Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 14: Cắn vào gáy




Hứa Ôn Giảo không có trả lời cô, chỉ là đôi mắt của nàng mang một vẻ đau thương đến tột độ, mong manh dễ vỡ.

Nàng dùng hết sức ôm lấy Hứa Úc Liêm và dựa vào vai của cô khóc một cách tuyệt vọng.

Hứa Úc Liêm ngẩng đầu nhìn lên và thấy Cố Vãn Tình đang đứng ở cuối hành lang, im lặng nhìn các nàng.

Sau khi chuyện này xảy ra, Cố Vãn Tình cũng rời khỏi Hứa gia.

Hứa Úc Liêm không biết Hứa Ôn Giảo đã phát hiện ra chuyện này cho đến một tuần trước khi cô chuẩn bị đến thành phố B để đón khai giảng năm học mới, nàng đã bí mật thay đổi lựa chọn vào cùng trường đại học với cô.

Trong năm thứ nhất, các nàng thuê một căn nhà gần trường và ở đó sau giờ học.

Hứa Úc Liêm cẩn thận duy trì mối quan hệ mờ nhạt với Hứa Ôn Giảo. Mối quan hệ này giống như một tảng băng mỏng không có cách nào đến gần được mặt trời.

Thế nhưng Hứa Ôn Giảo đã nộp đơn xin đi du học cho trường mà không nói một lời nào và bay sang nước ngoài ngay sau đó.

Miếng băng mỏng vỡ tan, lũ đánh vỡ bờ đê.

Hứa Ôn Giảo lại bỏ rơi cô thêm một lần nữa.

Vì vậy, dù Hứa Ôn Giảo và Cố Vãn Tình đã xa cách lâu như vậy nhưng mối quan hệ cũ của họ vẫn được nhen nhóm lại.

Quả nhiên cô vẫn luôn là người dư thừa.

Hứa Úc Liêm rút ra được kết luận, cô giấu đi sự đau thương đằng sau nụ cười: "Cố tổng của bên cô cũng tham gia vào buổi hội thảo lần này phải không?"

Nhân viên bên kia nhiệt tình nói: "Đúng vậy, Cố tổng của bên chúng tôi cũng nhờ tôi gọi điện cho người phụ trách ban tổ chức, hỏi anh ấy có thể sắp xếp cho cô ấy ngồi kế bên Hứa tổng được không. Bây giờ chắc là họ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau."

Cô gái kia bắt đầu líu lo không ngừng chia sẻ với mọi người về việc Cố tổng của bên họ đã nhận ra Hứa Ôn Giảo trong một lần hợp tác, hóa ra hai người đã quen nhau từ trước. Từ đó một màn theo đuổi mãnh liệt được bắt đầu với vô số hoa và quà tặng của Cố tổng dành cho Hứa tổng. Cả hai là một cặp đôi hoàn hảo, sinh ra là để dành cho nhau và họ đã bắt đầu yêu nhau.

Tốt, rất tốt.

Hứa Úc Liêm cắn môi dưới, son môi lem nhem, cười lạnh.

Chắc hẳn Hứa Ôn Giảo cũng biết Cố Vãn Tình sẽ tham dự phải không? Hóa ra nàng đưa cô đến đây để cô cảm thấy khó xử khi cả ba người chạm mặt nhau.

Thì ra đây là cảm giác của nhân vật phản diện khi bị người đời lấy ra làm trò đùa là như thế này. Vốn dĩ bản chất của họ không hề xấu xa chỉ là con người ta bị dồn đến mức đường cùng mới trở nên độc ác như vậy mà thôi. Cũng giống như kẻ bắt nạt cũng từng là người bị bắt nạt vậy.

Hứa Úc Liêm đứng ngồi không yên, cô mở màn hình điện thoại di động và gửi tin nhắn cho Hứa Ôn Giảo.

[ Chị gái ]: Mấy giờ cô mới rời đi?

Hứa Ôn Giảo trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức.

[ Giảo Giảo ]: Đợi mọi người kết thúc thảo luận sẽ rời đi.

[ Chị gái]: Bao lâu?

[ Giảo Giảo ]: Còn khoảng hơn một tiếng nữa.

Vậy là nàng muốn ngồi cùng với Cố Vãn Tình thêm một tiếng nữa, Hứa Úc Liêm thất vọng tắt màn hình điện thoại. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước ra khỏi hội trường trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

Không được, mình không muốn chờ đợi ở cái nơi rách nát này nữa, mình muốn trốn việc.

