nhớ hôm đó là ngày cuối cùng của năm, Ôn Thiện nói với nàng rằng bà ra ngoài mua đồ ăn nhanh, đồng thời yêu cầu nàng không được rời đi cho đến khi bà quay lại và hai mẹ con sẽ ăn tối cùng nhau.

Thực ra, Ôn Kiểu biết Ôn Thiện muốn đi đến một cửa hàng gần đó để hỏi ông chủ mượn điện thoại công cộng. Bà bấm một số điện thoại mà lần nào gọi cũng không được, thử rất nhiều lần, nhưng đối phương đều không có trả lời.

Ôn Kiểu nhìn Ôn Thiện biến mất trong trận tuyết dày đặc.

Mẹ của nàng không bao giờ quay trở về nữa.

Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, nước khoáng trong khách sạn đã gần hết, bánh quy cũng đã hết sạch. Ôn Kiểu đói đến mức nằm cong người lại, vẫn không có tin tức gì về Ôn Thiện.

Ông chủ phát hiện khách trong phòng này vẫn chưa rời đi, tiền đặt cọc đã được trừ gần hết. Ông ta đến đuổi người thuê phòng đi, sau đó mới phát hiện rằng Ôn Thiện vẫn chưa quay lại.

Trẻ em bị bỏ rơi thường xuyên xảy ra trong những năm gần đây, ông chủ lo lắng mình sẽ gặp rắc rối lớn, cho nên đã kiên quyết trình báo cảnh sát.

Ôn Kiểu nhớ kỹ lời của mẹ dặn không được để cảnh sát bắt được, nên đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bắt đầu chạy trốn. Nàng tình cờ gặp một người anh trai đang về quê thăm họ hàng. Người đó hỏi nàng bao nhiêu tuổi và gia đình của nàng, rồi nói sẽ đưa nàng đi tìm mẹ.

Ôn Kiểu hoảng sợ chạy bừa, không còn cách nào khác ngoài tin tưởng người trước mặt.

Người này đã đưa nàng về nhà của mình. Ở đó, nàng nhìn thấy một người phụ nữ rất hung dữ và một người đàn ông hôi hám, họ đánh nhau. Không hiểu vì lý do gì mà bọn họ quyết định để nàng sống tạm ở nhà của họ.

Ôn Kiểu luôn nghĩ rằng họ sẽ đưa nàng đi tìm mẹ, nhưng kết quả lại là một chuỗi ngày tháng bị ngược đãi, tối tăm và không thể nào thấy được mặt trời.

Mãi cho đến khi Hứa Kiều đột nhiên xuất hiện trước Ôn Kiểu, nói với nàng rằng bà biết Ôn Thiện, bà đến đây để đưa nàng về nhà.

Có một lý do khiến Ôn Kiểu tin tưởng vào lời này thêm một lần nữa.

Bởi vì trước khi mẹ của nàng biến mất, nàng còn nhớ rất rõ cái tên này. Hứa Kiều liên tục được nhắc đến trong cuộc trò chuyện giữa Ôn Thiện và người đàn ông cao lớn kia. Nhưng nàng sẽ giữ kín những chuyện này ở trong bụng và sẽ không bao giờ nói cho ai biết.

Sau đó nàng trở thành con gái thứ hai của một gia đình giàu có, có một người chị gái và được thay đổi họ tên.

Không lâu sau, cuối cùng Hứa Kiều cũng điều tra được tung tích của Ôn Thiện.

Bà ấy đã chết vào một đêm mùa đông đầy tuyết.

Con trai duy nhất của một doanh nhân địa phương lái xe trong tình trạmg say rượu và tông chết một phụ nữ đang vội vã băng qua làn đường dành cho người đi bộ.

Hắn ta đã nhờ người quấn xác và ném xuống sông. Nửa năm sau, thi thể dạt vào bờ biển khiến du khách đang câu cá phải khiếp sợ. Cảnh sát đã nhận hối lộ, vụ án được khép lại một cách nhanh chóng và thi thể được hỏa táng như một người vô danh.

Hơn nữa, hai tháng trước khi thi thể của Ôn Thiện được phát hiện, Hứa Kiều mới biết tin Ôn Kiểu đã trốn thoát khỏi chủ khách sạn.

Tất cả manh mối đều bị cắt đứt tại đây.

Phải có duyên mới gặp được nhau, Hứa Kiều đã mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm thấy Ôn Kiểu.

Hứa Kiều thu thập tro cốt của Ôn Thiện và trở về thành phố A để chôn cất. Mỗi ngày đầu năm mới, ngày đoàn tụ gia đình, bà đều đưa Ôn Kiểu đến thăm Ôn Thiện.

"Ôn tổng, chúng ta đến nơi rồi ạ."

Hứa Ôn Giảo bị trợ lý lái xe đánh thức.

Nàng lặng lẽ lau nước mắt trên má, dặn trợ lý về nhà cẩn thận, sau đó mở cửa xe, mặc áo khoác rồi bước vào khách sạn.

Ngâm mình trong bồn tắm đầy nước nóng, Hứa Ôn Giảo thả lỏng người ra, tận hưởng phút giây thoải mái này mà trong lòng không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.

Sau khi tắm xong, Hứa Ôn Giảo phát hiện tuyết đã bắt đầu rơi, mỏng và dày đặc, bay tứ phía. Bỗng chốc xung quanh dường như trở thành một vùng đất câm lặng, khiến người càng thêm cô đơn.

Nàng thực sự rất muốn gặp Hứa Úc Liêm, khao khát cái ôm ấm áp từ đối phương. Nhìn thấy người đứng trước mặt mình trong tầm tay, nhưng đó cũng chỉ là ảo ảnh của sự nhớ nhung.

Hứa Ôn Giảo bước đến bên cửa sổ, bật máy ảnh, chụp một bức ảnh qua kính và chia sẻ với Hứa Úc Liêm đang ở phương xa.

[ Giảo Giảo ]: Chị ơi, tuyết bắt đầu rơi rồi.

Tuyết trong lòng nàng chưa bao giờ ngừng rơi kể từ ngày nó bắt đầu.

Lần này không có tin nhắn gì từ Hứa Úc Liêm,  Hứa Ôn Giảo cầm điện thoại và ngủ thiếp đi.

Hứa Ôn Giảo ngủ không ngon giấc và bật dậy rất nhiều lần trong đêm. Khi thức dậy vào buổi sáng, nàng thậm chí không thể mở được mí mắt.

Nhìn đồng hồ, người phục vụ đưa bữa sáng tới sắp đến, nàng khoác áo choàng tắm lên và vào phòng tắm để tắm rửa.

Vẫn là người phục vụ của hôm qua, thứ mà cô ấy mang đến vào ngày hôm nay trên xe đẩy là một bó hoa hồng đỏ.

Hứa Ôn Giảo đang định nói trong phòng không còn chỗ trống thì người phục vụ lấy ra một phiếu đặt hàng.

"Cô Ôn, đây là quà của một quý cô họ Hứa đã nhờ khách sạn của chúng tôi gửi đến cho cô vào buổi sáng. Xin cô hãy ký nhận."

Hứa Ôn Giảo sững sờ: "Ai?"

Người phục vụ nhìn vào thông tin trên phiếu đặt hàng rồi nói: "Người gửi là Hứa Úc Liêm, còn người nhận là tiểu Hứa tổng. Cô ấy còn nói hai người biết nhau."