Hứa Úc Liêm không nhìn thấy hai tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô ngay tức khắc.

[ Giảo Giảo ]: Chị cảm thấy chán sao?

[ Giảo Giảo ]: Chị ở đâu? Em đi tìm chị.

Bên ngoài hội trường tương đối yên tĩnh, Hứa Úc Liêm đi lòng vòng và cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Hứa Úc Liêm đang ngồi trong một căn phòng sạch sẽ như mới được đưa vào sử dụng. Cô không khỏi cầm điện thoại lên và phàn nàn với Lý Ý Nhã về trải nghiệm trong ngày.

Bắt đầu từ khi mình bị ép trở thành trợ lý của Hứa Ôn Giảo và dành cả ngày để đọc thuộc lòng thông tin của công ty. Sau đó, mình cùng Hứa Ôn Giảo tham dự một buổi hội thảo vào buổi tối và vô tình biết được rằng cô ta đang hẹn hò với Cố Vãn Tình.

Hứa Úc Liêm châm chọc khiêu khích: "Cậu nghĩ xem có phải Hứa Ôn Giảo mắt kém không? Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, làm sao cô ta lại quay lại đi ăn một cái cây cỏ đã bị chết khô kia chứ?"

Lý Ý Nhã ngồi ở ghế VIP trong một cửa hàng đồ hiệu cao cấp và ngáp dài: "Đại tiểu thư của mình ơi, cậu đang ghen tị đúng không?"

"Mình ghen tị cái gì? Mình ghen tị với ai?" Hứa Úc Liêm tức giận như một con mèo xù lông, nói: "Vì cái gì mà mình phải ghen tị?"

Lý Ý Nhã cẩn thận giải thích: "Không phải lúc đó cậu cũng thích Cố Vãn Tình sao? Cậu không được người ta đáp lại nên cậu không thể chịu đựng được việc người mình yêu lại ở bên em gái của mình, đúng không?"

Câu chuyện về hai chị em Hứa gia cùng yêu một người là Cố Vãn Tình, đó từng là chủ đề bàn tán trong giới nhỏ của bọn họ. Đặc biệt khi người thua cuộc là Hứa Úc Liêm, điều này đã tạo thêm nhiều kịch tính cho mối tình tay ba đầy oan gia này.

Hứa Úc Liêm tức giận đến mức trợn mắt: "Mình có được Cố Vãn Tình đáp lại tình yêu hay không cũng không quan trọng, yêu cũng được và không được yêu cũng chẳng sao. Mình không còn thích cô ấy nữa, chỉ là mình cảm thấy Hứa Ôn Giảo không có mắt nhìn người."

Chỉ là cô...

Chỉ là cô cảm thấy tức giận vì Hứa Ôn Giảo đã giấu diếm cô chuyện này.

Mặc dù Hứa Ôn Giảo không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết chuyện này, nhưng tại sao xung quanh lại không có ai nói cho cô biết.

Hứa Úc Liêm cảm thấy khó chịu: "Cậu có bạn bè quen biết với Cố Vãn Tình không? Giúp mình hỏi thăm tình hình hiện tại của cô ấy đi."

Từ khi đến thành phố B để học, cô chưa bao giờ liên lạc với Cố Vãn Tình, nếu tối nay trợ lý của cô ấy không nói ra, Hứa Úc Liêm sẽ không biết người kia vẫn đang phát triển sự nghiệp ở thành phố A và cuộc sống của cô ấy có vẻ như cũng không tệ chút nào.

Lý Ý Nhã không thể hiểu nổi đầu óc của người kia đang nghĩ cái gì: "Cậu nói cậu không thích cô ấy nữa, tại sao cậu vẫn quan tâm đến cô ấy như vậy?"

"Chẳng lẽ cậu quan tâm đến em gái của mình sao? Hai người đã làm lành chưa?"

Lý trí của Hứa Úc Liêm hoàn toàn đã bị đánh vỡ trước chuyện hẹn hò của Hứa Ôn Giảo. Cô lạnh lùng nói: "Không có gì, cứ tìm hiểu cho mình xem cô ấy đã làm gì ở thành phố A trong vài năm qua."

Điều mà Hứa Úc Liêm cảm thấy quan trọng nhất nhất chính là tìm hiểu xem từ khi nào mà hai người kia nối lại tình xưa.

Lý Ý Nhã đồng ý mà không quên nói: "Vậy nếu tối nay ba người gặp nhau thì sao?"

Cố Vãn Tình cũng từng có tình cảm với mình bây giờ lại đi yêu đương cùng em gái của mình. Người chị gái ở nhà bên mà mình thầm thương trộm nhớ năm xưa đột nhiên trở thành em vợ của mình, thật khó mà chấp nhận được.

Hứa Úc Liêm đã nghĩ đến điều này: "Mình còn có thể làm gì nữa? Chỉ là người quen gặp nhau và chào hỏi nhau sau một thời gian dài không gặp mà thôi."

Cô không để ý rằng bóng đen xuất hiện dưới cánh cửa vài phút trước đã biến mất.

Hứa Úc Liêm ở lại một lúc mới rời khỏi phòng. Cô rửa tay, trang điểm lại và chuẩn bị quay lại hội trường.

Cô không gặp ai suốt cả dọc đường, những bức tranh lớn của các họa sĩ nổi tiếng được treo ở hai đầu hành lang, cô bước vào giữa và vừa đi vừa ngắm nhìn chúng.

Đột nhiên, sau khi đi qua một góc rẽ, một bàn tay lạnh buốt từ phía sau bịt miệng của cô lại, dẫn cô đi vào phòng nghỉ không khóa phía sau.

Cánh cửa tự động đóng lại, trong phòng nghỉ không bật đèn, cả hai đều chìm trong bóng tối.

Người không rõ danh tính này dán môi vào tai của Hứa Úc Liêm, hơi thở vừa nóng hổi vừa hỗn loạn.

Nàng lè lưỡi liếm tai của Hứa Úc Liêm, suýt chút nữa cắn cô mà nói: "Chị, chị đã đi đâu vậy?"

Toàn thân của Hứa Úc Liêm tê tê dại dại giống như là có một dòng điện chạy qua.

Cô rút bàn tay đang che miệng ra, thoát khỏi cái ôm ấp của Hứa Ôn Giảo. Lại nghĩ đến chuyện yêu đương của nàng, cô tức giận nói: "Đến việc tôi đi vệ sinh mà cô cũng quan tâm đến vậy sao? Lo quan tâm bản thân mình đi đừng lo chuyện bao đồng nữa."

Cô không nhìn lại mà chỉ quay lưng về phía người kia.

Hứa Ôn Giảo lại ôm lấy cô một lần nữa, vòng tay qua eo của cô, lực mạnh đến mức đáng kinh ngạc, như thể cô sắp bị nghiền nát thành từng mảnh và tan vào cơ thể của người kia.

Hứa Úc Liêm cảm thấy khó thở và không thích cái tư thế bị áp chế như thế này, cô trầm giọng nói: "Hứa Ôn Giảo, mau thả tôi ra!"

Cô có chút sợ hãi trước sự tiếp xúc cơ thể đột ngột của Hứa Ôn Giảo, vô thức dễ dàng nhớ lại quá khứ.

Mình không nên, những cảm giác đó.

Trong giọng nói của Hứa Ôn Giảo có gì đó kỳ lạ, như đang nhẫn nại điều gì đó, nhưng vẫn dịu dàng: "Chị vào nhà vệ sinh để làm gì?"

Máu khắp cơ thể của Hứa Úc Liêm trở nên lạnh, lập tức dồn lên trán.

Người này là một con mụ điên!

Đầu óc có vấn đề sao? Ai lại đi hỏi những câu như thế bao giờ.

Hứa Ôn Giảo giống như một người say rượu, nếu không nhận được câu trả lời, nàng sẽ cắn vào gáy của Hứa Úc Liêm bằng hàm răng sắc nhọn. Nàng hung hăng hỏi lại một lần nữa: "Chị vào nhà vệ sinh để làm gì?"

Nàng quá quen thuộc với những chỗ nhạy cảm trên cơ thể của Hứa Úc Liêm. Đồng thời nàng cũng biết cách điều khiển cảm xúc của đối phương.

Người trong ngực căng cứng cơ bắp, toàn thân đều run rẩy.

Hứa Úc Liêm phát ra một tiếng nghẹn ngào và miễn cưỡng từ cổ họng, nói ngắt quãng: "Tôi có thể làm gì trong nhà vệ sinh?"